• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24


Dương Trường Miên đời này chưa thấy qua cảnh máu me như vậy, có chút không nhịn được muốn nôn, gương mặt thanh tú trắng bệch.
Nam chính chưa để con cá tự bạo, hắn giơ kiếm từ đoạn cái thịt đuôi kia, lóc con cá ra làm hai nửa.

Xương sống, nội tạng, mật, ruột rơi tan tác xuống suối, trôi lềnh bềnh.
Dương Trường Miên nuốt nước miếng, nam chính mày không nhíu một cái chém con cá làm hai nửa, bộ y phục trắng không nhiễm một giọt máu, cả người thảnh thơi, còn có thì giờ lấy khăn tay ra lau máu dính lên thân kiếm, tâm thái vững như sơn.
Hắn đạp lên đầu cá, dùng kiếm rạch một đường dọc sọ não cá, móc ra một viên yêu đan màu xanh lam đậm.
Thạch Thủy Ngư vương chết không nhắm mắt, tuy còn một nửa thân, vẫn cố vùng vẩy bò về phía hồ nước.

Chết rồi còn động đậy là sao?
Học giả ra tiếng đáp lại tiếng lòng Dương Trường Miên: [Dù sao cũng là cá vương, yêu đan còn sót lại chút yêu lực, giãy giụa lần cuối đó mà.]
Cậu thì không được bình thản như vậy, mùi máu tươi tanh tưởi ập vào sống mũi, cảnh tượng kinh dị ánh vào mi mắt.
Thử tưởng mà xem, cá vương chỉ còn sót lại khung xương rách nát, một con mắt lòi ra hằn tia máu, phần thịt bên trong không có lớp da bao bọc, đang uốn éo di chuyển, vì chỉ còn một nửa người nên không tránh khỏi bị xương cột sống đâm sâu vào trong thịt, nó lại run lẩy bẩy muốn kêu cũng gọi không được vì cuốn họng nó đã bị gọt nát bét.

Nam chính chỉ là nhìn nhìn, biết nó không sống được bao lâu nên không quản nữa, tra kiếm vào vỏ, thu vào ống tay áo trắng, thảnh thơi bước lại gần Dương Trường Miên.
Không được, cậu muốn nôn!
Cậu nuốt tia buồn nôn vào miệng, nhìn sát thần đang đến gần, không nhịn được chui vào lều trốn.

Không ai thấy tui, nam chính không thấy tui.
Hệ thống chẳng những không bị dọa mà nó còn khoái muốn hú hét tới nơi, nam chính khoảng cách nó thật gần, nó muốn chảy mũi tới nơi.

Không được, nó phải nhanh chóng hối thúc cục cưng làm nhiệm vụ để thực thể hóa ra thân thể tiếp xúc với nam chính mới được.
Hệ thống còn chưa kịp vui vẻ chào đón nam chính đã bị kí chủ nhà mình tạt cho một gáo nước lạnh vô mặt.

Nam chính xinh đẹp như hoa, chỉ là có chút lạnh lùng, có phải hồng thủy mãnh thú gì đâu?
Hệ thống hận sắt không thành thép: [Cục cưng, có điểm tiền đồ giùm má coi con.]
Dương Trường Miên cũng cảm thấy cậu phản ứng hơi quá, nhưng mà phản xạ tự nhiên của cơ thể cậu rồi, đâu phải cậu rén đâu.
Nam chính đứng ngoài lều, gió thổi qua y phục trắng tuyết, tuyệt mĩ dung nhan có chút vô cảm, còn có một chút không biết làm sao nhíu mi.

Hắn dọa người như vậy?
Hắn không có kiên nhẫn chờ đợi đâu: "Ra tới?"
Không ra hắn liền đi.

Dương Trường Miên nào dám chọc nam chính không mau, cậu tròng cái áo bông ngắn tay liền đi ra ngoài, quần cũng đổi một cái quần tà lỏn khác.
Trước đó cậu đã nói, hán phục làm lâu lắm nên cậu chỉ làm một bộ để mặc à, giờ nó trôi dạt đi đâu rồi.

Nam chính nhìn lều hé ra một góc, một cái đầu tóc ngắn đến vai ló ra, có chút khẩn trương nhìn hắn như động vật ăn cỏ bị dọa sợ, mắt to mở lớn không chớp lấy một cái nhìn hắn, gương mặt tú khí thanh tú cũng có chút nhăn lại, giống như hắn là lão hổ muốn ăn thịt cậu vậy.
Làm hắn kinh ngạc một cái chớp mắt, thật sợ hắn à?
Nhưng mà, y phục của cậu ta khá kì lạ, câu dẫn hắn sao? Lộ đùi lộ tay, thật là hơi mát mẻ.

Nhưng vô dụng, hắn không ăn này một bộ.

Dương Trường Miên biết đọc suy nghĩ chắc cậu buồn á, nam chính suy nghĩ nhiều, ai không biết hắn thẳng còn hơn tháp Eiffel!
Hệ thống hú hét om tỏi khen nam chính không ngớt lời trong đầu có chút ồn ào, mặt cậu càng nhăn nhó hơn.
Cậu đẩy ra lều, đi lại gần đống lửa trại cũ của mình, ngồi trên một cái ghế gỗ cậu tự làm.

Bắt đầu nhóm lửa, lạnh chết cậu rồi, thân thể yếu đuối này đừng có bị cảm đấy làm ơn, phế rồi thì đừng thêm tật.
Nam chính cũng lững thững đi qua theo, hắn liếc nhìn cái ghế gỗ, thủ công làm được không tệ.

Hắn nên đứng vẫn là ngồi đây, có một cái ghế mà.
Thấy nam chính đứng nhìn mình, Dương Trường Miên không hiểu ra sao nhìn qua.


Cậu vỗ trán, nam chính sao có thể ngồi dưới đất được, nhiều mất hình tượng.
Cậu nhìn qua nam chính ý bảo hắn đợi tí, cậu chạy vào lều lấy ra cái ghế đẩu màu đỏ bằng nhựa đưa cho hắn.
Nam chính cầm ghế, nhíu mi, màu đỏ không đẹp, hắn thích màu trắng hơn, nhưng giờ chỉ có thể ngồi tạm.

Hắn nhấc ghế qua ngồi cạnh cậu gần đống lửa.
Dương Trường Miên có chút muốn cười nhưng không dám, đành nghẹn lại, dưới tay động tác không ngừng.
Nam chính khá hài lòng với cái ghế đẩu, hắn nhìn qua cậu đang bận rộn, hảo tâm tình hỏi: "Ngươi đây là?"
Dương Trường Miên động tác không ngừng, nghe hắn hỏi liền nói, lấy dao nhỏ mài bén, lóc thịt sống từng miếng từng miếng mỏng ra, đặt ở trên đ ĩa gỗ: "Đang làm sashimi, anh-ngươi muốn ăn?"
"Sa-shi-mi?"
Là cái gì Sa, ăn cát hả?

Chương 25


"Sa, shi, mĩ?"

Nam chính lại lặp lại một lần nữa, tên món ăn có hơi lạ nhưng nhìn động tác lát cá của cậu thì hắn hiểu ra, ăn cá sống cắt lát sao, nó còn có tên gọi kì lạ như vậy à?

Dương Trường Miên chỉ chỉ đống bầy hầy của con cá vương còn sót lại, thịt chất tươi sống mới mẻ, tuy máu me hơi gớm tí nhưng thịt cá vương đúng là chất lượng tuyệt hảo. Cũng trong lúc đó cậu cũng sẵn tiện trộm nhét nội tạng và vẩy cá vào kho hàng mẫu.

Nam chính nghẹn họng: "..."

Thật à? Lúc nãy cậu ta còn ôm bụng muốn nôn kia mà, thay đổi nhanh thật.

Nam chính thấy hết đó nhưng hắn không nói gì, hắn nghĩ cậu thích này đó nên thu vào không gian. Hắn lấy viên yêu đan của cá vương cũng đủ dùng rồi. Lần này coi như cũng có thu hoạch, cá vương nội đan là thủy, hợp với hắn hơn mấy món khác nhiều.

Nam chính nhìn cậu thuần thục lóc thịt, tiêu chuẩn cầm dao, xoẹt xoẹt vài cái, miếng thịt cá mỏng manh cứ thế sượt ra. Thịt cá trước đó đã bị cậu dùng Khử Diệp thảo loại bỏ một ít mùi tanh rồi, không lo mùi thịt tanh nồng khó nuốt.

Không trong chốc lát, thịt cá tươi mới đầy đ ĩa, miếng nào miếng nấy như cân đo đong đếm quá, sạch sẽ, không có mùi tanh nhiều, còn có thứ nước chấm màu đen đen kế bên, là thứ gì? Hắn không hỏi ra khẩu, sợ bị Dương Trường Miên nghĩ là hắn thiếu kiến thức.

Thứ nước đen đen kia mà nam chính thắc mắc, chính là xì dầu hay nước tương ăn kèm hải sản mà người hiện đại ai cũng dùng ăn. Xì dầu khá dễ làm. Dương Trường Miên thường hay vào rừng bắt cá ăn nên tính trước chuyện cần đồ chấm rồi.

Khí đó là đêm khuya, cậu lượn một vòng nhà bếp của Dương gia tìm gia vị, sẵn tiện trộm luôn vài thứ, không có nước tương, chỉ có muối, tỏi, dầu, ớt, đậu nành,... cậu méo mặt, cái gì sao, nhà bếp ngũ vị cũng không đầy đủ nữa. Tú chân giới thật là tàn khốc đối với đồ tham ăn mà! May mà cậu không phải.

Đầu óc Dương Trường Miên xoay chuyển mau, có đậu nành còn sợ không làm ra được nước tương sao. Đừng coi thường thủ khoa khoa tự nhiên, chỉ cần có đủ kiến thức và hiểu biết, thực hành không phải việc gì khó. Tuy lên men cần thời gian 3 tháng nhưng nhờ hệ thống nên được rút ngắn thời gian, 3 tháng lên men mà hệ thống chỉ dùng 3 ngày, đã giúp cậu đại ân. 

Lát xong một cục thịt cá khá to, Dương Trường Miên cứng còng tay tới nơi rồi, nhưng còn chưa xong, cậu vào lều lục trong túi lấy ra vài trái ớt ăn trộm được, cắt thành khoanh, bỏ vào xì dầu, trộn đều lên. Một đ ĩa sashimi thơm phức và nước chấm xì dầu ớt cứ vậy mà đơn giản hoàn thành.

Nam chính nhìn một mâm thịt kia, nhướn mi kinh ngạc, hắn cũng lát cá sống ăn một lần nhưng hắn chỉ cảm thấy vô vị và nhạt miệng, lại còn tanh tưởi. Nay nhìn đ ĩa sashimi còn có nước chấm mùi thơm không giống bình thường, hắn chưa mở miệng từ chối.

Dương Trường Miên bưng đ ĩa đặt lên bàn gỗ mini, lấy hai cái bát, hai đôi đũa, đưa cho nam chính một bộ.

Cười cười nói: "Bữa này ta mời, cảm ơn ngươi đã cứu ta. Cứ ăn thoải mái đi, thịt vẫn còn nhiều."

Còn không phải là sao, con cá vương to lắm, ăn ba ngày không hết còn được, làm mắm, làm khô còn dư.

Cậu gấp không chờ nổi gắp một miếng chấm tương rồi bỏ vào mồm nhai. 

Dương Trường Miên mĩ mãn mà nuốt vào bụng, thịt chất tươi ngon, không tanh lắm cũng không dai, con cá này dù sao cũng tu luyện đã lâu, thịt chất được tẩm bổ mấy trăm năm, ăn ngon không thể tả. Nước chấm càng làm cho độ ngon của chất thịt lên một tầm cao mới.

Cậu lại gấp lấy gấp để bỏ vào miệng, vui sướng vùi đầu ăn, không màng nam chính có ăn hay không.

Nam chính chần chừ cầm đũa, thấy cậu ăn hương như vậy thì cũng ăn thử một miếng, hắn híp mắt phượng. Phải nói sao đây, món cá sống này là món ngon nhất hắn ăn từ khi sinh ra, nhất là có thêm thứ gọi là xì dầu.

Ăn ngon.

Hắn không ham ăn uống, từ nhỏ cũng rất ít ăn cái gì ngoài đồ ăn được làm sẵn trong tộc. Hắn hiếu kỳ càng nhiều, Dương Trường Miên có thể làm cho đồ ăn ngon hơn, hắn có thể mời cậu về làm đầu bếp cho hắn.

Nam chính tốc độ ăn cũng bay nhanh, không một hồi đã hết gần 3kg cá.

Dương Trường Miên ăn được một nửa thì trướng bụng, dù sao cũng là yêu thú nửa bước Thượng Cảnh, đối với một đứa không tu vi như cậu thì rất là quá sức. Cậu ngồi bẹp dí xuống ghế, xoay xoay cái bụng nhỏ phình phình.

Nam chính ăn chưa đã thèm nhưng nhìn đ ĩa đã trống trơn, hắn còn muốn ăn nữa nhưng ngại mở miệng ra xin xỏ cậu. Hắn cứ thế lạnh mặt nhìn cậu, một câu không nói, như muốn nhìn thủng mặt cậu. Làm thêm đi chứ, ta chưa ăn no.

Dương Trường Miên lạnh gáy, động tác xoa bụng ngừng lại, nhìn đ ĩa thịt trống trơn, biểu tình dại ra. Ăn gì mà nhiều vậy, nam chính bị bỏ đói à? Giấu thật kĩ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK