“ Như thế này, đại ca, phòng ở tầng dưới có thể ở tạm, chỉ là nó hơi nhỏ.
“ Trần Đại Sơn vội vàng nói: “ Căn phòng đó sạch sẽ, hơi đơn giản, trước hết anh sẽ ở đó tối nay.
Bây giờ cũng muộn rồi.
“
Trần Đại Sơn rất xấu hổ, nhưng nó khiến Trương Đông cũng có chút xấu hổ, nghĩ: Đây là cái gì? Ngày mai, nếu Lâm Yến đem chuyện này phanh phui ra, anh chàng trung thực trước mặt này có dùng dao chém mình không.
“ Được rồi, nó ở đâu? “
Nghĩ đến tình huống đó, đột nhiên đôi chân Trương Đông mềm nhũn ra và thái độ cũng khiêm nhường đi rất nhiều.
“ Ở phía sau, tôi sẽ giúp anh sớm thôi! “ Trần Đại Sơn giống như không so đo với Trương Đông, Anh ta ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm và nói một cách ân cần: “ Hãy yên tâm, tiền phòng hôm nay sẽ được tính theo giá của căn phòng nhỏ, sẽ không lấy nhiều tiền hơn.
“
“ rồi, anh dọn dẹp một chút đi.
“
Trương Đồng gật đầu.
Sau một cảm giác bối rối, anh cảm thấy hơi khô họng.
Anh không thể không hỏi: “ Anh có bia hay đồ uống gì không? “
“ cái này ...!không có.
“ Trần Đại Sơn ngẩn người và ngay lập tức nói một cách chán nản: “ trước đây tôi đã phải mua một vài cái tủ lạnh để bán đồ uống, nhưng tôi chưa bao giờ kiếm đủ tiền hoàn vốn.
Nếu đại ca muốn uống, tôi sẽ giúp anh đi mua nó.
“ Không cần, tôi sẽ tự đi mua! “
Trương Đông lắc đầu và bước ra khỏi khách sạn.
Gió vào buổi sáng sớm mát lạnh, thổi vào người Trương Đông, làm hắn có chút run rẩy.
Sau đó, anh ta hút một vài điếu thuốc để bình tĩnh lại.
Anh ta đột nhiên chạy đi, nhưng anh ta biết rằng nhà sư có thể chạy, nhưng miếu thì không thể chạy.
Chỉ có thể thuận theo ý trời.
Cửa hàng tạp hóa đối diện khách sạn vẫn còn khá tốt.
Sau khi mua một vài lon bia và đồ ăn nhẹ, Trương Đông trở về khách sạn.
Phòng được Trần Đại Sơn sắp xếp ở tầng 1.
Phòng rất nhỏ.
Giường cũng là giường đơn bình thường.
Không có phòng tắm, nhưng ít nhất là một căn phòng sạch sẽ.
“ đại ca vẫn còn uống? “ Trần Đại Sơn nhìn Trương Đông mang bia vào, nuốt một ngụm nước miếng và mỉm cười.
“ Uống thật tốt trước khi đi ngủ.
“ Trương Đông nhìn Trần Đại Sơn và đưa hai lon bia cho Trần Đại Sơn.
Anh nói, “ uống đi.
“
“ Cảm ơn đại ca.
“ Trần Đại Sơn mỉm cười và nói một chút, “ Tôi không muốn gạt anh, tôi cũng thích uống rượu, nhưng lão bà nương đó quá dữ tợn.
Tôi thường lén uống vào các ngày trong tuần.
Nhưng tôi không dám uống khi làm nhiệm vụ.
Sợ quá.
“
Khi tôi nghe Trần Đại Sơn nói về Lâm Yến, Trương Đông có chút bối rối và nói: “ Được rồi, trông quầy đi “ .
“ vâng, đại ca ngủ sớm.
“
Trần Đại Sơn siêng năng giúp Trương Đông đóng cửa, sau đó lấy bia và bước trở lại quầy.
Không có cửa sổ trong phòng, chỉ có quạt, không có quạt thông gió, hơi oi bức, Trương Đông cảm thấy khó chịu, cầm bia lên uống, đôi mắt anh hơi hốc hác, mặc dù dư vị vừa rồi chưa biến mất hoàn toàn, nhưng giờ bình tĩnh lại, trái tim hắn hoang mang.
Nó thực sự không thoải mái.
Sau một lúc, bia đã hết, nhưng không có gì ăn cả.
Đôi mắt Trương Đông nặng trĩu, anh ta không đứng nổi nữa rồi.
Anh ta bối rối nằm trên giường, nhắm mắt lại, và anh ta nghĩ: đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì không tránh được.
Muốn chém muốn giết thì để ngày mai hãy tính.
Thật vô ích khi nghĩ về nó bây giờ.
Ngày mai chờ xem họ muốn làm gì đã.
Nếu có thể dùng tiền để giải quyết nó, thì tốn mấy cũng được.
Quả nhiên, một căn phòng rẻ thì không có gì tốt.
Khi trời vừa sáng, Trương Đông đã bị đánh thức.
Tiếng ồn bên ngoài không lớn lắm.
Nhiều người dân dậy sớm, một số người dậy để bán rau, và gửi cá đến thị trấn.
Trong thị trấn, cũng có các nhà cung cấp thực phẩm thành phố xuống đây mua nông sản, và có người mua lẻ ở khắp mọi nơi.
Thậm chí còn náo nhiệt hơn cả ban đêm, và ngoài tiếng ồn liên tục, còn có tiếng gia cầm và cả tiếng lợn kêu, tiếng động cơ của xe tải vang lên, dường như có cả tiếng mắng chửi, đủ loại tiếng ồn vang lên.
Trương Đông vùi đầu vào gối và rên rỉ, anh ta rất khó chịu.
Anh ta không thể thức dậy vì cơn đau đầu hạnh hà, và khi anh ta thức dậy lần thứ hai, thì đã là buổi trưa.
Cả người của Trương Đông đau nhức, cảm giác rối bời.
Không biết có phải do đang tức giận không, mà Trương Đông cảm thấy đau ở lỗ mũi, môi bị nứt và hắn cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi mặc quần áo, Trương Đông bị chảy máu khi đánh răng.
Khi anh rửa mặt và nhìn mình trong gương.
Anh cảm thấy có chút nghi ngờ về sự thảm hại của mình.
Anh đã lo lắng một đêm, đôi mắt anh đỏ ngầu, và ngay cả râu cũng dài ra không ít, giống như đã già hơn mười tuổi.
Nghĩ về sự hương diễm đêm qua, Trương Đông hơi lo lắng, nghĩ: không biết loại kết quả nào đang chờ đợi mình nữa? Là báo cánh sát xử lý? Mẹ ơi! Thực sự phải vào tù sao? để mỗi ngày không cẩn thận lúc nhặt xà phòng rơi, thì hoa cúc lại loét ra (*).
Cũng không biết Lâm Yến đang nghĩ gì.
Nếu thực sự giải quyết riêng tư, thì nàng chắc chắn sẽ dùng công phu Sư tử ngoạm, vừa bị mất một số tiền lớn, lại vừa bị Trần Đại Sơn đánh cho một trận.
---------------
(*) đoạn này giải thích sao cho dễ hiểu nhỉ, đại khái là trong tù sẽ không có gì để giải tỏa ham muốn cả, nên thường sinh ra nhiều ham muốn đặc thù, mọi người thường trêu nhau rằng nếu bạn đang đứng tắm ở trong tù mà có làm rơi cục xà phòng thì cũng đừng cúi xuống nhặt nó, vì khi bạn cúi xuống nhặt nó thì mông của bạn sẽ hướng lên trên và sẽ có đứa đến làm bạn.
Ai mà xem các bộ phim nói về cuộc sống trong tù sẽ biết cái này.
---------------
Nghĩ đến đây, Trương Đông càng trở nên khó chịu, nhưng anh tự hỏi: Chuyện gì đã xảy ra với màng trinh của Lâm Yến?
Sau khi tắm rửa, Trương Đông cảm thấy đói.
Anh không muốn đối mặt với những điều này, nhưng anh không muốn đối mặt với những điều này, nhưng cũng không thể tránh né được, vẫn nên đối mặt với nó, anh rít một ngụm khói thuốc và bước ra ngoài phòng.
Hành lang rất mát mẻ.
Vào buổi trưa, khách sạn về cơ bản không có khách.
Khung cảnh yên lặng có thể nghe được tiếng ruồi bay.
Trương Đông kiên trì đi ra quầy.
Khi đến quầy, anh không dám ngẩng đầu lên.
Anh không biết mình sẽ gặp ai.
Dù đó là Lâm Yến hay Lâm Linh, anh vẫn có chút bối rối.
Anh không biết giải thích thế nào về chuyện tối qua.
“ đại ca, anh dậy rồi! “
Thật bất ngờ, Trương Đông nhìn thấy Trần Đại Sơn.
Anh ta đã trông quầy qua đêm và đang ngáp dài, dường như không hề tức giận.
“ ừ.
anh chưa nghỉ sao? “
Nhìn Trần Đại Sơn, Trương Đông có chút lo lắng, lòng bàn tay anh toát đầy mồ hôi lạnh.
“ Không, hôm nay tôi bận, tôi vẫn phải hỗ trợ một ngày.
“
Trần Đại Sơn ngáp và không nói gì: “ Phải rồi, đại ca, anh có đói không? anh muốn ăn gì, tôi sẽ giúp anh.
“
“ Không cần, không cần! “
Trương Đông có chút bối rối.
Trần Đại Sơn dường như không biết về chuyện đó, anh đã cố gắng hỏi: Tại sao Linh nhi không đến phụ giúp?
“ Cô ấy có việc phải làm, ra ngoài để thu tiền.
“ Trần Đại Sơn nói với một nụ cười, rõ ràng là một người ngu ngốc không quan tâm đến chuyện gì cả.
Danh Sách Chương: