• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Parker Kincaid mồ hôi nhễ nhại chạy vào phòng Thí nghiệm Tài liệu của FBI.

Lukas bước về phía anh. Mặt cô còn tái hơn trong trí nhớ của anh. "Tôi đã nhận được tin nhắn", cô nói. "Tay phóng viên đó, Phillips, anh ta đã tiếp cận một người trong phòng thư tín. Bằng cách nào đó, anh ta đã tìm ra tên thật của anh."

"Cô đã hứa", anh cáu.

"Tôi xin lỗi, Parker", cô đáp lại. "Tôi rất tiếc. Tin không lọt ra từ đây. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra."

Tiến sĩ Evans và Tobe Geller im lặng. Họ biết có chuyện gì nhưng không muốn dính vào, bởi đã trông thấy cái nhìn trong mắt Parker. Cage thì chẳng có trong phòng.

Parker đã gọi họ từ điện thoại di động trong lúc tăng tốc từ Fairfax vào trung tâm thành phố, với cái đèn hiệu của cảnh sát mượn được từ hai đặc vụ nằm vùng ngoài nhà anh. Tâm trí anh cũng đang chạy đua. Làm sao anh kiểm soát được thảm họa này ? Tất cả những gì anh muốn là giúp cứu vài mạng sống. Đó là động cơ duy nhất của anh, cứu sống vài đứa trẻ. Thế mà chuyện gì đã xảy ra.. .

Giờ chính con anh sẽ bị lấy mất khỏi tay anh.

Anh mường tượng ra cơn ác mộng nếu Joan có được quyền giám hộ một nửa. Cô ta sẽ mau chóng hết hứng thú làm mẹ. Nếu không tìm được vú em, cô ta sẽ để mặc chúng một mình giữa trung tâm mua sắm. Cô ta sẽ mất bình tĩnh với chúng. Chúng sẽ phải tự nấu ăn, tự giặt quần áo. Anh đang tuyệt vọng.

Vì cái quái gì mà anh lại cân nhắc lời đề nghị giúp đỡ của Cage đêm nay chứ ?

Một chiếc ti vi nhỏ đặt trên bàn gần đó. Parker bật kênh tin tức. Vừa đúng chín giờ. Màn quảng cáo vừa kết thúc và hình ảnh tươi cười của "đội tin tức" WPLT đang hiện trên màn hình.

"Cage đâu ?", anh tức giận hỏi.

"Tôi không biết", Lukas trả lời. "Đâu đó trên lầu."

Họ có thể chuyển ra khỏi bang không ? Anh điên cuồng tự hỏi. Nhưng không, Joan sẽ đấu tranh với chuyện đó và tòa án Virginia vẫn còn có thẩm quyền.

Trên màn hình, tên khốn Phillips ngước lên từ một đống giấy tờ và nhìn thẳng vào camera với biểu hiện chân thành kệch cỡm.

"Xin chào quý vị. Tôi là Slade Phillips... Mười một người đã chết và hai mươi chín người bị thương đúng một giờ trước trong vụ xả súng hàng loạt lần thứ ba liên tiếp đang làm kinh hoàng cả thủ đô Washington đêm nay. Trong bản tin đặc biệt này, chúng tôi sẽ có các cuộc phỏng vấn độc quyền với nạn nhân và cảnh sát tại hiện trường. Thêm vào đó, WPLT đã thu được một đoạn video đặc biệt về hiện trường của vụ giết người gần đây nhất: trên một du thuyền neo tại sông Potomac."

Hai tay nắm chặt, Parker lặng lẽ theo dõi.

"WPLT cũng được biết rằng cảnh sát và các đặc vụ FBI đã được cử tới một khách sạn, nơi người ta lầm tưởng là tên giết người sẽ tấn công, và chỉ còn rất ít cảnh sát lẫn đặc vụ đáp lại tin báo xả súng trên thuyền. Hiện vẫn chưa rõ ai là người phải chịu trách nhiệm cho sai sót này nhưng một nguồn tin của chúng tôi đã... báo về rằng..."

Giọng Phillips trượt đi. Đầu của phát thanh viên nghiêng sang một bên, có lẽ là đang lắng nghe ai đó qua chiếc tai nghe màu da người nhét trong tai. Anh ta liếc nhìn camera bên phải và một cái cau mày thoáng qua trên khuôn mặt. Có một chút ngập ngừng rồi miệng anh ta trễ xuống một cách thảm hại khi đọc: “Nguồn tin của chúng tôi cho hay Thị trưởng Gerald D. Kennedy của đặc khu Columbia đã bị các nhà chức trách liên bang bắt giữ, có thể do liên quan đến chiến dịch bất thành lần này... Hiện đang có mặt ở hiện trường của vụ xả súng mới nhất là Cheryl Vandover. Cheryl cô có thể cho chúng tôi biết..."

Cage đi vào phòng thí nghiệm, vẫn mặc áo khoác trên người. Ông tắt ti vi đi.

Parker nhắm mắt và thở hắt ra. "Lạy Chúa !"

"Xin lỗi anh, Parker ", Cage nói. "Đôi khi cũng có những kẽ hở trong công việc. Nhưng tôi đã cam kết với anh và sẽ làm mọi cách để giữ đúng thòa thuận ấy. Có điều này, đừng bao giờ hỏi tại sao tôi làm được. Anh chắc chắn không muốn biết đâu. Giờ, chúng ta chỉ còn một cơ hội nữa. Hãy tóm tên khốn đó ! Và lần này, không được phép thất bại."

***

Chiếc limo từ từ tấp vào lề đường trước cửa Tòa thị chính như một chiếc du thuyền đang vào bến đỗ.

Thị trưởng Jerry Kennedy không thích sự tương đồng đó nhưng không ngăn nổi mình so sánh. Ông vừa mới ở bên bờ sông Potomac để an ủi những người sống sót và thị sát thiệt hai do tên Digger gây ra. Người vợ cao gầy của ông, bà Claire, cũng có mặt. Cả hai rất ngạc nhiên khi thấy những viên đạn đã xé toạc boong tàu, cabin lẫn bàn ghế thành từng mảnh như thế nào. Ông chỉ có thể hình dung chúng đã làm gì với thi thể của các nạn nhân.

Ông vươn người tới và tắt ti vi đi.

"Làm sao hắn dám ?", Claire thì thầm, nhắc đến gợi ý của Slade Phillips rằng chính Kennedy là người phải chịu trách nhiệm cho những cái chết trên tàu theo một cách bí hiểm nào dấy. Wendell Jefferies cũng vươn người tới, gục cái đầu bóng loáng của anh ta lên hai bàn tay. "Phillips... tôi đã trả tiền cho hắn. Tôi..."

Kennedy vẫy tay bảo anh ta im lặng. Rõ ràng trợ thủ của ông đã quên mất tay đặc vụ to lớn, hói đầu đang ngồi ghế trước. Hối lộ phóng viên rõ ràng là hành vi phạm pháp cấp liên bang.

Phải, Jefferies đã trả cho Slade Phillips hai lăm ngàn đô la. Và không, họ sẽ chẳng bao giờ lấy lại được nó.

"Bất kể có chuyện gì", Kennedy buồn rầu nói với Jefferies và Claire, "Tôi cũng không muốn thuê Slade Phillips làm thư ký báo chí của mình đâu".

Cách nói của ông vẫn tỉnh bơ như mọi khi và phải mất một phút hai người kia mới nhận ra ông chỉ đang nói đùa. Claire cười. Jefferies thì dường như vẫn còn đang bị sốc.

Điều hài hước ở đây là Kennedy sẽ không bao giờ cần đến thư ký báo chí nữa. Cựu chính trị gia chẳng cần tới họ. Ông muốn hét lên và muốn khóc.

"Giờ chúng ta phải làm gì ?" Claire hỏi.

"Chúng ta sẽ uống một ly rồi tới bữa tiệc của Hiệp hội giáo viên người Mỹ gốc Phi. Ai mà biết được ? Có thể Digger sẽ vẫn xuất hiện và đòi tiền. Tôi có thể vẫn còn cơ hội đế gặp hắn trực tiếp."

Claire lắc đầu, "Sau chuyện đã xảy ra trên tàu ư ? Anh không thể tin hắn. Hắn sẽ giết anh".

Làm sao giết tôi được nữa khi bọn nhà báo đã kết liễu tôi từ tối nay rồi, Kennedy nghĩ.

Claire xịt một làn sương nước hoa từ chiếc lọ nhỏ lên mái tóc thưa mỏng của mình. Kennedy thích mùi hương ấy. Nó khiến ông cảm thấy nhẹ nhõm. Người phụ nữ mạnh mẽ ở tuổi năm mươi chín với đôi mắt sắc sảo này đã luôn là cố vấn chính của ông kể từ những ngày đầu nắm chính quyền nhiều năm về trước. Mặc xác có phải là bao che dung túng người nhà không; chỉ vì lý do bà là người da trắng mà ông đã chẳng thể đưa bà lên làm trợ lý thứ nhất của thị trưởng: Chính bà cũng khăng khăng cho rằng việc làm ấy sẽ khiến ông gặp bất lợi ở Đặc khu Columbia có tới sáu mươi phần trăm người da màu.

"Tất cả những chuyện này sẽ tệ đến đâu ?", bà hỏi.

"Đến đâu hay đến đó thôi."

Claire Kennedy gật đầu và đặt tay lên một bên chân mập mạp của chồng.

Cả hai không nói gì trong một lúc.

"Trong này có ít champagne nào không ?", đột nhiên ông hỏi và gật đầu về phía quầy bar nhỏ.

"Champagne à ?"

"Đúng vậy. Để ăn mừng sớm sự thất bại nhục nhã của tôi."

"Ông đã muốn dạy học", bà chỉ ra. Rồi nói thêm với một cái nháy mắt, "Giáo sư Kennedy".

"Bà cũng thế mà, Giáo sư Kennedy. Chúng ta sẽ bảo William và Mary là chúng ta muốn có hai lớp học thông nhau."

Bà mỉm cười với ông và mở quầy bar nhỏ trên chiếc limo.

Nhưng Jerry Kennedy không cười. Dạy học sẽ là một thất bại. Sự nghiệp thành công ở hãng Luật Dupont Circle cũng sẽ là một thất bại. Tận sâu trong trái tim, ông biết rằng mục đích cuộc đời mình chính là biến vùng đất lầy lội hình thù kỳ lạ và đầy nhọc nhằn này trở thành một nơi đáng sống hơn cho những thế hệ trẻ trót sinh ra ở đây, rằng Dự án 2000 của ông chính là thứ gần nhất trong tầm với để biến điều đó thành sự thật. Giờ thì mọi hy vọng đã bị hủy hoại.

Ông liếc nhìn vợ. Bà đang cười.

Rồi bà chỉ tay vào quầy bar. "Gallo và Budweiser."

Còn gì khác ở Đặc khu Columbia này được nữa ?

Kennedy nhấc tay nắm cửa và bước vào trời đêm mát lạnh.

***

Cuối cùng súng đã nạp đạn xong.

Bộ giảm thanh hắn đang dùng cũng đã được lắp lại còn cái mới thì đang nằm trên khẩu súng thứ hai.

Digger kiểm tra túi áo trong căn phòng ấm cúng của mình. Xem nào... Hắn có khẩu lục và hai khẩu nữa để trong ngăn đựng găng của ô tô. Cùng rất, rất nhiều đạn.

Digger mang va li ra xe. Người đàn ông chỉ dạy hắn mọi điều bảo rằng nhà trọ đã được thanh toán đủ. Khi nào đến lúc phải đi, hắn chỉ việc đi thôi.

Hắn đóng gói mấy hộp xúp cùng đĩa và cốc của mình, cho chúng vào một chiếc hộp và mang ra chiếc Toyota Everyday People.

Digger quay lại phòng rồi nhìn cậu bé Tye gầy gò mấy phút, lại băn khoăn miền tây là... click... là nơi nào, sau đó, hắn quấn chăn quanh người cậu bé. Và mang thằng bé nhẹ như một chú cún tới chỗ ô tô, đặt nó nằm ở băng ghế sau.

Digger ngồi sau tay lái nhưng không khởi động xe ngay. Hắn quay người lại nhìn thằng bé thêm một lúc. Cuộn tấm chăn quanh đôi chân đang đi giày chạy đã rách bươm của nó.

Ai đó đã từng nói. Ai nhỉ ? Pamela ? William ? Người đàn ông chỉ dạy hắn mọi điều ?

"Ngủ ngon..."

Click, click.

Chờ đã, chờ đã, chờ đã.

"Ta muốn cháu.." Click, click.

Đột nhiên, chẳng còn Pamela, cũng chẳng còn Ruth với mảnh kính trên cổ, không còn người đàn ông chỉ dạy hắn mọi điều. Chỉ còn Tye.

"Ta muốn cháu ngủ ngon", Digger nói với thân hình bất động của thằng bé. Đây là những lời hắn muốn nói với nó. Hắn không chắc chúng có nghĩa là gì. Nhưng dù thế, hắn vẫn cứ nói ra.

Khi tôi đi ngủ mỗi đêm, tôi càng yêu em nhiều hơn...

Hắn khởi động xe, bật xi nhan và kiểm tra điểm mù rồi đưa xe ra đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK