Châu Ánh nhìn trợ lý Doãn đã đi xa, ánh mắt cong cong nhìn Bạch Nguyệt mở lời:"Tôi cứ nghĩ Bạch tiểu thư đây sẽ đi với Cố tổng, không ngờ lại là trợ lý Doãn thôi thật đáng tiếc"
"Mà nói đi nói lại Bạch tiểu thư đây đâu nỡ để Cố tổng gặp người khác, có khi Cố tổng lại thấy hối hận khi quen Bạch tiểu thư thì sao!"
Bạch Nguyệt nụ cười càng lúc càng tươi, ánh mắt nhìn Châu Ánh như nhìn một con vẹt sặc sỡ sắc màu đang không ngừng nói chuyện hoang đường.
"Tôi hơi ngạc nhiên với sự ngây thơ của Châu thư ký đây, ở đâu cho cô cái tự tin như vậy!"
"Sự tự tin đó là nhờ cả vào Bạch tiểu thư đây" Châu Ánh khoanh tay nâng trọn bộ ng ực đầy đặn, diễu cợt nhìn Bạch Nguyệt.
"À!" Bạch Nguyệt như đã hiểu lại nói:"Chậc, Châu thư ký tôi thấy nếu không phải là tôi ở bên cạnh anh ấy, thì với đầu óc cùng nhan sắc này của cô cũng chưa chắc đã xứng"
"Một vị tiểu thư được chiều chuộng chỉ có nhan sắc như Bạch tiểu thư đây,thì đương nhiên tôi phải xứng với ngài ấy rồi, tôi sẽ là người giúp ngài ấy rời khỏi vùng lầy bẩn thỉu"
Trợ lý Doãn ở xa nghe những lời đó của Châu Ánh không khỏi thầm cầu nguyện cho cô ta, dám sỉ nhục Cố phu nhân tương lai, cô ta thật sự chán sống.
"Tốt, chúc cô thành công" Bạch Nguyệt cười vui vẻ, liền xoay người rời đi.
Châu Ánh thấy cô muốn đi liền châm thêm một câu:"Nếu đã biết bản thân không xứng với Cố tổng, tiểu thư vẫn nên tự động rút lui thì hơn, đừng để bản thân phải hổ thẹn thêm nữa"
Trợ lý Doãn ở gần đó không khỏi toát mồ hôi khi nghe câu vừa rồi của Châu Ánh, nếu Bạch Nguyệt thật sự làm theo lời của cô ta, có nhảy xuống sông Hoàn Tuyền cô ta cũng đừng hòng được sống yên ổn.
Cổ tổng đã phải cố gắng bao nhiêu lâu mới đem Bạch tiểu thư về bên cạnh, trợ lý Doãn hắn lúc này thật sự hối hận trước kia không cản cô ta lọng hành.
Lúc trước nhờ có cô ta mà dẹp đi không ít phiền phức cho Cố tổng, bây giờ thì hay rồi, lúc nãy hắn đã định ra mặt nhưng Bạch Nguyệt đã nói nếu hắn xuất hiện, cô sẽ để Cố tổng giao thêm việc cho hắn,nên lúc này hắn chỉ biết câm lặng đưa Bạch Nguyệt trở về.
Cố Trạch Dương trong thời gian cô đi hắn cũng làm công việc tồn đọng của bản thân, thật sự những tháng ngày ở cạnh cô, hắn khá bỏ bê công việc.
Biết sao được, hắn sợ trong lúc hắn bận rộn cô bị người khác cướp đi, làm sao hắn chịu đựng được cảnh ấy chứ.
Hắn có thể cưỡng ép cô ở bên cạnh, nhưng hắn không nỡ làm điều đó, ai biết được nếu hắn không thành công cưỡng chế cô vậy thì có thể hắn sau đó cũng đừng hòng gặp được cô.
Hắn thật sự không dám nghĩ tiếp, đến hiện tại cô đã ở bên cạnh hắn, với một linh cảm nào đó hắn vẫn khá bất an.
Theo thời gian nỗi bất an ấy cứ âm ỉ trong hắn,cô có thể biến mất bất cứ lúc nào.
"Trạch Dương, công việc có vấn đề gì sao, sao em thấy anh cứ cau mày lại như vậy?"
Cố Trạch Dương đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, không hay biết Bạch Nguyệt đã trở về.
"Không có gì, em tham quan xong rồi có muốn vào công ty anh làm không?"
"Em không thiếu tiền.
" Bạch Nguyệt lắc đầu nói.
Cố Trạch Dương cười ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi trên đùi mình thì thầm:"Không sao, anh nuôi em.
"
Bạch Nguyệt lườm hắn một cái nhưng không vùng vẫy, ngồi yên ổn trên đùi hắn, nói:"Ai cần anh nuôi, đừng có tự mãn như vậy.
"
"Anh biết rồi, tiền của anh cũng là tiền của em, em tùy ý sài thôi.
"Cố Trạch Dương nhanh chóng sửa lời, hưởng thụ hương thơm toả ra từ người cô.
"Là anh nói đó nha,sau này đừng trách em làm anh tán gia bại sản.
" Bạch Nguyệt híp mắt cười cợt nửa đùa nửa thật nói với hắn.
Cố Trạch Dương hôn nhẹ lên môi cô dung túng:"Em vui là được"
Bạch Nguyệt trong lòng thầm mắng hắn mu muội, nhưng đâu đó trông tâm lại ấm áp không thôi, sau khi rời khỏi thế giới này, dù đã không còn cảm tình gì nữa nhưng cái người tên Cố Trạch Dương này cô sẽ nhớ mãi.
Thấy cô rơi vào trầm tư, hắn liền nhân cơ hội hôn cô, cô chỉ biết trừng mắt nhìn hắn cuối cùng cũng là mặc kệ hắn.
Đầu giờ chiều, người của bên công ty Bạch Nguyệt cũng đã qua tới công ty của Cố Trạch Dương.
Ban đầu người đó định rước cô qua, nhưng được biết cô đã ở công ty bên kia, nên liền chạy qua lun.
Bạch Nguyệt đi cùng trợ lý Doãn đón người kia, nhìn trợ lý Doãn đi bên cạnh cô, người kia cũng không quá bất ngờ, nhàn nhạt nói:"Bạch tiểu thư đây là hợp đồng tôi đã soạn, cô xem thử"
"Vào trong rồi nói chuyện"Bạch Nguyệt nhận lấy tệp hồ sơ, trợ lý Doãn dẫn hai người tới phòng hợp tác đã chuẩn bị sẵn.
Bạch Nguyệt ngồi trên sofa đọc sơ tất cả dữ liệu bên trong tệp hồ sơ, người kia thì hồi hợp đứng phía sau cô chờ đợi.
"Rất tốt, lần này trở về tôi sẽ bảo Lâm tổng đặc cách anh,Lý Nam"
Lý Nam nghe thế thì vui mừng không thôi, vốn Lâm tổng giao nhiệm vụ này cho hắn,vốn là hắn rất có lòng tin, nhưng khi nghe nói sẽ cùng Bạch Nguyệt đi gặp đối tác hắn có chút hồi hợp.
Bởi cô là nữ thần của công ty hắn, đã vậy nghe mọi người bảo cô rất khó tính, đã có khá nhiều người bị cô đuổi ra khỏi công ty, nhưng hắn thấy họ đáng bị như vậy.
"Bạch tiểu thư cảm ơn cô!"
"Anh không cần cảm ơn tôi, đây là thành quả mà anh đáng có được thôi"
Bạch Nguyệt khép lại tệp hồ sơ, cười nhạt nhìn hắn, trợ lý Doãn đứng gần đó cũng cảm thán nhìn cô.
Ai nói cô không có đầu óc, kẻ đó mới không có đầu óc, cái bản hợp đồng đó tuy phần lợi không quá nhiều cho công ty hắn, nhưng cũng không phải không hấp dẫn.
Nếu lúc này Phong Vũ ở đây, có khi hắn còn mừng rỡ nữa,chuyện phân phối hàng hoá công nghệ đã có công ty Bạch Nguyệt lo hết, và báo cáo đầy đủ cho bên hắn.
Phong Vũ mà biết chắc chắn sẽ rất vui, đỡ một phần công việc cho hắn ta mà.
Trong lúc, cô và Lý Nam vẫn đang trò chuyện, Châu Ánh cuối cùng cũng bước vào, mà người đi cùng cô ta không ai khác là Liễu Sa.
Liễu Sa vốn là trưởng phòng ban Cộng nghệ, nên lần này có liên quan tới cô ta vì vậy Châu Ánh mới đem Liễu Sa tới cùng.
.
Danh Sách Chương: