Khương Điệu đứng yên giữa quảng trường, nhìn đám người tan tác rồi sửa sang lại áo khoác, bước ra ngoài.
Không biết vì sao, hình ảnh đó cô đã nhìn lâu như thế, nhìn đến mức hốt hoảng, giống y như mộng.
Trong lòng liên tục tự nhắc nhở mình, mày đã là bạn gái của Phó Đình Xuyên rồi, nhưng cảm giác này vẫn cứ quanh quẩn bốn bên, không chịu tan biến. Nhìn không thấy, sờ không được, nên trong lòng không yên.
Cứ mơ màng như thế ra đến cửa, không khí lạnh lẽo háp lên mặt.
Ừ, có lẽ không phải là ảo tưởng, dù sao khí lạnh mùa đông là có thật.
“Khương Điệu.” Bỗng nhiên có người gọi cô.
Cô nghiêng đầu nhìn qua, không ngờ được lại là Từ Triệt.
Anh đang đứng dựa vào tường, đỉnh đầu đội mũ, mái tóc yêu thích ngày thường đều bị ép vào trong, lại có vẻ trẻ trung ngoan ngoãn hơn không ít.
Trái với vẻ kinh ngạc của cô, Từ Triệt khá là trấn định, đi tới bên cạnh cô rồi còn cười ha ha nói:“Thật là trùng hợp nhỉ, ở đây mà cũng gặp được cô.”
Không đợi cô mở miệng trả lời, vừa đến gần bên, Từ Triệt đã nhét một thứ vào tay cô rồi nhỏ giọng: “Cầm đi“.
“A?” Khương Điệu há hốc miệng.
“Cầm nhanh, tôi đi đây,“ Từ Triệt tốc chiến tốc thắng, anh nháy mắt mấy cái:“Nhớ mở cửa cho cậu ta nhé“.
Nói xong liền phất áo rời đi, bỏ lại mọi thứ phía sau lưng.
Khương Điệu:“......”
Cô cúi đầu nhìn xuống, là một cái túi bằng da màu đen bóng.
Bởi vì biểu hiện vừa rồi của trợ lý Từ quá mức thần bí, Khương Điệu cũng không dám mở ra trước mặt mọi người, cô chọn một nơi kín đáo rồi cẩn thận rút ra......
Một ngọn lửa đốt thẳng đến bên tai.
Là...... một tấm thẻ phòng, khách sạn Hàng Châu, phòng số 2024.
Khương Điệu lấy hết nó ra, cẩn thận lật xem, bên trong không còn thứ gì khác. Chỉ có tấm thẻ phòng này, ý là muốn cô đến phòng này tìm anh sao?
Có hơi là lạ, lại có chút diệu kì, dù sao cũng là nam nữ đã trưởng thành, khó tránh khỏi những liên tưởng đến mặt nào kia...
Tuy nói như vậy, Khương Điệu vẫn không thể dừng bước chân, tiếng gót giày chạm vào mặt đá cẩm thạch, muốn dồn dập thế nào thì có dồn dập thế đó, cô sợ mình đi chậm quá, Phó Đình Xuyên bị nhốt ngoài cửa thì phải làm sao bây giờ?
Có lẽ trên khắp trái đất này, phụ nữ luôn là người nói một đằng nghĩ một nẻo nhất.
Thảm dài phủ kín hành lang, Khương Điệu nhanh chóng tìm được phòng số 2024.
Cửa gỗ chạm khắc hoa văn đóng chặt, cô hít sâu một hơi rồi lấy tấm thẻ cảm ứng mở khóa..
Tí tách.
Tiếng cửa lớn mở ra, cô nhẹ nhàng đẩy vào, nhìn quanh bốn phía.
Khương Điệu thở phào một hơi, anh vẫn chưa về.
Rèm cửa được kéo lên hoàn toàn, cửa sổ sát đất đối diện với nguồn sáng, khiến gian phòng trở nên cực kì rộng rãi.
Khương Điệu nhanh chóng bật đèn.
Cô là một cô gái cẩn thận, cho nên cũng lo hướng này sẽ có người chụp ảnh được.
Vì thế, chuyện quan trọng nhất chính là kéo rèm cửa xuống.
Tấm rèm bằng vải dệt khá dày dặn, khi phủ xuống thì ngay lập tức biến căn phòng từ ban ngày sang đêm tối.
Khương Điệu tìm một chiếc ấm đun nước, đến phòng vệ sinh đổ đầy rồi nấu lên. Vừa rồi trên sân khấu Phó Đình Xuyên nói không ít, chắc là bây giờ anh rất khát nhỉ.
Có thể nói, những cô gái như Khương Điệu, nếu một ngày nào đó không còn quan tâm đến sự nghiệp, không muốn bôn ba bên ngoài nữa, khi trở về nhà nhất định sẽ trở thành hiền thê lương mẫu.
Vài phút sau, Khương Điệu đổ bình nước sôi đầu tiên đi để tiêu độc rồi bắt đầu đun ấm thứ hai.
Bình điện vang lên từng tiếng khè khè, khói trắng bốc ra.
Thái dương Khương Điệu cũng rịn ra ít giọt mồ hôi, cô ngồi lại vào bàn, lấy di động ra, định nghỉ một lúc.
Trên Weibo đã có người post ảnh hoạt động hôm nay lên, hình ảnh sáng sủa không ít, chắc đã qua chỉnh sửa, bởi thế nếp nhăn trên khóe mắt khi anh cười cũng nhạt hơn rất nhiều so với khi nhìn trực tiếp.
Khương Điệu chống hàm cười ngây ngô, trong lòng fan ai cũng như thế cả, cô cũng không hề khác họ.
Cứ lướt lướt như thế, nhìn, cô lại rơi vào ảo tưởng, cô cảm thấy, lần này mình rất giống một phụ nhân chờ đợi phu quân trở về... vừa chán nản, lại kích động khát khao.
Tách.
Một tiếng vang rất nhỏ, ấm nước thứ hai được nấu xong.
Khương Điệu đặt điện thoại trong tay xuống, định chạy tới giật đầu cắm ra. Còn chưa kịp xoay người bên ngoài đã vang lên hai tiếng gõ cửa. Âm thanh trầm đục rõ ràng, như gõ vào bên tai.
Tiếng vang đó cũng không hề lớn, sức lực vừa phải, không nhẹ không nặng, cực kì lịch sực.
Khương Điệu nhìn qua mắt mèo, là anh!
Trời ạ, trái tim lại điên cuồng như một con thỏ nhỏ chạy quanh, Khương Điệu vội vàng nghiêng đầu, nhìn vào tủ kính bên cạnh, sửa sang lại đầu tóc một lúc.
Tóc, vuốt gọn sang bên tai, mặt, thử qua mấy vẻ mặt, không được quá cứng đờ, son môi, môi mím thử, màu môi đều đặn, tốt lắm! Chắc là mở cửa được rồi......
Khương Điệu chậm chạp mở cửa ra, từ một khe nhỏ, rồi rộng thêm một chút.
Rốt cục cô đang lo cái gì chứ, cũng không phải tội phạm cướp bóc đêm khuya, đến cửa cũng không dám mở.
Người bên ngoài kia cũng không hề chê cô chân tay chậm chạp, ung dung đứng nguyên chỗ cũ, không hề gấp gáp, cũng không thúc giục.
Vẫn là bộ tây trang thẳng thớm anh tuấn vừa rồi.
Sau khi mở cửa ra hoàn toàn, Khương Điệu thả tay ra, nghiêng người nhường đường, để cho anh tiến vào.
Cô gái trẻ tuổi hai gó má nóng bừng, lần gặp trước là mối quan hệ diễn viên và thợ trang điểm, vô cùng tự tại. Còn lần này, cô lại trở nên câu nệ như thế, tay cũng không biết phải để vào đâu, xấu hổ liếc mắt nhìn anh một cái.
Hơn nữa ngày mới nghẹn ra vài chữ:“Đã lâu không gặp.”
“Lâu không gặp.” Phó Đình Xuyên nói xong, từ từ tốn tốn đi vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Phó Đình Xuyên vóc người vừa cao vừa lớn, anh vừa bước vào, khoảng không gian trước cửa vốn đã không lớn lại càng trở nên nhỏ hẹp.
Khương Điệu bất giác lùi vào sát tường, như muốn để cho anh nhiều không gian hơn.
Một tay Phó Đình Xuyên cởi nút thắt trên bộ tây trang, nới lỏng âu phục, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến hình tượng lúc trước, giống y như một cái móc áo quần trời sinh vậy.
Rất...... gợi cảm, xoang mũi của ai kia cũng nóng lên rồi.
Phó Đình Xuyên đứng thẳng một lúc, nghiêng đầu nhìn vào phòng trong, tiếp theo là nhìn cô gái trước mặt, anh khẽ cười:“Em kéo màn à?”
Anh thấp giọng nói, là một câu hỏi, nhưng lại có gì đó cực kì ám muội.
Máu xông hết lên đầu, Khương Điệu nuốt ngụm nước miếng, đáp:“Dạ, em sợ, anh bị người ta chụp lén“.
“Ồ......” Phó Đình Xuyên đáp đầy ý vị.
Khương Điệu không dám nhìn thẳng vào anh, ánh mắt đảo quanh, cuối cùng nhìn về phía cửa phòng khép hờ: “Anh không đóng cửa phòng à? Còn có người tới ạ?”
Cô hơi cẩn thận, cũng vì thân phận của anh khá đặc thù, cô sợ nhỡ có người đột ngột tiến vào, sẽ thấy hết mọi chuyện ở đây.
“Không ai tới đâu,“ Phó Đình Xuyên đến gần cô thêm một đoạn:“Chỉ có hai người chúng ta thôi“.
Lưng vốn chỉ cách tưởng một khoảng nhỏ, anh cứ từng bước ép sát như thế, làm Khương Điệp cũng bị dán chặt vào tường.
Tay cô đang đặt phía sau, vừa lúc chạm vào bức tường lạnh lẽo.
Phó Đình Xuyên nhìn khuôn mặt cô gái đang cúi đầu, ý cười bên môi càng thêm đậm.
Đột nhiên, anh thoáng cúi người, tay cứ thế đưa lên, nhẹ nhàng chống lên vách tường bên cạnh.
Lập tức, vành tai Khương Điệu đỏ bừng như máu. Làm, làm gì vậy?
Anh, anh không định đi qua sao? Cô hốt hoảng thật mà.
Khương Điệu ngước mắt nhìn anh, giây phút này, ánh sáng đều bị người đàn ông phía hoàn toàn che khuất, anh vây cô trong bóng tối, ánh mắt đen như mực, không nhìn rõ tâm tình.
Khương Điệu nhìn sang cánh cửa bên, cẩn thận đề nghị:“Cửa...... Còn mở kìa.”
Phó Đình Xuyên thoáng gật đầu:“Ừ, anh biết.”
“Anh không đóng sao?”
Phó Đình Xuyên khẽ cười:“Em chắn như thế làm sao anh đóng được?”
Tim Khương Điệu vừa nhanh vừa loạn: “...... Em không chắn.” Cô chỉ...... chỉ chống tường thôi mà.
Nói xong, Phó Đình Xuyên đưa cánh tay lên lướt qua gáy cô, lòng bàn tay mang theo hơi lạnh từ bên ngoài vào.
Khương Điệu giật mình, động tác bất ngờ của Phó Đình Xuyên khiến cô không kịp thở dốc.
Ngón tay thon dài của anh đặt lên bức tường màu trắng. Một tay chống tường, tư thế đó có vẻ không hề tốn sức. Phó Đình Xuyên cúi đầu, lấy tấm bảng trắng móc bên ngoài cánh cửa rồi khóa lại. Một loạt các hành động liền mạch lưu loát.
“Được rồi.” Anh cởi áo vét ra, móc lên kệ áo treo bên cạnh.
Khương Điệu nhìn tấm biển trắng treo trên tường... bên trên chỉ còn tấm biển “Đừng quét dọn“... Nói cách khác, tấm biển Phó Đình Xuyên đặt ngoài kia, là tấm “Đừng quấy rầy“.
Vừa nãy cô chặn trước tấm biển “Đừng quấy rầy”......
Đừng quấy rầy......
Mặt Khương Điệu không thể không đỏ được.
Cô vội vàng chạy ra khỏi gian nhỏ bước vào phòng trong. Phó Đình Xuyên cũng tự nhiên xắn tay áo lên rồi theo sát. Anh nhìn sang ấm nước bên kia, hỏi:“Em nấu nước à?”
“Dạ!” Khương Điệu nhớ ra chuyện mình còn định nấu nước cho anh uống. Cô bay nhanh về phía kia, lấy ra hai ly thủy tinh vừa mới tráng, rót nước sôi vào, hết ly này sang ly khác. Phó Đình Xuyên cúi mắt, nhìn chăm chú cô gái của anh, làm đâu vào đấy.
Hơi trắng bốc ra từ ly nước, lòng anh, cũng như được hơi khói này sưởi ấm hẳn lên.
Sương mù len lỏi trong tim, trong mắt, mềm mại như hồ nước.
Phó Đình Xuyên cũng không thể hiểu được cảm giác lúc này, thấy viên mãn? Hạnh phúc? Có lẽ chỉ cần nhìn thấy cô một lúc, anh cam tâm tình nguyện vượt qua nghìn dặm con đường.
“Anh khát không?” Khương Điệu ngẩng mặt hỏi anh.
“Ừ“. Người kia khẽ đáp. Thực ra trước khi đến đây anh đã uống nước rồi. Nhưng đó lại là nước lạnh, không phải giống như cô, nóng bỏng đến ấm người.
“Vậy anh đợi một lát,“ Cô cúi mắt, sờ thử thành ly:“Vẫn dễ phỏng tay lắm.”
“Được.” Dù cô nói gì, anh đều đáp ứng, anh đều nghe theo.
Đúng rồi! Đầu cắm!
Đúng là căng thẳng quá chuyện gì cũng quên, Khương Điệu nhìn theo dây điện của ấm nước.
Cô vội vàng khom người, giật đầu cắm màu đen ra.
Loại ổ cắm ba chân này cắm vào rất nhanh, nhưng khi nhổ ra lại vô cùng khó. Khương Điệu chống tay kia lên tường, mượn lực để giật cái thứ này ra.
Tách.
Ánh đèn tắt ngúm, một màu đen bao phủ!
Cả phòng tối đen một mảnh, giống như giữa đêm khuya, tối đến mức đưa tay lên cũng không nhìn thấy.
Khương Điệu cứng đờ, hình như cô...... không cẩn thận đụng phải công tắc đèn rồi...
Vừa sáng bừng lại trở thành tối mịt, cô cần chút thời gian thích ứng.
Nhất thời chính Khương Điệu cũng không tìm ra phương hướng.
Cô mò tìm chốt đèn, đúng lúc đó mới chợt nhớ tới Phó Đình Xuyên còn ở ngay bên cạnh.
Khương Điệu căng thẳng, tim nhảy bần bật lên, như thể không phải cô vừa tắt nhầm đèn, mà là bật nhầm máy rửa bát vậy:“Phó Đình Xuyên, anh ổn không? Anh đừng động đậy, tránh đụng vào ly nước sôi nhé.”
Giọng nói của cô có phần run rẩy.
“Anh ở đây.” Câu trả lời không ăn nhập với câu hỏi, người ta hỏi anh ổn không, anh lại nói anh ở đây, ở ngay bên cạnh cô thôi.
Vừa dứt lời, bàn tay Khương Điệu đang đặt trên vách tường tiếp tục lần mò, bỗng nhiên bị một người nhẹ nhàng cầm lấy.
Là Phó Đình Xuyên.
Lòng bàn tay của anh không tính là lạnh, nhưng cô lại suýt nữa bị đông đá luôn rồi, cũng quên mất mình định làm gì tiếp theo, có thể làm gì tiếp theo.
Đương nhiên Phó Đình Xuyên cũng không nhìn thấy gì, anh chỉ bất giác muốn chứng minh sự tồn tại của mình, không ngờ lại chạm vào tay cô.
Tay của Khương Điệu nho nhỏ, các đốt ngón tay mềm mềm, được anh bao trọn trong tay mình.
Rất mê người. Vừa chạm vào, mềm mại trơn mịn, giống như một món đồ sứ thượng hạng.
Ngón tay anh đặt lên mu bàn tay cô, không kìm được mà vuốt ve, mịn màng, mềm nhẹ, không đành lòng buông ra......
Phó Đình Xuyên nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, cổ họng dần trở nên khô khát.
Lúc này đây, anh mới thấy, thật khát......
Hít thở không thông, mất nước, thiếu dưỡng khí, hoặc là một cảm giác nào đó khác nữa...... như thể một con cá mắc cạn, trước mắt là bóng tối, chỉ có thể hô hấp mà thôi.
Không khí dần nóng lên.
Khương Điệu cũng mơ hồ nhận ra có gì không ổn, thử thăm dò hỏi:“Phó......”
Người kia bỗng giữ chặt đầu vai cô, đầu gối đè tới, mạnh mẽ đẩy cô về phía sau.
Thân bất do kỷ, Khương Điệu bước lùi về sau mấy bước.
Tiếng vải chà xát vào nhau, tiếng động rất nhỏ vang lên bên tai.
Ngay sau đó, đồng tử của cô mở to hết cỡ, lồng ngực dồn dập phập phồng.
Bởi vì, cổ tay cô, cả người cô, đều bị đè lên ván cửa, không cách nào động đậy.