Năm ấy rét đậm cực lạnh, những lưu dân đó hơn phẩn nửa không thể chịu đựng nổi một tháng.
Vì thế trong những miếu hoang đó xác chết ba năm chất thành núi, oán khí sâu nặng, lại dẫn tới không ít tà ma âm sát.
Chờ đến khi mùa đông qua đi, trong sơn dã đã không còn bao nhiêu người sống.
Phàm nhân đúng là kỳ quái.
Gia phủ tan nát không khóc, trở thành lưu dân khất cái không khóc, chịu đông chịu lạnh chịu đói không khóc, gãy chân mù mắt cũng không khóc! !
Chỉ nghe thấy có người nói một câu "Ta tới đón ngươi" mà hai mắt lại đỏ bừng.
Giọng nói kia ôn hoà êm tai nhưng lại không có cảm xúc nồng đậm ––––– không thấy bi thương khi bạn bè qua đời, cũng không thấy áy náy khi khoanh tay đứng nhìn, thận chí nghe không ra nửa phần thương tiếc, giống như ý chí sắt đá.
Hắn kỳ tài ngút trời, trăm năm khó gặp, mười bảy tuổi có kiếm của riêng mình, vùi đầu tu hành sau tám năm, tu cơ duyên mà rất nhiều người cả đời cũng không gặp được, một sớm phi thăng.
Thầy trò tình thâm, lại cùng đứng tại Tiên Đô, cũng có thể xem là chuyện đầu tiên mọi người ca tụng.
_____________
Chương 24 tới đây là chưa hết đâu nha.
.
Danh Sách Chương: