• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24:


Dạ Phàm Linh dụi mắt, nàng nhìn thấy Hoàng Tử Vi ngồi bên cạnh.
Hoàng Tử Vi nói: "Cafe? Uống không?"
Dạ Phàm Linh lắc đầu: "Không cần, phá án quan trọng."
Hoàng Tử Vi vẫn pha một ly cafe đưa cho cô nói: "Để tỉnh táo, nhìn cô rất mệt đó."
Dạ Phàm Linh gật đầu nhấp hai ngụm cafe.
Cảm thấy đầu óc tỉnh táo, Dạ Phàm Linh liền phát hiện trên người có một cái áo khoác.
Nàng cởi ra, trả áo khoác lại cho Hoàng Tử Vi nói: "Tổ trưởng Hoàng, trời lạnh, cô mặc đi."
Hoàng Tử Vi: "Tôi không sao, cô nên chăm sóc bản thân một chút."
Thờ ơ nhưng vẫn mang một phần quan tâm, Dạ Phàm Linh nhìn gương mặt của cô.
Tóc dài tự nhiên, môi nhếch lên tạo thành nụ cười nhạt, ánh mắt trầm tĩnh, sống mũi thẳng tắp.
Rất đẹp, rất quyến rũ.
Da mịn màng như sữa bò, nét mặt bình tĩnh đầy khí chất.
Các đường nét trên khuôn mặt thanh tú, khiến mọi người chìm đắm trong từng centimet.
Hoàng Tử Vi cho người ta một cảm giác rất đơn giản nhưng đầy phong cách, khí chất phảng phất giống như một người thục nữ.
Ánh mắt của cô luôn sâu sắc, làm người khác không thể hiểu.

Càng muốn hiểu càng bị chìm sâu.
Hoàng Tử Vi cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Dạ Phàm Linh liền hỏi: "Sao cô cứ nhìn tôi vậy?"
Dạ Phàm Linh lắc đầu: "Không có, tổ trưởng Hoàng, tôi chỉ đang suy nghĩ về vụ án."
Tầm mắt nhanh chóng rời khỏi người cô, Dạ Phàm Linh nhìn vào bút ký của mình.
Nàng nghĩ một lúc, dường như nghĩ ra gì đó muốn nói, quay đầu, đã thấy Hoàng Tử Vi ngủ thiếp đi.
Dạ Phàm Linh cười cười: "Thì ra tổ trưởng Hoàng cũng có lúc mệt mỏi."
Sáng hôm sau, tổ trọng án cầm chân dung được phát họa đến đường lớn Tân Hoa để hỏi, xem có ai biết người này hay không.
Vũ Tân Nhu cầm chân dung hỏi tới lui, nàng chặn bước một người hỏi: "Dì à, dì có biết người trong hình là ai không?"
Dì ấy nhìn một chút: "Không biết."
Hỏi rất nhiều người, tất cả đều lắc đầu.
Ánh mắt họ đang né tránh, dường như sợ một điều gì đó.
Dạ Phàm Linh lấy ra tấm ảnh chụp, nàng nhận ra chỗ ba người trong ảnh đánh Lương Siêu là ở trước một tiệm tạp hóa.
Vũ Tân Nhu hơi nản, nói: "Tổ trưởng, phải tìm đến khi nào."
Hoàng Tử Vi: "Đừng nản, nhất định có người biết, chỉ là không dám nói thôi."
Họ đi tới một tiệm tạp hóa ở đường Tân Hoa, Dạ Phàm Linh đi tới hỏi: "Ông chủ, ông có biết người này không?"
Ông chủ Tiết Đại Lực nhận bức ảnh, lấy ra cái kính đeo lên nói: "Biết, hắn còn đánh nhau trước cửa tiệm của tôi, nghe nói là đánh cảnh sát hả? Cảnh sát kia cũng thật đáng thương, hai ngày sau liền chết rồi."
Hoàng Tử Vi: "Ông chủ, ông biết hắn tên gì? Nhà ở đâu không?"
Tiết Đại Lực nói: "Hắn tên Tăng Tiểu Hiền, nhà ở số 211 đường Tân Hoa.

Hắn là một tên du côn, tốt nhất đừng đụng tới hắn."
Hoàng Tử Vi gật đầu nói: "Cảm ơn."
Tổ trọng án ra khỏi tiệm tạp hóa, dựa theo địa chỉ Tiết Đại Lực nói tìm đến nhà Tiểu Hiền.
Hoàng Tử Vi gõ cửa, một người phụ nữ mở cửa.
Người phụ nữ khoảng chừng hơn 20 tuổi, cô hỏi: "Mấy người tìm ai?"
Dạ Phàm Linh: "Tăng Tiểu Hiền ở đây phải không? Chúng tôi có việc tìm anh ta."
Cô gật đầu, rồi hét vào trong nhà: "Tiểu Hiền, có người tìm."
Tăng Tiểu Hiền trở lời: "Đến đây, đến đây.


Ai dám làm phiền mộng đẹp của ông vậy."
Một lúc sau, Tăng Tiểu Hiền đi ra.
Vũ Tân Nhu nói: "Tăng Tiểu Hiền, chúng tôi là cảnh sát.

Muốn hỏi anh vài câu."
Tăng Tiểu Hiền nghe là cảnh sát liền bực: "Phi, cảnh sát chả ai tốt.

Chị, chị tránh ra.

Em chém chết mấy người cảnh sát này."
Hắn rút ra một con dao bầu, liếc mắt về hướng Hoàng Tử Vi chém tới, Dạ Phàm Linh dùng chân đá văng con dao của hắn, bàn tay trái của Hoàng Tử Vi bị dao làm xước.
Tăng Tiểu Hiền thấy con dao bị đá rơi xuống đất, hắn muốn tìm, Dạ Phàm Linh nhanh chóng dùng chân phải đá vào bụng Tăng Tiểu Hiền.
Hắn la lên, đau đớn ôm bụng ngã xuống đất.
Dạ Phàm Linh hỏi: "Tổ trưởng, cô không sao chứ, đưa tay tôi xem."
Không chờ Hoàng Tử Vi mở miệng, Dạ Phàm Linh liền lấy một cái khăn vải buộc lên tay Hoàng Tử Vi.
Chị của Tăng Tiểu Hiền đến đỡ hắn nói: "Em, sao em lại đánh cảnh sát."
Hắn lau máu trên khóe miệng nói: "Cảnh sát à! Đều là một lũ cặn bã."
Vũ Tân Nhu còng tay Tăng Tiêu Hiền, nói: "Tăng Tiêu Hiền, còn dám đánh lén tổ trưởng của chúng tôi, theo chúng tôi về tổ trọng án."
Văn phòng tổ trọng án.
Họ tên: Tăng Tiểu Hiền.
Tuổi: 29
Nơi sinh: khu Tân Hoa thành phố Triều Dương
Tay Hoàng Tử Vi bị thương nhẹ, Dạ Phàm Linh lo lắng hỏi: "Tổ trưởng Hoàng, cô nghỉ ngơi đi.

Để tôi thẩm vấn anh ta."
Hoàng Tử Vi lắc đầu: "Tôi không sao, bắt đầu hỏi đi."
Tăng Tiểu Hiền mang còng tay, khinh thường nhìn Dạ Phàm Linh.
Dạ Phàm Linh nói: "Tăng Tiểu Hiền, sao anh lại đánh cảnh sát Lương Siêu, còn hai người kia là ai, anh tốt nhất khai báo thành thật."
Tăng Tiểu Hiền hừ một tiếng: "Đám cảnh sát mấy người toàn là lũ đạo đức giả, tự hắn làm chuyện xấu mà không đáng đánh sao? Thứ chó cảnh sát như Lương Siêu đáng chết."
Dạ Phàm Linh: "Dựa vào đâu anh nói như thế?"
Tăng Tiểu Hiền nói: "Nói thật với mấy người, có người nhờ tôi đánh Lương Siêu.

Nếu chó cảnh sát đã chết cũng tốt."
Hoàng Tử Vi đập bàn nói: "Là ai, nói!!"
Tăng Tiểu Hiền: "Nói cho mấy người cũng chả sao, là Quý Đông Hải đưa tiền kêu chúng tôi đánh Lương Siêu."
Ngày 15 tháng 2 năm 2010, Tăng Tiểu Hiền, Vương Tiểu Minh, Vương Đại Minh.
Thông qua trung gian họ được giới thiệu một mối làm ăn, Quý Đông Hải yêu cầu ba người đánh cảnh sát Lương Siêu một trận.
Lúc đó, bọn họ cũng thấy lạ, tại sao phải đánh cảnh sát?
Tăng Tiểu Hiền hỏi Quý Đông Hải lý do.
Ba người vừa nghe xong, đều mắng Lương Siêu là chó cảnh sát, tiền không quá 5000 tệ.
Tăng Tiểu Hiền vỗ vai Quý Đông Hải nói: "Anh em, tôi sẽ giúp anh."
Sau khi thỏa thuận xong, ba người thường xuyên chặn đường Lương Siêu ở trước cửa sở cảnh sát giao thông.
Bọn họ kéo Lương Siêu vào trong hẻm đánh đập một trận, sau đó thả anh đi.

Mãi đến ngày 20 tháng 2, Quý Đông Hải nói ba người phải dạy cho Lương Siêu một bài học.
Ba người dứt khoát kéo Lương Siêu tới đường Tân Hoa đánh.
Lương Siêu cũng không đánh trả, để mặc họ đánh.
Đầu tiên Tăng Tiểu Hiền đập một gậy vào đầu Lương Siêu, Vương Tiểu Minh, Vương Đại Minh dùng chân đá Lương Siêu.
Không tới nửa giờ, Lương Siêu bị đánh nằm tại chỗ.
Vẫn tiếp tục đánh, Vương Tiểu Minh, Vương Đại Minh đè Lương Siêu xuống đất, Tăng Tiểu Hiền giơ gậy ném vào đầu anh.
Người xung quanh khu Tân Hoa đều kéo đến, chỉ nhìn không nói lời nào.
Trong lòng họ đều biết, nếu ai dám đến giúp, thì sẽ chuốt lấy phiền phức.
Lương Siêu bị đánh không đứng dậy nổi, Tăng Tiểu Hiền đi tới đưa tay lên mũi anh thăm dò, vẫn còn thở: "Đừng đánh chết, anh Quý còn muốn chơi với nó."
Hành hung kết thúc, Quý Đông Hải xuất hiện, hắn đưa cho ba người 5000, rồi nói: "Anh em, cám ơn mọi người.

Tôi sẽ giết chết chó cảnh sát này."
Quý Đông Hải nói xong, liền dùng hai tay kéo Lương Siêu đi.
Lương Siêu bị Quý Đông Hải kéo một đường toàn là máu, nhưng không ai ngăn, mọi người mắt nhắm mắt mở, không muốn rước họa.
Nhân tính của con người thường xấu xí như vậy, dù bạn nhìn thấy sự thật, nhưng lại sợ nó ảnh hưởng đến mình, bạn sẽ chọn cách che giấu.
Kết thúc thẩm vấn, Vũ Tân Nhu đẩy cửa phòng thẩm vấn, nhỏ giọng nói với Hoàng Tử Vi cái gì đó.
Hoàng Tử Vi gật đầu nói: "Dạ Phàm Linh, cô ở đây trông chừng anh ta, tôi về văn phòng xem một chút."
Nàng còn chưa bước vào văn phòng, bên trong đã truyền ra một giọng nói: "Cảnh sát, thật đáng sợ!!"
Trên bàn là một hộp quà có thắt nơ, Đổng Phi vợ của phó giám đốc đứng đó chỉ vào hộp quà.
Hoàng Tử Vi nói: "Chuyện là thế nào?"
Vạn Hiểu Sương rót cho Đổng Phi một ly trà, nói: "Đây là tổ trưởng của chúng tôi, bà cứ từ từ nói."
Đổng Phi: "Cô là tổ trưởng, cô phải bảo vệ tôi, tôi không muốn chết!!"
Cơ thể bà run rẩy, chỉ vào hộp quà.
Hoàng Tử Vi mở hộp quà ra, một cái đầu lăn xuống.
Đôi mắt trợn trắng nhìn lên, khuôn mặt be bét máu thịt, tóc thấm ướt dầu ớt trong lẩu.
Trong ánh mắt có vẻ không cam lòng, như thể đang nhìn chằm chằm vào thế giới đầy tuyệt vọng này trong những giây phút cuối cùng.
Đổng Phi thở dài nói: "Là đầu Hoát Phiêu, sáng hôm nay tôi nhận được một hộp quà....."
Bà chạy bộ vào mỗi buổi sáng như thường lệ, khi về đến nhà chuẩn bị điểm tâm, thì có người bấm chuông cửa nhà Đổng Phi.
Đổng Phi mở cửa, bà thấy một nam nhân viên chuyển phát nhanh: "Xin chào cô.

Đây là hàng chuyển phát nhanh của cô, xin mời cô kiểm tra và ký nhận."
Hắn đội nón, cố ý che đi khuôn mặt của mình, giọng nói hơi khàn.
Bà cảm thấy lạ hỏi: "Chuyển phát nhanh? Là thứ gì?"
Hắn ho khan hai tiếng nói: "Thưa cô, tôi không biết là ai gửi cho cô, xin đừng làm khó công việc của tôi."
Đổng Phi nhận hàng, đóng cửa.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ trong nhà, bà tò mò quyết định mở hộp quà.
Khoảng khắc hộp quà vừa mở ra, Đổng Phi liền bị dọa ngất xỉu.
Chờ đến khi bà tỉnh lại, tay run run đóng nắp hộp, rồi cầm nó chạy thẳng đến tổ trọng án.
Đổng Phi sợ hãi nói: "Tổ trưởng, cô phải cứu tôi, tôi không muốn chết, nhìn thấy đầu của nó trong lòng tôi rất sợ."
Hoàng Tử Vi nói: "Tân Nhu, Hiểu Sương.

Hai người đến khu Minh An xem lại tất cả cctv sáng nay, đặc biệt chú ý đến người chuyển phát nhanh."

Hai người đến tìm an ninh cộng đồng khu Minh An giải thích tình hình, bảo an dẫn hai người vào phòng giám sát.
Trong phòng giám sát, tua lại video vào khoảng 8 giờ sáng, một người đàn ông mặc đồ nhân viên chuyển phát nhanh, chạy xe máy, lén lút đi đến tòa C.
Chưa tới 10 phút hắn xuống lầu, miệng còn nở một nụ cười nham hiểm.
Ngay khi ra khỏi tòa nhà, hắn bỏ nón ra.
Bảo an liền phóng to hình dáng của hắn, dù không rõ ràng lắm, nhưng vẫn nhìn thấy đường nét khuôn mặt.
Hai người liền cầm cctv về giao cho Hoàng Tử Vi, Hoàng Tử Vi gật đầu đi tới phòng thẩm vấn.
Dạ Phàm Linh thấy Hoàng Tử Vi sau khi trở lại, mở một đoạn video cctv, sau đó dừng lại ở đoạn người đàn ông bỏ nón.
Hoàng Tử Vi hỏi Tăng Tiểu Hiền: "Anh biết người này không?"
Tăng Tiểu Hiền nói: "Chính là Quý Đông Hải.

Đừng tưởng anh ta như thư sinh yếu đuối, anh ta tàn nhẫn hơn bất cứ ai."
Dạ Phàm Linh nói: "Xem ra Quý Đông Hải này đã lên kế hoạch từ lâu, chúng ta phải nhanh chóng bắt được Quý Đông Hải."
Sau đó tổ trọng án liền điều tra thông tin cá nhân của Quý Đông Hải.
Họ tên: Quý Đông Hải.
Tuổi: 27
Nơi sinh: thôn Quý Gia, thành phố Triều Dương.
Tổ trọng án đến thôn Quý Gia, hỏi thăm trưởng thôn.
Trưởng thôn chỉ vào cửa thôn nói: "Quý Đông Hải à, căn nhà thứ ba ngay cửa thôn."
Quý Đông Hải đã sớm biết cảnh sát sẽ tìm thấy hắn, hắn bình tĩnh ngồi trong nhà ăn lẩu.
Trước khi cảnh sát đến, Quý Đông Hải đã lên ý định tự sát.
Tổ trọng án bước vào nhà hắn, hắn nói: "Mẹ.

Con đến với mẹ đây."
Quý Đông Hải cắn đứt lưỡi mình, Dạ Phàm Linh chạy đến cản, nhưng không kịp.
Một người cả chết còn không sợ, vậy còn sợ điều gì nữa.
Thôn Quý Gia là một nơi rất đẹp, trước cửa nhà Quý Đông Hải có trồng một cây hoa dành dành.
Khi hoa dành dành nở, đó là thời thanh xuân mờ nhạt, là tình yêu thuần khiết.
Quý Đông Hải lớn lên ở thôn Quý Gia, anh có tuổi thơ và có những người bạn.
Anh cảm thấy lúc đó thật tốt, bởi vì khi là trẻ con chúng ta đều ngây thơ chất phác.
Không có tạm niệm, không có gánh nặng.
Khi lớn lên, Quý Đông Hải cảm thấy anh càng lúc càng thay đổi, quan tâm đến điểm số của mình hơn.
Quý Đông Hải muốn rời khỏi thôn, muốn vào một đại học tốt.
Mẹ của anh nói với anh: "Đông Hải, nhà chúng ta không có nhiều tiền để cho con đi học đại học."
Anh khóc lóc với mẹ: "Mẹ, con muốn lên đại học.

Sau này mới có thể lo tốt cho mẹ."
Năm đó Quý Đông Hải thi đậu vào đại học Triều Dương, sinh viên đầu tiên bước ra khỏi thôn, mẹ ôm anh khóc.
Tiêu Tinh ôm con trai Quý Đông Hải nói: "Đông Hải, mẹ biết con muốn học đại học.

Cho dù mẹ có phải đập nồi bán sắt cũng sẽ lo cho con học xong đại học."
Bà dựa vào công việc đan giày cỏ, mỗi ngày đôi tay càng chai sần, khi tích trữ được nhiều giày cỏ, Tiêu Tinh liền đem đến thành phố để bán.
Hôm đó đối với Quý Đông Hải, là một ngày chủ nhật đen tối.
Tiêu Tinh ở trên vỉa hè đường Tân Hoa, bày bán giày cỏ.
Giọng nói hô to, vất vả lắm mới có người mua.
Ngay lúc đó có người hét lên: "Quản lý thành phố tới, mọi người chạy mau."
Tiêu Tinh không kịp thu dọn hàng, giày cỏ của bà bị Hoát Phiêu lái xe hất tung.
Bà muốn đi nhặt lại, Hoát Phiêu xuống xe tát bà một cái nói: "Bà ở đâu tới, không biết nơi này ai quản à? Dám bày bán ở đây? Phải trả phí bảo vệ."
Tiêu Tinh cầu xin hắn: "Tôi không có tiền đóng phí bảo vệ, cầu xin anh cho tôi bán ở đây."
Hoát Phiêu liền đạp nát tất cả giày cỏ của bà, Tiêu Tinh giữ chặt giày cỏ dưới chân hắn nói: "Đừng, đừng.

Tôi phải lo cho con học đại học."

Cảnh sát giao thông Lương Siêu thấy trên đường Tân Hoa ồn ào, Lương Siêu lái xe tới.
Anh ta định đến đỡ Tiêu Tinh, bị Hoát Phiêu cản lại, nói: "Không muốn chết thì biến đi chỗ khác, đừng có xen vào chuyện của tao.

Mày là ai, thứ cảnh sát quèn, chú tao là phó giám đốc, tao nói một tiếng là mày bị sa thải ngay."
Lương Siêu nén tức giận, trơ mắt nhìn Hoát Phiên đập phá sạp hàng của Tiêu Tinh.
Lúc đó anh ta cảm thấy bản thân là một cảnh sát, nhưng lương tâm như bị chó ăn, cứ đứng đó nhìn Hoát Phiêu bắt nạt một người phụ nữ 50 tuổi.
Lương Siêu không dám cản.
Giới quan chức như trò hề, người có chức quyền bao che cho nhau.
Quý Đông Hải lúc này tới tìm mẹ, anh nhìn thấy một đám đông vây quanh mẹ anh.
Tiêu Tinh ở dưới chân Hoát Phiêu cầu xin hắn đừng phá, Hoát Phiêu còn rống lên: "Không nộp phí bảo vệ, thì cút khỏi đây."
Tiêu Tinh bị đau tim, chịu không nổi cảm xúc hoảng sợ.
Bị hăm dọa đến sợ hãi, bà ôm ngực.
Quý Đông Hải lao vào đám đông, đỡ Tiêu Tinh, nói: "Mẹ, mẹ."
Anh cõng Tiêu Tinh chạy về phía bệnh viện, khi đó Quý Đông Hải đã nhớ rõ mặt hai người kia: một cảnh sát, một quản lý thành phố.
Quý Đông Hải đưa Tiêu Tinh vào khoa cấp cứu của bệnh viện, kết quả không cứu được.
Lần đầu tiên anh hận đến mức, thề sẽ xé xác hai người đó.
Quý Đông Hải từ bỏ cơ hội vào đại học, anh dùng tiền tiết kiệm của Tiêu Tinh để thuê ba người Tăng Tiểu Hiền, Vương Tiểu Minh, Vương Đại Minh.
Sau khi ba người nghe chuyện của anh, đều cảm thấy cảnh sát thật không phải là người.
Sau khi dạy cho cảnh sát một bài học, Quý Đông Hải đã bắt Lương Siêu về nhà mình.
Lương Siêu rên hừ hừ: "Nước, cho tôi nước."
Quý Đông Hải vì muốn sỉ nhục Lương Siêu, cố ý cho anh uống nước tiểu của mình.
Lương Siêu nói: "Anh giết tôi đi, tôi là cảnh sát nhân dân, không thể bị anh sỉ nhục như vậy."
Quý Đông Hải tháo thắt lưng, ném vào mặt Lương Siêu, nói: "Cảnh sát, mày là đồ chó cảnh sát, là mày hại chết mẹ tao, không phải mày khát nước à! Uống nước tiểu của ông này."
Hoát Phiêu cả ngày thịt cá, còn nhậu nhẹt khắp nơi.
Quý Đông Hải cả ngày theo dõi Hoát Phiêu, đến khi có cơ hội bắt hắn.
Hoát Phiêu say ngất ngư đi ra khỏi khách sạn, Quý Đông Hải liền trói Hoát Phiêu lại.
Bây giờ cả hai đều bị anh trói tại nhà mình, Quý Đông Hải nấu một nồi nước sôi, còn mua rất nhiều gia vị nấu lẩu.
Hoát Phiêu sợ hãi nói: "Mày...mày muốn làm gì.

Thả tao ra!"
Quý Đông Hải nói: "Tao làm gì, hai đứa mày sẽ phải trả giá cho những gì đã làm, khi mẹ tao quỳ dưới chân mày cầu xin, thì mày có bỏ qua không.

Tao muốn ném tụi bây vào nồi."
Anh lấy ra một con dao bầu, trước tiên là đâm chết Hoát Phiêu, tiếp theo đâm chết Lương Siêu.
Sau khi hai người chết, anh bắt đầu chặt nhỏ xác của hai người, để riêng ra.
Quý Đông Hải để xác hai người lên giường của mình, dùng dao cắt thành từng miếng thịt gọn gàng.
Đầu hai người bị anh ném sang một bên.
Sau đó anh lấy cho gia vị vào nồi lớn, rồi ném từng miếng thịt của họ vào nồi.
Đại khái khoảng 10 giờ, anh nhìn thấy thịt gần chín.
Quý Đông Hải lấy đầu của hai người cho vào trong nồi ngâm qua một lúc.
Đầu Lương Siêu được anh vớt lên, móc hai mắt, cắt đứt hai lỗ tai.
Anh mua một cái túi đen để đầu Lương Siêu vào, nhân lúc trời tối anh đem cái đầu treo lên trước cửa sở cảnh sát.
Còn phần thịt của hai người, Quý Đông Hải ném vào chuồng lợn của Uông Đại Dũng, trong thùng rác ở đường Tân Giang, cuối cùng là tiệm bánh bao Hương Phiêu Phiêu.
Quý Đông Hải vẫn cầm cái đầu của Hoát Phiêu trong tay, anh quyết định gửi nó về nhà của Hoát Phiêu.
Anh giả làm nhân viên chuyển phát nhanh đến nhà Hoát Đông Qua, sau đó thì trở về thôn Quý Gia.
Quý Đông Hải cảm thấy đã làm xong mọi thứ, khi cảnh sát đến anh sẽ tự sát.
Trên đời này còn ai quan trọng hơn mẹ của anh.
Ngay khi tổ trọng án vừa bước vào cửa, Quý Đông Hải đã cắn lưỡi tự sát.
Trong tim của mỗi người đều có một mặt tối, nó giống như một nhà tù giam cầm họ..

Chương 25:


Khi bạn nhìn chằm chằm vào vực thẳm, thì vực thẳm cũng đang nhìn vào bạn.


Đây là một đám cưới, một đám cưới long trọng.


Nhân vật chính của hôn lễ là Tần Như Hoa, Chu Dũng Cảm.


Các thành viên trong gia đình im lặng ngồi trong lễ đường, các lẵng hoa được đặt khắp nhà thờ.


Họ quen nhau ba năm, ở bên nhau hai năm. Tất cả họ hàng và bạn bè có mặt đều vỗ tay đón chú rể với cô dâu.


Tần Như Hoa bước trên thảm đỏ rực rỡ, váy cưới trắng, đang nắm tay Tần Miên cha của cô.




Dưới mạng che mặt là một đôi mắt sáng ngời, ánh mắt phảng phất nét u sầu, không có niềm vui khi làm cô dâu.


Cô chậm rãi bước lên lễ đài, Tần Miên giao con gái lại cho Chu Dũng Cảm.


Chu Dũng Cảm nắm tay Tần Như Hoa cười nói: "Như Hoa, cuối cùng em đã gả cho anh."


Tần Như Hoa không có biểu cảm gì, cứ như hôn lễ này không liên quan tới mình.


Cô đứng đó như một cọc gỗ, Chu Dũng Cảm gọi, cô cũng không có bất kỳ phản ứng.


Trên lễ đường linh mục hỏi Chu Dũng Cảm: anh có đồng ý lấy người con gái này làm vợ, dù là ốm đau hay khỏe mạnh, dù bất cứ lý do gì, anh đều yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, chấp nhận cô ấy, một lòng không thay đổi cho đến hết cuộc đời.


Chu Dũng Cảm nói: "Tôi đồng ý."


Linh mục lại hỏi Tần Như Hoa: cô có đồng ý lấy chàng trai này làm chồng, dù là ốm đau hay khỏe mạnh, dù bất cứ lý do gì, cô đều yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy, một lòng không thay đổi cho đến hết cuộc đời.


Tần Như Hoa cắn môi, cô lắc đầu.


Họ hàng và bạn bè xung quanh bắt đầu to nhỏ bàn luận, Chu Dũng Cảm nói nhỏ với cô: "Như Hoa, em biết đang làm gì không? Đây không phải chuyện đùa!"


Tình cảnh xấu hổ vô cùng, linh mục không đọc tiếp nữa.


Lúc này, ngoài cửa lại xuất hiện một cô dâu khác.


Cô ấy cũng mặc váy cưới trắng, khuôn mặt thuần khiết không giấu được vẻ xinh đẹp, kéo váy cưới trong tay đột nhiên nói: "Dũng Cảm, em mới là cô dâu, tại sao anh lại cưới cô ta!"


Chu Dũng Cảm ngạc nhiên nhìn về phía cửa nói: "Hứa Như Vân, cô đừng làm phiền tôi, chúng ta đã chia tay. Hôm nay là hôn lễ của tôi, hi vọng cô đừng xuất hiện."


Hứa Như Vân đi lên lễ đài nắm tay Chu Dũng Cảm, tát Tần Như Hoa một cái.


Tần Như Hoa nén lệ nói: "Muốn cưới, thì hai người đi mà cưới.


Nói xong, cô liền bỏ chạy khỏi lễ đường, Chu Dũng Cảm muốn đuổi theo, Hứa Như Vân nói: "Dũng Cảm, sao anh có thể đối xử với em như vậy, em đang mang thai con của anh."


Chu Dũng Cảm liền tát Hứa Như Vân: "Nói bậy!"


Họ hàng cũng bắt đầu lên tiếng: "Chu Dũng Cảm, cháu thật vô trách nhiệm."


Chu Dũng Cảm phớt lờ lời nói của người khác, bỏ Hứa Như Vân lại đuổi theo Tần Như Hoa.


Anh không đuổi kịp Tần Như Hoa, điện thoại của Tần Như Hoa cũng không gọi được.


Hôn lễ cứ như vậy mà kết thúc, Tần Như Hoa biến mất, Chu Dũng Cảm cũng biến mất.


Ngày 5 tháng 3 năm 2010, công trường xây dựng Hoa Hưng ở phía bắc thành phố.


Các công nhân đang chuẩn bị đổ bê tông, một chiếc xe trộn hồ, phía dưới là hai công nhân đang cầm cây sắt pha loãng xi măng.


Xi măng pha loãng có xu hướng đang khô lại, đặc biệt là vào mùa hè.


Công nhân bên trái Hồ Lực, đột nhiên thấy không ổn, anh cảm giác cây sắt đang đụng vào thứ gì đó, hơi cứng.


Hồ Lực đẩy người bên cạnh Dịch Tam Oa, nói: "Tam Oa, sao xi măng lạ vậy."





Dịch Tam Oa hỏi: "Làm sao, Hồ Lực. Tôi thấy ổn mà."


Hồ Lực lắc đầu: "Không được, mau đổ xi măng trong xe ra."


Dịch Tam Oa gật đầu cùng Hồ Lực đổ tất cả xi măng trong xe xuống bể chứa ở công trường.


Sau khi xi măng được đổ vào bể chứa, Dịch Tam Oa quay người muốn đi, Hồ Lực vẫn đứng đó nhìn.


Hồ Lực kéo Dịch Tam Oa nói: "Tam Oa, anh nhìn thử hình như có gì đó đang nổi lên trong bể chứa....."


Dịch Tam Oa dụi mắt, thấy trong hồ chứa từ từ hiện lên một cái xác.


Xác chết đã bị xi măng phủ đầy, chỉ có thể nhìn thấy qua hình dáng giống như một người phụ nữ.


Hồ Lực đẩy Dịch Tam Oa nói: "Tam Oa, nhanh báo cảnh sát."


Mái tóc dài đã dính đầy xi măng, cơ thể cũng bị xi măng bao phủ.


Dịch Tam Oa lúc này mới phản ứng, lấy điện thoại gọi 110.


"Xin chào, đây là Cục Công An, xin hỏi bạn cần giúp đỡ vấn đề gì?"


"Vâng, 110 phải không, ở công trường xây dựng Hoa Hưng phát hiện một xác chết!"


Sau khi nhận báo án, cục công an trước tiên điều động ba cảnh sát đến để vớt xác.


Mọi người không thể xuống được hồ chứa xi măng, chỉ đành dùng máy xúc để vớt thi thể lên.


Vì không muốn làm hư hại thi thể, có người cầm một cái băng ca đứng dưới gầu xúc.


Người điều khiển tìm góc độ thuận lợi đưa hai cảnh sát trên gầu xúc xuống bể chứa, một cảnh sát cẩn thận cõng thi thể trên lưng, một cảnh sát khác giúp đặt lên băng ca.


Sau khi đưa được thi thể lên bờ, toàn bộ thi thể đã không còn nhận dạng được.


Nhìn không rõ mặt, những thứ trên người đã bị chìm vào xi măng loãng.


Thứ duy nhất không bị dính xi măng, là một cái nhẫn, trên đó còn đính một viên kim cương lấp lánh.


Vụ việc này kinh động đến lãnh đạo cấp trên, và đặt tên cho vụ này là "117 án thi thể nữ chưa được giải quyết".


Vụ án 117 án thi thể nữ chưa được giải quyết được chuyển sang cho tổ trọng án, đồn cảnh sát Hoa Hưng gọi người vận chuyển thi thể đến tổ trọng án.


Vạn Hiểu Sương đeo găng tay cẩn thận nhìn thi thể nữ nói: "Ở bên ngoài không nhìn được gì, chỉ chờ giải phẫu thi thể thôi."


Hoàng Tử Vi: "Chờ đã, lấy cái nhẫn trên tay cô ấy ra."


Nhẫn kim cương được Vạn Hiểu Sương tháo ra, bỏ vào một cái túi nhựa.


Chỉ với một cái nhẫn kim cương, làm sao họ có thể xác định danh tính của người chết?


Hoàng Tử Vi: "Tân Nhu, em có thể tìm được cái nhẫn này của hãng nào không? Mua ở đâu?"


Võ Tân Nhu nhận cái nhẫn nói: "Tổ trưởng, chờ chút, để em hỏi. Em có người bà con chuyên bán nhẫn, có lẽ sẽ biết."


Vạn Hiểu Sương đẩy thi thể vào phòng pháp y, Dạ Phàm Linh cầm nhẫn nhìn một chút.


Hoàng Tử Vi: "Nhìn thấy cái gì rồi?"


Dạ Phàm Linh chỉ vào nhẫn nói: "Cô xem, trên nhẫn có một vết nứt."


Một vết nứt nhỏ ở ngay mép nhẫn, rất nhỏ.


Võ Tân Nhu đi tới nói: "Tổ trưởng, em vừa gửi hình ảnh cái nhẫn đi. Dì em nói nhẫn này rất đắt, rất ít người trong thành phố có thể mua được."


Dạ Phàm Linh nói: "Thế có thể mua ở đâu?"





Hoàng Tử Vi nói: "Chắc là khu vàng bạc đá quý thành phố Triều Dương."


Khu vàng bạc đá quý thành phố Triều Dương là một trung tâm mua sắm sầm uất của thành phố, tập trung vào giới thượng lưu.




Trang sức đơn giản cũng có giá mấy ngàn, hoặc đắt hơn, không dưới 100.000. [Tỷ giá hiện nay tầm 34 triệu vnd.]




Tổ trọng án đến khu vàng bạc đá quý, bảo vệ ngăn họ lại nói: "Xin chào cô, vui lòng xuất trình thẻ VIP."


Võ Tân Nhu nói: "Chúng tôi không có thẻ VIP, chỉ có thẻ cảnh sát. Anh có cho chúng tôi vào không?"


Bảo vệ thấy là cảnh sát liền không trả lời được, cúi người nói: "Thì ra là cảnh sát, xin mời!"


Bước vào trung tâm vàng bạc đá quý, tổ trọng án liền cảm thấy sắp bị không khí nơi này ăn mòn.


Xung quanh đều là các thiên kim, công tử con nhà giàu.


Rất nhiều con nhà giàu vẫn đang xài tiền của cha mẹ, nhưng trước giờ chưa từng báo đáp, không cần trả giá mà hướng về cha mẹ đòi tiền.


Bởi vì họ trong cuộc sống của họ không cảm nhận được cảm giác của người khác, chỉ cần cầm tiền, ăn hải sâm bào ngư.


Một cô gái khoảng chừng 20 tuổi, ăn mặc trang điểm sang trọng, dắt theo một chú chó Poodle, nói với nhân viên phục vụ: "Tôi đến để mua dây chuyền cho thú cưng của tôi, muốn là vàng đặc, mau lấy những mẫu mới nhất trong năm ra đây."


Nhân viên phục vụ toát mồ hôi lạnh, dây chuyền cho người chó có thể đeo được không? Bây giờ người giàu đã xài tiền đến trình độ này rồi.


Khách đã yêu cầu, thì phải làm theo.


Cô lấy ra vài sợi dây chuyền nói: "Thưa cô, đây là những mẫu mới nhất của chúng tôi."


Đại tiểu thư nhà giàu chán ghét nói: "Không đẹp, khó coi như vậy mà muốn giới thiệu cho tôi? Điều này sẽ làm Mao Mao không vui, cô phục vụ kiểu gì, tôi sẽ lập tức phản ánh."


Nhân viên phục vụ lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi. Tôi sẽ lấy lại."


Đại tiểu thư hừ lạnh: "Không cần. Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho giám đốc của cô, cô chờ mà cuốn gói khỏi đây."


Nhân viên phục vụ biết chén cơm của mình sắp bị đập, cô quỳ xuống nói: "Tiểu thư, cầu xin cô, đừng gọi cho giám đốc, là tôi sai."


Đại tiểu thư nhà giàu nói: "Đừng có kéo cái váy mới mua của tôi, cô đền nổi sao!!"


Cô đá người phục vụ qua một bên khinh thường rời đi. Dạ Phàm Linh đứng đối diện không nhìn nổi muốn đi tới, Võ Tân Nhu liền ngăn lại: "Tổ phó, bình tĩnh."


Tổ trọng án hỏi thăm giám đốc khu vàng bạc đá quý, quản lý ra chào hỏi với họ: "Xin chào, tôi là quản lý ở đây, Trần Tuyết. Các vị là cảnh sát, có chuyện gì không?"


Hoàng Tử Vi nói: "Quản lý, chúng tôi có chuyện muốn hỏi, mong cô phối hợp."


Trần Tuyết gật đầu: "Được, mời mọi người đến phòng làm việc của tôi, dễ nói hơn."


Cô vẫy tay gọi nhân viên đến, nhờ pha mấy ly cafe đem đến văn phòng, nhân viên gật đầu.


Cafe được đem lên, Trần Tuyết ngồi trên ghế xoay nói: "Cảnh sát, mời mọi người uống cafe."


Lúc này, Dạ Phàm Linh lấy cái nhẫn trong túi nhựa ra hỏi: "Quản lý, chỗ này có từng bán một cái nhẫn kim cương giống thế này chưa?"


Trần Tuyết nhận lấy cái nhẫn, suy nghĩ một lúc: "Tháng này thì không có, tháng trước có bán ba cái."


Dạ Phàm Linh nói: "Quản lý, cô có thể cho chúng tôi thông tin khách hàng đã mua nhẫn tháng trước không? Việc này liên quan đến một vụ án mạng."


Trần Tuyết cười nói: "Tất nhiên là được, tôi sẽ toàn lực phối hợp với cảnh sát."


Cô nói xong lấy thông tin khách hàng đã mua nhẫn vào tháng trước, đưa cho Dạ Phàm Linh.


Dạ Phàm Linh nhìn thấy trong tài liệu có ba người: Vi Như Chi, Chân Hoàn Xảo, Tần Như Hoa.


Nàng cầm tài liệu nói với Trần Tuyết: "Quản lý, đã làm phiền. Chúng tôi đi trước."


Trần Tuyết xua tay nói: "Cảnh sát, nếu cần tôi giúp mọi người cứ nói. Trần Tuyết tôi nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ các vị về mặt này."


Chương 26:


Văn phòng tổ trọng án.


Sau khi có được tư liệu của ba người, Võ Tân Nhu thông qua internet để điều tra địa chỉ và hộ khẩu.


Tra được Tần Như Hoa, điện thoại của cô ấy không thể liên lạc.


Võ Tân Nhu xem địa chỉ của Tần Như Hoa, cô ấy sống tại, 4-2 khu 2 tòa B khu biệt thự Minh Giang.


Nàng cầm tài liệu cá nhân của Tần Như Hoa đưa cho Hoàng Tử Vi: "Tổ trưởng, không liên lạc được Tần Như Hoa, chúng ta nên đến nhà hỏi thử."


Hoàng Tử Vi nhìn vào tài liệu.


Họ tên: Tần Như Hoa.


Tuổi: 27


Nơi sinh: khu Minh Giang thành phố Triều Dương.


Hoàng Tử Vi nói: "Thế này đi, em với Dạ Phàm Linh đi điều tra Tần Như Hoa. Tôi sẽ ở lại chờ báo cáo nghiệm thi."


Võ Tân Nhu gật đầu, gọi Dạ Phàm Linh. Dạ Phàm Linh quay về phía Hoàng Tử Vi nói: "Tổ trưởng, có gì thì gọi cho tôi."




Hai người dựa vào địa chỉ tìm đếm khu biệt thự Minh Giang. Khu biệt thự Minh Giang là một nơi dành cho dân nhà giàu, giá cả rất cao.


Hỏi qua bảo vệ, hai người đi tới 4-2 khu 2 toà B.


Gõ cửa, đi ra mở cửa là một phụ nữ khoảng 30 tuổi, cô hỏi: "Mấy người là ai?"


Võ Tân Nhu nói: "Xin chào, chúng tôi là cảnh sát. Xin hỏi đây có phải nhà Tần Như Hoa không? Chúng tôi có một chiếc nhẫn, muốn cô xác nhận chút có phải của cô ấy không?"


Dạ Phàm Linh lấy cái nhẫn trong túi ra đưa cho cô xem.


Cô gật đầu nói: "Con gái tôi đúng thật là có một cái nhẫn như vậy, nhưng nó đã mất tích rồi."


Tần Như Hoa mất tích, làm họ cảm thấy thi thể nữ đó có khả năng là Tần Như Hoa.


Thở dài, cô mở cửa mời họ vào nhà.


Cô là mẹ của Tần Như Hoa, Cao Dao. Tần Như Hoa đã mất tích năm ngày trước.


Cao Dao vuốt ve tấm hình của Tần Như Hoa, nước mắt rơi trong vô thức.


Lúc này Hoàng Tử Vi gọi điện đến, Dạ Phàm Linh nhận điện thoại.


Đầu bên kia điện thoại nói rằng: "Dạ Phàm Linh, báo cáo nghiệm thi đã có. Trong tay tử thi nữ sau khi mở ra phát hiện có sợi vải của váy cưới. Có một thai nhi chết lưu trong bụng."


Dạ Phàm Linh nói: "Tổ trưởng Hoàng, đã rõ, tôi cúp máy trước."


Giọng của Hoàng Tử Vi hơi lớn, Cao Dao nghe được liền khóc lên: "Như Hoa, Như Hoa. Sao con lại ngốc vậy chứ!!"


Tâm trạng của cô bắt đầu kích động, Võ Tân Nhu an ủi cô nói: "Cô nghe tôi, trước tiên bình tĩnh đã."


Cao Dao khóc lóc nói: "Lúc Như Hoa bỏ đi đem theo váy cưới, nó còn có thai."


Váy cưới + thai nhi + nhẫn kim cương = xác định chính là Tần Như Hoa.


Từ nhỏ Tần Như Hoa phải chịu những yêu cầu khắc khe của gia đình, cô bắt đầu tập đàn từ năm 7 tuổi, 10 tuổi bắt đầu học vẽ.


Đàn không giỏi thì không được ăn, vẽ không đẹp thì bị nhốt vào phòng tối.


Sống trong gia đình đầy đủ điều kiện, nhưng Tần Như Hoa lại không có hạnh phúc.


Đôi lúc cô cảm thấy mình như một công cụ, bởi vì càng ưu tú thì cha mẹ cô càng nở mày nở mặt.


Cha mẹ đối với cô có yêu cầu cực cao, dốc lòng muốn cô trở thành cô gái tài năng.


Mỗi khi ở trước những người có mặt mũi, cha mẹ liền khen cô hết lời, nhưng trong lòng cô không hề vui.


Cuộc đời của Tần Như Hoa chỉ dành để chơi đàn, vẽ tranh cả ngày lẫn đêm.


Cuộc sống của cô thật mịt mờ tăm tối, cô chỉ muốn làm một người bình thường.


Tìm một người cô yêu, một công việc ổn định.


Khi đó cô còn ngây thơ tin vào tình yêu, đến khi cô trải qua sự tuyệt vọng của tình cảm. Không ai có thể cùng ai mãi mãi, chỉ có cơ thể này luôn đồng hành với linh hồn của chính mình.


Mộng thì đẹp, thực tế lại phũ phàng.





Ngày nào Tần Như Hoa cũng ở trong phòng đàn tập đàn, ngoài cửa luôn có một ánh mắt theo dõi cô.


Có một lần, Tần Như Hoa tập đàn đến mức tay tê cứng, cô dừng lại.


Ngoài cửa có một cậu bé bước đến, cậu mĩm cười nói: "Cậu chơi hay thật, mỗi ngày mình đều đến đây để nghe cậu đàn.


Tần Như Hoa không để ý đến cậu, tiếp tục đánh đàn.


Cậu bé thấy tay cô đã đỏ hết cả lên, cậu đè tay cô lại nói: "Nghỉ chút đi, tay cậu....."


Tần Như Hoa nói: "Cậu là ai, tôi không quen cậu. Tôi đánh đàn là việc của tôi."


Cậu quay đầu mỉm cười nói: "Mình tên Chu Dũng Cảm."


Tần Như Hoa quen biết Chu Dũng Cảm lúc học cấp 2. Vào cấp 3, cả hai đều thi đậu vào trường quốc tế thành phố Triều Dương.




Trùng hợp là họ được vào cùng một lớp, ngồi chung một bàn.


Kết quả học tập của Tần Như Hoa rất tốt, còn Chu Dũng Cảm thì từ dưới đếm lên.


Chu Dũng Cảm luôn nhìn vào mắt Tần Như Hoa, cứ như ánh mắt cô có ma lực vậy.


Thành tích học tập của cậu tụt xuống cuối cùng, giáo viên tìm đến Tần Như Hoa, yêu cầu Tần Như Hoa giúp đỡ Chu Dũng Cảm.


Tần Như Hoa đồng ý, mỗi ngày sau khi tan học đều giúp đỡ Chu Dũng Cảm làm bài tập.


Điểm số của Chu Dũng Cảm bắt đầu cải thiện, thật ra cậu chỉ vì Tần Như Hoa.


Cậu không muốn làm cô thất vọng, quyết định phải cố gắng học.


Tần Như Hoa nói cho cậu biết, cô muốn thi vào đại học Triều Dương.


Chu Dũng Cảm muốn cùng chung đại học với cô, nhưng điểm số hiện tại của cậu lại không đạt.


Cậu cắn răng quyết chiến, một tháng trước ngày thi vào đại học, cậu nhốt mình ở trong nhà đến nửa đêm và cố gắng học.


Một tháng này cậu không liên lạc với Tần Như Hoa, cậu cũng không biết cô thế nào.


Lần gặp lại Tần Như Hoa là lúc đi ra ngoài xem kết quả thi vào đại học, Tần Như Hoa đứng trước mặt Chu Dũng Cảm, khóc đỏ mắt nhìn cậu, nói: "Dũng Cảm, mình không đậu, rớt đại học Triều Dương rồi."


Chu Dũng Cảm lau nước mắt cho cô nói: "Mình học lại với cậu."


Lúc đó cậu đã thi đậu vào đại học Triều Dương, nhưng cậu bỏ.


Cha mẹ cậu không hiểu tại sao cậu làm vậy, nhưng cậu vẫn kiên trì.


Học lại đòi hỏi rất nhiều dũng khí, không chỉ chịu áp lực từ gia đình, còn phải chịu mọi sự chế giễu từ ánh mắt bạn học.


Cậu vẫn lựa chọn học lại cùng cô.


Tần Như Hoa càng cố gắng hơn trước, Chu Dũng Cảm bắt đầu cảm thấy vào đại học thật sự quan trọng vậy sao?


Cậu bỏ hết kết quả học tập, những tài liệu ôn tập cũng đốt hết.


Nhưng dù nỗ lực thế nào, Tần Như Hoa vẫn không nhìn cậu.


Có đôi khi, sự cố gắng chưa chắc sẽ được đền đáp, dù trả giá cũng không có kết quả.


Lần thứ hai thi đại học, cô thi đậu, cậu thi rớt.


Tần Như Hoa vui vẻ đến trường đại học, Chu Dũng Cảm thì lựa chọn vào công ty bất động sản quản lý doanh nghiệp gia đình.


Thời gian làm việc học tập của cả hai bắt đầu khác nhau, cuộc sống đã không còn như trước.


Sau đó, họ gặp lại nhau trong một buổi hợp lớp bạn bè cấp 3, anh thấy cô đã trưởng thành hơn, dường như cô đã quên mất mặt anh.


Chu Dũng Cảm để một ít râu, đội mũ, đeo kính râm, mặc vest đi giày bệt.


Anh đến buổi họp lớp chỉ vì muốn gặp lại cô.


Tự cười bản thân, người ta từ lâu đã quên mất anh rồi.


Cuộc đời chính là một vở bi kịch.


Chu Dũng Cảm xoay người định rời khỏi buổi hợp lớp, nhưng có người đã vỗ vai anh nói: "Dũng Cảm, là cậu à? Chúng ta nhiều năm không gặp, hôm nay cùng vui chứ?"


Anh không hề nghe nhầm, đó là giọng của Tần Như Hoa mà anh luôn quen thuộc.


Tần Như Hoa với Chu Dũng Cảm rời khỏi buổi hợp lớp, hai người đến một nhà hàng tây.





Gọi hai phần bò bít tết, Chu Dũng Cảm ngây ngốc nhìn Tần Như Hoa ngồi đối diện.




Tần Như Hoa nói: "Dũng Cảm, cậu thay đổi nhiều quá, nhìn rất trưởng thành."


Chu Dũng Cảm lắc đầu: "Đừng đùa. Cậu thế nào? Ổn chứ?"


Tần Như Hoa gật đầu: "Vẫn ổn, cảm ơn."


Sau lần chia ly này, Chu Dũng Cảm nghĩ rằng anh sẽ nhớ nó mãi mãi, nhưng anh không nói.


Đến khi Tần Như Hoa gọi điện thoại cho anh, giọng nói của Tần Như Hoa có chút run: "Dũng Cảm, mình uống say, cậu có thể tới ktv Ngân Hải đón mình được không."


Anh cũng uống không ít với khách hàng, nghe thấy giọng nói của Tần Như Hoa, nội tâm xúc động như sóng biển ập vào.


Chu Dũng Cảm rất lo cho Tần Như Hoa, không quan tâm công việc, sau khi chào khách hàng, anh liền lái xe đến ktv Ngân Hải.




Tần Như Hoa chống tay lên đèn đường ói, Chu Dũng Cảm đi đến đỡ cô nói: "Như Hoa, sao cậu uống nhiều vậy."


Cô cười, nụ cười đầy quyến rũ, Tần Như Hoa mơ màng bám vào cổ Chu Dũng Cảm nói: "Mình chờ cậu rất lâu........."


Một mùi thơm phảng phất trong lòng anh, Chu Dũng Cảm đưa Tần Như Hoa vào xe.


Anh cũng uống rượu, cũng say không thể về đến nhà.


Chu Dũng Cảm lái xe vào khách sạn Sovereign, đỡ Tần Như Hoa lên thuê phòng.


Hai người đều say, sau khi Chu Dũng Cảm đỡ cô vào phòng liền ngã xuống.


Ngày hôm sau, Chu Dũng Cảm tỉnh dậy, thấy hai người ôm nhau, cơ thể trần trụi. Lập tức nghĩ tới điều gì đó.


Tần Như Hoa đã tỉnh lại từ sớm, đang trong phòng tắm nhỏ giọng nức nở.


Chu Dũng Cảm nói: "Như Hoa, xin lỗi, mình........."


Tần Như Hoa nói: "Không cần nói gì cả, chúng ta xem như chưa có xảy ra chuyện gì."


Anh cảm thấy có lỗi với Tần Như Hoa, gọi cho Tần Như Hoa vô số lần, nhưng Tần Như Hoa luôn bỏ qua điện thoại của anh.


Chu Dũng Cảm không từ bỏ tìm Tần Như Hoa, cuối cùng có một ngày Tần Như Hoa đã nhận điện thoại.


Tần Như Hoa nói: "Cậu thật sự muốn chịu trách nhiệm với tôi?"


Chu Dũng Cảm nói: "Tất nhiên."


Tần Như Hoa nói: "Được, cậu cưới tôi đi."


Anh nghe Tần Như Hoa nói thế, cảm giác không tin nổi, liên tục hỏi: "Như Hoa, cậu nghĩ kỹ chưa?"


Tần Như Hoa nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu cậu không đồng ý thì bỏ đi, sau này tôi sẽ không bao giờ tìm cậu nữa."


Chu Dũng Cảm sốt ruột nói: "Mình đồng ý, đồng ý."


Việc hai người kết hôn rất nhanh được thông báo với cha mẹ.


Chu Dũng Cảm đưa Tần Như Hoa đi gặp cha mẹ, họ đều cảm thấy cô gái này rất tốt, đồng ý rất nhanh. Họ nghĩ: đứa nhỏ Dũng Cảm này, cuối cùng đã thông suốt.


Cao Dao cũng gật đầu đồng ý việc họ kết hôn, dù sao Chu Dũng Cảm cũng sở hữu một công ty bất động sản, Như Hoa chắc chắn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.


Tiếp đó hai người tiến hành lễ cưới, nhưng sau đó thì cứ như một trò hề.


Tin tức đầu trang: Tiểu tam xuất hiện trong lễ cưới của con gái nhà họ Tần và ông trùm bất động sản Chu Dũng Cảm.


Gia đình hai bên không còn mặt mũi, họ hàng thì thất vọng bỏ về.


Tần Như Hoa có về nhà một lần, cầm sổ tiết kiệm, đem theo váy cưới bỏ đi.


Trên đường đi cô làm rơi một tờ báo cáo kết quả của bệnh viện: mang thai ba tháng.


Cao Dao nhặt giấy xét nghiệm đi khắp nơi để tìm Tần Như Hoa, gọi điện cho Chu Dũng Cảm, điện thoại chỉ đổ chuông.


Chu Dũng Cảm với Tần Như Hoa đều biến mất, biến mất ở thành phố này.


- --------------


Lời tác giả:


Hôm nay tâm trạng không tốt lắm, là ta có trái tim dễ vỡ. Chỉ là rất thích sáng tác, thích viết ra suy nghĩ của mình. Không biết có gì sai, nhưng trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, không biết nên nói gì cho đúng. Tôi thích chủ đề này, tôi vẫn sẽ tiếp tục viết. Mặc kệ có người hay không có người xem, tôi vẫn kiên trì với sở thích của mình.


Chương 27:


Sau khi báo cáo nghiệm thi được đưa ra, Vạn Hiểu Sương thở dài.


Cầm báo cáo nghiệm thi trong tay, đưa cho Dạ Phàm Linh nói: "Tổ phó, cô xem thử."


Dạ Phàm Linh gật đầu, nhận lấy báo cáo nghiệm thi.


Thai nhi trong bụng Tần Như Hoa về cơ bản đã thành hình, thai chết lưu trong bụng, còn sắp rơi ra.


Vết máu cũng được tìm thấy dưới chân cô ấy, Vạn Hiểu Sương giải thích: "Tần Như Hoa hẳn là muốn bảo vệ đứa nhỏ này, nhưng không kịp....."


Cô ấy chết vào khoảng 6 giờ sáng, trên đầu có vết máu, vết thương do vũ khí cùn gây ra.


Có dấu hiệu vùng vẫy trước khi chết.


Hoàng Tử Vi đi tới nói: "Mọi người chuẩn bị họp, tôi đã có đại khái về vụ án '117 án thi thể nữ chưa được giải quyết' này."


Dạ Phàm Linh đặt báo cáo trên tay xuống, đi tới bàn làm việc cầm bút ký lên.




Bốn người ngồi trong phòng họp, Hoàng Tử Vi chiếu hình ảnh của Tần Như Hoa lên màn hình.


Hoàng Tử Vi nói: "Bây giờ chúng ta có hai việc cần làm. Thứ nhất là đến công trình xây dựng Hoa Hưng, tìm kiếm người mục kích. Thứ hai là điều tra về Hứa Như Vân."


Võ Tân Nhu từ trên mạng lấy thông tin của Hứa Như Vân đưa cho Hoàng Tử Vi nói: "Tổ trưởng, đây là tài liệu của Hứa Như Vân."


Họ tên: Hứa Như Vân.


Tuổi: 26


Nơi sinh: khu Liên Hoa thành phố Triều Dương.


Bối cảnh gia đình: gia đình điều hành một công ty du lịch, tài sản của cha mẹ có hơn trăm triệu.


Hứa Như Vân là hòn ngọc quý trong tay cha mẹ, cô muốn cái gì nhất định phải có.


Từ nhỏ cô sống ở Mỹ, sau khi xong đại học thì về nước.


Hứa Như Vân bề ngoài trong sáng, nhưng bên trong thì lại rất nhiệt tình cởi mở.


Tổ trọng án chia làm hai tổ để điều tra.


Hoàng Tử Vi, Vạn Hiểu Sương đầu tiên là liên hệ với Hứa Như Vân, Hứa Như Vân khinh khỉnh trả lời: "Tôi đang uống cafe ở Nhạc Thiên, nếu hai người không để ý thì tới đây."


Cafe Nhạc Thiên.


Âm thanh tao nhã của tiếng đàn piano phát ra từ sân khấu, những ngón tay của nghệ sĩ piano dường như có ma lực, giai điệu nhẹ nhàng của bài nhạc làm tất cả mọi người đều say mê.


Hương cafe nồng đậm, tinh khiết và thơm nồng.


Có người nhắm mắt thưởng thức sự tuyệt vời của âm nhạc, có người thì chỉ quan tâm đến ly cafe của mình.


Hứa như Vân ngồi bên cửa sổ, đeo kính râm, thoa kem chống nắng.


Hai người đi vào, rất nhanh nhìn thấy Hứa Như Vân.


Hứa Như Vân vẫy tay với họ: "Hai người là cảnh sát đã gọi cho tôi?"


Vạn Hiểu Sương gật đầu: "Phải, cô Hứa, xin chào. Chúng tôi muốn hỏi cô biết chuyện của Tần Như Hoa với Chu Dũng Cảm không?"


Hứa Như Vân hừ lạnh một cái: "Đừng nhắc tới con nhỏ Tần Như Hoa đó, cô ta không xứng với Dũng Cảm. Cô dâu lẽ ra phải là tôi, khi nào đến lượt cô ta."


Sau khi trở về nước, cô gặp Chu Dũng Cảm trong một cuộc đấu giá thương mại, bị thu hút bởi tính cách hài hước của Chu Dũng Cảm.


Chu Dũng Cảm nói với cô, anh đã có người thích, không quên được.


Hứa Như Vân nhiều lần tán tỉnh Chu Dũng Cảm, nhưng Chu Dũng Cảm không chấp nhận tình cảm của cô.


Không phải là một cô gái ấm áp, không có dáng vẻ mà người ấy yêu.


Dốc hết tòa bộ sức lực để yêu, nhưng không đổi lại được bất cứ thứ gì.


Hứa Như Vân không có gương mặt mà Chu Dũng Cảm thích, không có tính cách mà Chu Dũng Cảm yêu, càng không có ưu điểm gì làm Chu Dũng Cảm để ý.


Cô vẫn ngốc nghếch từ xa dõi theo Chu Dũng Cảm, còn tin rằng sẽ có ngày hai người ở bên nhau.


Hai người ra khỏi quán cafe, Võ Tân Nhu mới lắc đầu nói: "Tổ trưởng, không có gì mới."


Hoàng Tử Vi nói: "Hứa Như Vân khẳng định còn giấu chuyện gì đó, điều tra xem cô ấy quen thân với ai nhất?"


Võ Tân Nhu nói: "Hôm qua em điều tra, thấy Hứa Như Vân có một người bạn thân tên Cung Đan."





Hoàng Tử Vi lên xe nói: "Tìm Cung Đan."


Họ tên: Cung Đan.


Tuổi: 27


Nơi sinh: khu Vành Đai 3, thành phố Triều Dương.


Nghề nghiệp: Quản lý cửa hàng thời trang Tinh Tinh.


Võ Tân Nhu lái xe, đậu trước cửa hàng thời trang Tinh Tinh, hai người xuống xe đi vào cửa hàng quần áo Tinh Tinh, gọi một nhân viên.


Nhân viên cười nói: "Hai vị muốn tìm quần áo kiểu dáng gì? Có muốn tôi giới thiệu với hai người không?"


Võ Tân Nhu nói: "Xin lỗi, chúng tôi không đến mua quần áo. Chúng tôi là cảnh sát, đến tìm quản lý Cung Đan có việc."


Nhân viên nói: "Mời hai vị qua bên này."


Đi với văn phòng quản lý, nhân viên gõ cửa nói: "Quản lý Cung, có hai vị cảnh sát tìm cô."


Trong phòng làm việc phát ra giọng nói lạnh nhạt: "Mời vào."




Đẩy cửa đi vào, Cung Đan đứng lên bắt tay với Hoàng Tử Vi nói: "Cảnh sát? Hai người tìm tôi có chuyện gì? Mời ngồi."


Võ Tân Nhu gật đầu nói: "Chúng tôi đến để biết thêm về Hứa Như Vân, cô ấy có quan hệ gì với Tần Như Hoa không?"


Cung Đan nói: "Quan hệ khá lớn đây, tôi thường nhìn thấy Như Vân đi tìm Tần Như Hoa, còn đánh cô ấy."


Cô không thích Hứa Như Vân, lý do tại sao thường xuyên tiếp xúc với cô ấy, vì muốn dựa vào quan hệ với Hứa Như Vân để nhờ giúp đỡ.


Trong mắt Hứa Như Vân như phủ một lớp cát, cô không tin tưởng bất cứ ai kể cả cha mẹ. Cô cảm thấy tất cả mọi người đều đang nói dối cô.


Tiếp xúc với nhiều người, Hứa Như Vân càng tin tưởng những chú có hơn.


Chó trung thành hơn người, chúng hiểu bản chất con người.


Còn con người, có thể lấy oán báo ân.


Mỗi ngày, cô đều ôm chú chó trên tay ngồi thẩn thờ trong phòng.


Hứa Như Vân thường sai người lén bắt Tần Như Hoa, sau đó đánh Tần Như Hoa.


Tần Như Hoa bị trói, cô cầm roi da đánh vào người Tần Như Hoa nói: "Cô là đồ phụ nữ không bằng một con chó."


Cô ta càng chống cự, Hứa Như Vân càng hận cô ta.


Hận không thể cào nát mặt cô ta, hận không thể treo cô ta lên trần nhà để đánh, hận không thể giết chết cô ta.


Mỗi lần Tần Như Hoa bị đánh đều nhẫn nhịn, không nói với ai.


Cô trả giá không thua gì Tần Như Hoa, tại sao Chu Dũng Cảm không yêu cô?


Cung Đan nói, có một lần cô đi đến nhà Hứa Như Vân chơi, nhìn thấy một điều mà cô không thể tin nổi.


Hứa Như Vân bắt người làm trong nhà bò dưới đất, đeo xích chó.


Cô ấy ở một bên cầm roi vẫy, nói: "Chó, chó, mau sủa đi."


Người làm Mã Xuân Trúc bò trên đất, bắt chước tiếng chó sủa: "Gâu gâu gâu."


Hứa Như Vân ở trên cao cầm roi đánh Mã Xuân Trúc, Mã Xuân Trúc kêu lên đau đớn.


Cô ấy vừa đánh vừa khóc nói: "Người còn không bằng chó."


Trong phòng ngủ Hứa Như Vân có một bình ước nguyện, bên trong có đầy những ghi chú do cô ấy viết.


Mỗi khi cô ấy nhìn lên bầu trời đều nghĩ đến Chu Dũng Cảm, liền lấy giấy ra viết rồi bỏ vào bình ước nguyện.


Trong đó tất cả đều là những lời yêu thương đối với Chu Dũng Cảm.


Tờ thứ 1: Khi em nhìn thấy sao băng vụt qua, anh có thấy không? Em giấu đi nước mắt, trái tim em vụn vỡ, ngôi sao băng ấy mang theo sự nhớ nhung của em với anh.


Tờ thứ 2: Mỗi khi có lễ tết, em đều nhớ đến anh. Những người yêu thầm sợ nhất là lễ tết. Mỗi lần nhìn thấy anh với Tần Như Hoa hạnh phúc bên nhau, trái tim em như những mảnh vụn pháo hoa rơi đầy trên phố.


Tờ thứ 3: Khi trời mưa, em thích một mình đứng dưới mưa. Ước gì anh có thể xuất hiện che dù cho em, nhưng trong lòng em biết rõ, trái tim anh sẽ chẳng bao giờ nhìn về em.


Hứa Như Vân còn rất thích bắt chim sẽ, sau đó dùng dao giết chết.





Sau khi con chim sẽ chết, cô ấy đặt nó lên bệ cửa sổ nói: "Tần Như Hoa, cô thật sự đáng chết giống như những con chim sẽ này."




Nghe tin Tần Như Hoa với Chu Dũng Cảm sắp kết hôn, Hứa Như Vân không cam lòng.


Cô ở bên ngoài tiệm đồ cưới, nhìn thấy Chu Dũng Cảm đang chọn váy cưới cho Tần Như Hoa. Hứa Như Vân chờ họ đi khỏi, cô mới đi vào.


Chọn một cái váy giống như Tần Như Hoa, đáng cười nhất là cô cũng nhận được thiệp mời.


Hứa Như Vân xé nát cái thiệp, nghĩ: tôi nhất định sẽ tạo một đám cưới hoàn hảo cho hai người.


Cô sờ lên bụng nói: "Con yêu, mẹ dẫn con đi gặp ba."


Đúng như cô tưởng tượng, lễ cưới của Chu Dũng Cảm đã bị phá hỏng.


Cứ tưởng như vậy Chu Dũng Cảm sẽ chú ý đến cô, nhưng cô sai rồi.


Chu Dũng Cảm biến mất rồi, cô không bao giờ gặp được anh nữa.




Tìm hết cả thành phố, tìm từng ngóc ngách, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy anh.


Phụ nữ khi yêu giống như một kẻ ngốc, ngốc đến mức chỉ đành mỉm cười cay đắng cho chính mình.


Cung Đan nói xong thở dài: "Hứa Như Vân yêu Chu Dũng Cảm đến mức không thể nào tưởng tượng được........."


Hoàng Tử Vi lắc đầu nói: "Không đúng, Chu Dũng Cảm nếu đã không yêu cô ấy, vậy sao lại phát sinh quan hệ? Còn có thai?"


Cung Đan nói: "Tôi cũng cảm thấy lạ, Chu Dũng Cảm bình thường rất ít khi gặp cô ấy."


Lần thứ hai tìm đến Hứa Như Vân, Hứa Như Vân đang đứng trên sân thượng của cao ốc Hoàng Thiên.


Hứa Như Vân đứng trên đó, mắt nhìn xuống toàn bộ thành phố.


Cuộc gặp gỡ đầu tiên, báo hiệu rằng sau cùng là ly biệt.


Hoàng Tử Vi với Dạ Phàm Linh đứng cách cô 20 bước.


Hứa Như Vân nghe thấy tiếng bước chân, cô quay lại nhìn họ nói: "Mấy người đừng qua đây, bước tới nữa tôi sẽ nhảy xuống."


Dạ Phàm Linh nói: "Cô đừng kích động, chúng tôi không qua đó. Hứa Như Vân, nghe tôi nói. Đừng làm gì ngu ngốc, cô nhảy xuống thì được gì."


Hứa Như Vân cười, nước mắt gần như trào ra: "Ngu ngốc, thế nào là ngu ngốc. Đều do tôi đáng đời!"


Hoàng Tử Vi nói: "Hứa Như Vân, cô tỉnh táo lại. Chu Dũng Cảm không có biến mất, anh ta còn sống! Nếu cô nhảy xuống, sẽ không còn nhìn thấy anh ta nữa."


Hứa Như Vân nói: "Chả sao cả, tôi biết anh ấy không yêu tôi, chưa từng nhìn đến tôi."


Hoàng Tử Vi nháy mắt với Dạ Phàm Linh, Dạ Phàm Linh gật đầu.


Dạ Phàm Linh bước qua một bên, Hoàng Tử Vi vẫn tiếp tục khuyên Hứa Như Vân.


Hoàng Tử Vi: " Hứa Như Vân, cô phải nghĩ đến đứa con trong bụng, cô không phải một mình."


Hứa Như Vân đột nhiên bình tĩnh, cô nói: "Con cũng không phải của Chu Dũng Cảm."


Sự chú ý của cô dời đi rất nhiều, nhìn lên bầu trời.


Lúc này, Dạ Phàm Linh đứng một bên nhân cơ hội lao tới kéo Hứa Như Vân xuống.


Đứa con trong bụng không phải của Chu Dũng Cảm, mà của một người đàn ông tên Phó Trạch Vũ.


Tổ trọng án điều tra Phó Trạch Vũ, phát hiện.


Phó Trạch Vũ từng sống chung với Tần Như Hoa, Tần Như Hoa khi còn học đại học đã quen Phó Trạch Vũ.


Anh từng là bạn trai của Tần Như Hoa, ba năm đại học đều như hình với bóng.


Sau đó không biết lý do gì mà chia tay.


Hứa Như Vân kêu người điều tra Phó Trạch Vũ, sau đó cô đến gặp Phó Trạch Vũ.


Từ lâu cô đã thắc mắc tại sao Tần Nhược Hoa lại đột nhiên kết hôn với Chu Dũng Cảm, Tần Như Hoa là vì muốn trốn tránh Phó Trạch Vũ, dùng cách kết hôn để Phó Trạch Vũ thay đổi ý định.


Nhà Phó Trạch Vũ không giàu, còn nợ nần chồng chất.


Tần Như Hoa vẫn không quên Phó Trạch Vũ, thường lén đi gặp Phó Trạch Vũ.


Nhưng Phó Trạch Vũ đã yêu cầu không muốn qua lại nữa.


Hứa Như Vân nói: "Chỉ cần anh giúp tôi một việc, tôi sẽ cho anh 200.000."


Chương 28:


Phó Trạch Vũ nói: "Tôi không biết cô."


Hứa Như Vân cười nói: "Phó Trạch Vũ, đừng tưởng tôi không biết chuyện của anh với Tần Như Hoa. Hai người yêu đương lén lút, bề ngoài thì chia tay, nhưng vẫn qua lại với Tần Như Hoa, cô ấy còn cho anh tiền, phải không?"


Anh ngạc nhiên nói: "Cô, sao cô biết......"


Hứa Như Vân lấy ra một cái thẻ màu vàng, đặt lên bàn nói: "200.000 ở đây, khoản nợ của gia đình còn chờ anh, anh suy nghĩ đi."


Phó Trạch Vũ cuối cùng đồng ý yêu cầu của Hứa Như Vân, Hứa Như Vân muốn mang thai con của anh, thế nhưng không phải qua quan hệ, mà dùng cách thụ tinh nhân tạo.


Anh không hiểu tại sao Hứa Như Vân lại làm thế, nhưng vì tiền, Phó Trạch Vũ đành cắn răng đồng ý.




Sau khi có được t*ng trùng của Phó Trạch Vũ, Hứa Như Vân liền đi đến bệnh viện để thực hiện.


Thụ tinh rất thành công, Hứa Như Vân mang thai.


Cô cảm thấy cần phải trả đũa Tần Như Hoa theo cách biến thái nhất có thể.


Mang thai đứa con của người mà Tần Như Hoa yêu.


Chờ đến khi cô sinh con ra, sẽ ngược đãi nó.


Cô không thể có được tình yêu của Chu Dũng Cảm, thì sẽ hủy hoại người phụ nữ mà anh ta yêu nhất.


Vào giờ phút này, cô thật sự muốn nhìn thấy vẻ mặt khi Tần Như Hoa biết chuyện này, sẽ như thế nào?


Hứa Như Vân nở nụ cười, cô gọi điện cho Tần Như Hoa hẹn gặp.


Khi Tần Như Hoa gặp Hứa Như Vân, Hứa Như Vân đưa giấy xét nghiệm cho Tần Như Hoa xem, rồi nói: "Tần Như Hoa, tôi đang mang thai đứa con của Phó Trạch Vũ, người yêu của cô."


Cô ấy ném tờ xét nghiệm xuống đất, che miệng bỏ chạy. Đọc ????????uyệ???? hay, ????????uy cập ????gay ﹙ ????????ù????????????u yệ????.???????? ﹚


Tần Như Hoa tan nát cõi lòng, cô không còn tin vào tình yêu nữa.


Cô làm mọi thứ đều vì muốn giúp Phó Trạch Vũ trả hết nợ, không ngờ Hứa Như Vân lại có con với Phó Trạch Vũ.


Mỉa mai làm sao, chế giễu làm sao.


Một là người phụ nữ cô ghét nhất, một là người đàn ông cô yêu nhất.


Tần Như Hoa cảm thấy cả thế giới đều tăm tối, gả cho Chu Dũng Cảm, ít nhất Chu Dũng Cảm sẽ đối tốt với cô hơn.


Hôn nhân không có tình yêu, Tần Như Hoa quyết định xem cuộc hôn nhân này là mồ chôn của tình yêu.


Nhưng đến phút cuối cùng, khi linh mục hỏi cô, cô liền nói "không".


Cô không thể không nói ra lời đó, tuy rằng rất tàn nhẫn với Chu Dũng Cảm, nhưng cô không thể hủy hoại cuộc đời anh.


Tại sao cô phải hủy đi hạnh phúc của Chu Dũng Cảm? Cô không yêu Chu Dũng Cảm, cô lừa dối anh.


Cho nên cô lựa chọn buông tay.


Hứa Như Vân thấy dáng vẻ đau thương như sắp chết của Tần Như Hoa, cô rất hài lòng.


Cô tưởng rằng hôn lễ sẽ bị hủy, Chu Dũng Cảm sẽ không cưới được Tần Như Hoa. Nhưng hôn lễ vẫn diễn ra đúng thời gian.


Ngày cưới, Hứa Như Vân quyết định đến phá đám cưới.


Cô đến tiệm áo cưới lấy váy cưới, chạy đến nơi tổ chức hôn lễ.


Phá hủy lễ cưới, cô cho rằng Chu Dũng Cảm sẽ từ bỏ Tần Như Hoa.


Việc Hứa Như Vân không ngờ đến chính là: cả hai đều cùng nhau biến mất.


Một người thường sẽ muốn chết hai lần: không còn yêu, và không được yêu.


Bây giờ Hứa Như Vân cả ngày ôm con búp bê, cô nhìn vào những tờ giấy trong bình ước nguyện nước mắt chậm rãi rơi xuống:


Em vẫn đứng đây chờ anh, nhưng anh xưa nay chưa từng nhìn về em.


Nếu có thể nói lời yêu sớm hơn, trái tim sẽ không đau đến thế.


Nếu thời gian có thể quay ngược, em hi vọng có thể gặp anh trước Tần Như Hoa.





Như vậy, kết quả của chúng ta có thể khác không?


Gượng cười, chỉ có thể nói với anh lời tạm biệt.


Công trường xây dựng Hoa Hưng, thành phố Triều Dương.


Dạ Phàm Linh, Vạn Hiểu Sương đến công trường trước tiên là tìm quản đốc của công trường.


Quản đốc Lưu Học Hữu đang kêu công nhân đến lấy cát, Vạn Hiểu Sương hỏi hai công nhân, bọn họ đi tới nói nhỏ với Lưu Học Hữu cái gì đó.


Lưu Học Hữu gật đầu, đi tới trước mặt họ nói: "Hai cô là cảnh sát à, có gì cứ hỏi, tôi biết sẽ trả lời."


Dạ Phàm Linh hỏi: "Chuyện là thế này, chúng tôi muốn hỏi vào khoảng 6 giờ sáng ngày 5 tháng 3, có công nhân nào nhìn thấy người khả nghi không?"


Lưu Học Hữu gọi bảo vệ công trường hỏi: "Hoàng Giác, sáng hôm đó anh trực mà, anh có thấy ai khả nghi không? Mau nói cho cảnh sát đi."




Hoàng Giác do dự một lúc rồi lên tiếng: "Tôi nhớ khoảng 5h30 sáng, tôi nhìn thấy một nam một nữ đứng ở tầng ba của công trường nói cái gì đó. Tôi rất sợ, tưởng là ma. Mọi người không biết nó đáng sợ thế nào đâu, nữ đứng phía trước, nam đứng phía sau."


Lưu Học Hữu nói: "Anh, thứ không có tiền đồ. Chỉ vậy mà sợ đến mức này."


Hoàng Giác nói: "Quản đốc à, anh không biết chứ. Tôi thấy người đàn ông dùng thứ gì đó đập vào đầu người phụ nữ, tôi hét lên, hắn ta hoảng sợ bỏ chạy."


Gần sáng, Hoàng Giác đang ngủ trong phòng bảo vệ.


Anh nghe thấy tiếng bước chân, sợ là ăn trộm, nên cầm đèn pin ra ngoài xem.


Hoàng Giác đi theo tiếng bước chân, anh chiếu đèn pin cầm tay về phía tầng ba của công trường, nhìn thấy hai cái bóng.


Đứng một trước một sau, Hoàng Giác nghĩ: tên trộm này cũng ngu thật, trên tầng ba có cái gì mà trộm.


Anh đi tới tầng một công trường, lúc này anh mới biết là một đôi nam nữ đang nói chuyện.


Hai người hình như đang cãi nhau, nữ nói: "Không được, em không muốn bỏ đứa bé."


Nam nói: "Không, anh không thể để em sinh nó ra."


Hoàng Giác muốn soi đèn đến, liền thấy người nam đứng phía sau cầm lấy cái xẻng sắt bên cạnh, đập vào đầu người nữ.


Anh hét lớn: "Tên trộm, mày làm gì đó!"


Hoàng Giác chạy đến tầng hai, không còn thấy bóng dáng của hai người họ.


Gặp quỷ rồi! Không lẽ anh nhìn thấy ma?


Không nghĩ nhiều, Hoàng Giác trở về phòng bảo vệ.


Nghe Hoàng Giác nói thế, Dạ Phàm Linh kêu đốc công dẫn họ đến tầng ba công trường để xem.


Tầng ba vẫn chưa được đổ bê tông, chỉ là một khoảng đất trống.


Dạ Phàm Linh đi đến chỗ Hoàng Giác miêu tả, bên cạnh xe đẩy có một cái xẻng sắt.


Vạn Hiểu Sương đeo găng tay cầm lấy cái xẻng, trên cái xẻng vẫn còn vết máu chưa khô.


Trên đất còn có một vũng máu, tàn thuốc.


Hung thủ đã cầm cái xẻng này đập đầu Tần Như Hoa, Tần Như Hoa liền từ đây ngã xuống dưới.


Tần Như Hoa ngã vào một vũng bê tông, tử vong tại chỗ.


Dịch Tam Oa thấy bê tông này vẫn còn xài được, thế là đổ thêm chút nước, cho vào trong xe trộn.


Bởi vì Hoàng Giác hét lên, làm hung thủ sợ tưởng rằng bị phát hiện, nên liền bỏ chạy không kịp thu dọn hiện trường.


Hai người trở về tổ trọng án, Dạ Phàm Linh đặt cái xẻng lên bàn nói: "Tổ trưởng Hoàng, đã tìm thấy hung khí gây án."


Giám định dấu vân tay trên xẻng đã có, trong một đống vân tay.


Có một dấu của Chu Dũng Cảm, một dấu của Phó Trạch Vũ.


Tại sao trên cái xẻng lại xuất hiện vân tay của hai người? Hoàng Giác không phải nói chỉ có một nam một nữ thôi sao?


Hoàng Tử Vi nói: "Hứa Như Vân được loại khỏi tình nghi, giờ còn lại Chu Dũng Cảm, Phó Trạch Vũ."


Dạ Phàm Linh nói: "Tăng cười theo dõi nhà Chu Dũng Cảm 24/24. Tôi có cảm giác, Chu Dũng Cảm vẫn còn liên lạc với gia đình."





Sau ba ngày, Tiêu Lệ Quyên mẹ của Chu Dũng Cảm nhận được một cuộc gọi từ nơi khác gọi đến.


Dạ Phàm Linh nói: "Nhận."


Bà sợ hãi gật đầu.


Tiêu Lệ Quyên nhận điện thoại: "Alo."


Bên kia nói: "Mẹ, con là Dũng Cảm."


Tiêu Lệ Quyên: "Dũng Cảm, Dũng Cảm. Con trai, con đang ở đâu. Mẹ rất lo cho con, con mau về nhà đi."


Chu Dũng Cảm: "Mẹ, con không về đâu."


Tiêu Lệ Quyên: "Con đang nói cái gì vậy, lẽ nào con muốn mẹ suốt ngày khóc vì nhớ con sao?"


Chu Dũng Cảm: "Mẹ, con không có mặt mũi trở về. Mẹ cứ để con chết ngoài này đi, con gọi cho mẹ vì muốn nói mẹ đừng lo cho con. Mẹ, cứ vậy đi...tít....tít......"




Sau đó điện thoại chỉ còn âm thanh của tiếng tít...tít....


Võ Tân Nhu đang ngồi một bên, dùng máy tính rà địa điểm cuộc gọi.


Nàng gỡ tai nghe xuống: "Tổ trưởng, tìm được rồi. Ở Lệ Giang."


Tiêu Lệ Quyên nắm tay Dạ Phàm Linh nói: "Cảnh sát, mọi người nhất định phải tìm được con trai tôi. Tôi chỉ có một đứa con."


Võ Tân Nhu gật đầu: "Bác yên tâm, chúng tôi sẽ."


Sau khi điều tra Phó Trạch Vũ, anh ta cũng biến mất.


Hỏi qua cha mẹ anh, đều nói đã rất lâu không nhìn thấy anh.


Anh để lại 100.000 tệ trên tủ: cha mẹ. 100.000 này hai người dùng trả nợ đi.


Một đồng nghiệp của Phó Trạch Vũ cho biết, anh đã nghỉ việc vào ba tuần trước. Khi đi, Phó Trạch Vũ không đem theo gì cả.


Theo lời Lôi Ba, đồng nghiệp của Phó Trạch Vũ, anh tự nhiên có rất nhiều tiền.


Phó Trạch Vũ trước kia là nhân viên giỏi, còn thường tăng ca. Chủ tịch rất xem trọng anh, còn cân nhắc anh lên làm giám đốc công ty.


Quãng thời gian trước, trong lúc làm việc nhiều nhất một tháng, ít nhất nửa tháng.


Chủ tịch rất nhiều lần nhắc nhở anh, Phó Trạch Vũ không nghe.


Phó Trạch Vũ còn chống đối nói với ông chủ: "Nếu ông giỏi, thì cứ sa thải tôi đi, đừng ở đây nói nhảm."


Anh không coi trọng ông chủ, bắt đầu sống một cách xa hoa.


Anh hút thuốc lá Trung Quốc, mặc vest hàng hiệu, còn thường mời đồng nghiệp đi ăn.


Lôi Ba tò mò hỏi Phó Trạch Vũ: "Anh em, trúng số hay gì? Còn hào phóng mời chúng tôi đi ăn bào ngư."


Phó Trạch Vũ nói: "Vận may như cứt chó thì làm gì trúng nổi vé số, anh hỏi nhiều làm gì. Dù sao tôi cũng không phải đi ăn cướp."


Lôi Ba vỗ vai Phó Trạch Vũ nói: "Anh em, anh thật không có nghĩa khí, nói chút thì chết sao?"


Phó Trạch Vũ đẩy Lôi Ba ra: "Thằng đàn ông như anh nhiều chuyện làm gì, không nên hỏi thì đừng hỏi."


Lôi Ba thấy Phó Trạch Vũ nổi nóng, không dám hỏi nữa.


Anh nhớ tới trước khi Phó Trạch Vũ rời khỏi công ty, đã gọi điện cho công ty hàng không, Phó Trạch Vũ đang đặt vé máy bay.


Khi đi ngang qua Lôi Ba, Phó Trạch Vũ cười nói: "Anh em, tạm biệt. Anh cứ ở cái công ty rách nát này mà từ từ làm, tôi đi đây."


Lôi Ba giận dữ nói: "Anh nói cái gì!!"


Không lẽ Phó Trạch Vũ đi Lệ Giang?


Không thể biết Phó Trạch Vũ đã đi đâu.


Bây giờ con đường duy nhất là tìm Chu Dũng Cảm, nếu tìm thấy anh ta, mọi nghi vấn sẽ được giải quyết.


Tổ trọng án đi đến Lệ Giang để tìm Chu Dũng Cảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK