• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau mấy ngày ở nhà được toại nguyện uống canh xương hầm tẩm bổ, tôi ngoan ngoãn quay về công ty. Ân Khiết và Vũ Hoa mỗi người kéo một tay tôi, véo véo da thịt trên người tôi.

“Béo quá! Chỗ này chắc chắn phải được năm cân (*).”

(*) 1kg Trung Quốc = 0,5kg Việt Nam

“… Hai cậu đố kỵ phải không?”

Ân Khiết phát điên nói: “Tôi có thể không đố kỵ được không? Cậu ngày nào cũng được ăn ngon uống ngon, còn lão nương ở đây phải làm việc gấp đôi!”

Tôi buông tay: “Cậu xem đi, có biết bình thường mình làm thay cậu bao nhiêu việc không hả? Có biết mình quan trọng thế nào không hả?”

Ân Khiết rối rít nói: “Biết biết rồi đại gia! Sau này mình không dám quên mang chìa khóa nữa, cậu không biết là sự kiện mình hay quên chìa khóa đã nổi tiếng toàn bộ công ty rồi à? Thứ sáu tuần trước mình đưa tài liệu tới cho phó giám đốc Lâm, trước khi mình về anh ấy còn vô cùng vô cùng nghiêm túc nhắc nhở mình: “Sau này đừng quên chìa khóa phòng nữa.” Khiến mình muốn chết luôn!”

“Ha ha ha, cháu còn không biết xấu hổ mà oán trách ai nữa. Tiếu Nhiếp bị cái tật ẩu đoảng của cháu hại cho thê thảm rồi còn gì.” Vương Tề vừa đi tới liền trêu Ân Khiết một câu, rồi quay sang nói với tôi: “Tiểu Nhiếp, cháu hiện tại thế nào rồi? Mọi người trong phòng vốn định đi thăm cháu nhưng mà phó giám đốc Lâm nói cháu cần tĩnh dưỡng, nhiều người tới quá không được, cho nên mọi người mới không tới thăm cháu nữa. Cháu cũng đừng để bụng.”

“A, không đâu ạ!”

Lâm Tự Sâm… Nghe họ nhắc tới tên anh ta, tôi lại có chút thất thần, không biết quay lại công ty làm việc, anh ta sẽ có bộ dạng thế nào…

Rất nhanh thôi, sáng thứ hai là tôi sẽ được thấy anh ta.

Sáng sớm thường không có việc gì quan trọng, theo như tác phong của Lâm Tự Sâm, anh ta sẽ nói vài câu bàn giao công việc và dặn dò nhân viên rồi kết thúc, đôi khi chưa hết năm phút đồng hồ. Nhưng mà, lần này trước khi kết thúc, anh ta bỗng nhiên mở miệng nói: “Gần đây tôi nghe thấy có người nói, phong thủy của bộ phận chúng ta có vấn đề.”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Ân Khiết nhỏ giọng nói: “Sao em không nghe nói? Là ai nói bậy bạ thế, truyền tới tai phó giám đốc rồi. Ngồi chờ xui xẻo đi!”

Những người khác cũng tỏ ra vô cùng tức giận.

Nhưng Lâm Tự Sâm hiển nhiên không hề có ý định muốn truy cứu, chuyển qua vấn đề khác: “Có điều, tháng trước tôi bị tai nạn, tháng này lại có đồng nghiệp, ừm, nhảy lầu! Người ta có suy nghĩ như vậy cũng khó mà trách được.”

Nhảy lầu…

Tôi vừa mới cầm cốc nước lên uống một ngụm, nghe thấy vậy suýt nữa thì phun trà ra khỏi miệng.

“Cho nên, tôi dự định tuần này phòng chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn uống một trận, tiện thể giải xui.”

Liên hoan còn có thể giải xui? Tôi mãnh liệt chấn động toàn thân, còn chưa kịp biểu hiện ra sự kinh ngạc của mình thì đã nghe anh ta nói tiếp: “Liên hoan lần này đương nhiên không tính vào quỹ chung. Tôi và Nhiếp Hi Quang cũng nhau chịu.”

Khiếp sợ – là ánh mắt mọi người nhìn tôi.

Khiếp sợ – là ánh mắt tôi nhìn Lâm Tự Sâm.

Tôi yếu ớt hỏi: “Vì sao em phải chịu?”

Chẳng phải các phòng ban khác đều là trưởng phòng mời sao?

Lâm Tự Sâm bày ra dáng vẻ đang giải quyết việc công: “Chẳng phải chúng ta lần lượt gặp chuyện không may mới khiến cho người khác đồn đại lung tung sao?”

(*một đàn quạ bay* anh Sâm iu dấu, sao em cảm thấy lời đồn là từ miệng anh mà ra thế???)

Như vậy cũng được sao? Hơn nữa anh đừng có nói như kiểu chúng ta cùng nhau gặp nạn ấy được không hả?

Cuối cùng tôi chỉ có thể hỏi: “Tốn không?”

Lâm Tự Sâm mỉm cười nhìn tôi.

~~ http://saharavuong.wordpress.com ~~

Tôi trải qua một ngày sống trong ánh mắt kỳ quái của đồng nghiệp.

Ân Khiết lo lắng hỏi: “Ầy, nơi phó giám đốc chọn đi ăn liệu có đắt lắm không? Theo như góc độ chiêm tinh học mà nói, cậu nhất định là số ánh trăng tộc(**). Có cần mình cho mượn một ít tiền không?”

(**) ánh trăng tộc: từ ngữ mạng trong giới trẻ Trung Quốc, chỉ nhóm những người tiền tháng nào tiêu hết tháng đấy.

Tôi thật sự cảm nhận được một trận tai bay vạ gió. Mời cơm không thành vấn đề, mà là mời cơm để giải xui thì… hình như có chút đột phá IQ của tôi.

“Vậy cậu dùng chiêm tinh học giúp mình bói xem, nếu như mình không mang theo ví tiền, phó giám đốc Lâm một mình thanh toán thì sẽ thế nào?”

Ân Khiết khinh bỉ nhìn tôi: “Cái này không cần phiền tới chiêm tinh học, mình chỉ cần dùng đầu gối cũng biết được ngày hôm sau cậu sẽ phải tăng ca – vô cùng cực khổ.”

“…”

“Cậu đừng lo lắng quá. Cứ nhìn phó giám đốc Lâm của chúng ta phong độ và nhân phẩm như vậy, nhất định anh ấy chỉ nói thế thôi, sẽ không bắt cậu trả tiền thật đâu. À, P/s, cho dù nếu có bắt cậu trả thật thì cũng sẽ không quá nhiều.”

Thế là, tôi đành ngoan ngoãn áng chừng số tiền hiện có của mình, đợi phó giám đốc Lâm kêu gọi là móc ra.

Kết quả, Ân Khiết đánh giá nhân phẩm của Lâm Tự Sâm quá cao.

Đắt thì đúng là có đắt. Tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng mừng rỡ ngạc nhiên khi được ăn uống xa xỉ như thế. Tôi cũng không phải là quá tiếc tiền, có điều chỉ kêu than vài câu với Ân Khiết mà thôi. Vấn đề là…

Mọi người ăn uống thỏa mãn rồi, Lâm Tự Sâm đứng dậy đi trả tiền. Ân Khiết giật giật tay áo tôi, ánh mắt ám chỉ: thấy chưa, mình nói không sai mà, phó giám đốc Lâm quả nhiên một mình chịu hóa đơn.

Tôi giơ ngón tay cái ra biểu dương cô ấy một chút.

Sau đó, tôi nhận được tin nhắn của Lâm Tự Sâm: “Tới quầy thanh toán đi.”

Tôi ù ù cạc cạc đứng dậy đi tới đó, mọi người có lẽ tưởng tôi đi wc cho nên cũng không để ý. Tới nơi, phó giám đốc Lâm tựa vào thành quầy thu ngân, mỉm cười ngọt ngào, không hề biết xấu hổ là gì mà nói với tôi: “Nhiếp Hi Quang, tôi quên mang ví tiền.” (Ngàn chấm! Vạn chấm! Tỷ chấm!)

“…”

Một ngàn con thần thú chạy qua!!! Tâm trạng này mọi người sẽ không hiểu được đâu…

Tôi lặng lẽ móc thẻ ra quẹt, Lâm Tự Sâm đứng bên cạnh nhìn tôi. Tôi cuối cùng cũng cảm nhận được ánh mắt vô cùng sáng của anh ta, giống như đùa cợt tôi, anh ta rất đắc ý.

Á! Đây là ảo giác ư? Phó giám đốc Lâm của chúng tôi sao có thể xấu xa như thế…

Tôi lặng lẽ cất thẻ đi, tặng cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ. Thế nhưng thực ra trong lòng không hề có một chút tức giận. Ăn cơm của nhà anh ta nhiều như vậy rồi, theo đạo lý cũng nên mời lại anh ta một bữa.

“Em chợt nhớ ra, tiền viện phí còn chưa trả cho anh.”

“…”

Tôi lắc lắc tấm thẻ trong tay: “Sòng phẳng rồi nhé!”

Anh ta mỉm cười: “Ừm, đã sòng phẳng rồi.”

Quay trở lại thì mọi người đều đã đi đánh xe. Tôi bị Ân Khiết vô sỉ kia lôi kéo lên xe của Lâm Tự Sâm đầu tiên… đương nhiên tôi cũng tương đối tỏ ra biết phối hợp.

Ngồi cùng xe còn có hai đồng nghiệp nữa.

Người ngồi ở ghế phụ lái một mực cảm ơn Lâm Tự Sâm: “Thật sự không nghĩ phó giám đốc lại mời mọi người ăn tiệc lớn như vậy.”

“Đừng khách sáo!” Lâm Tự Sâm thản nhiên đáp.

“Bữa cơm này nhất định rất tốn kém?”

“À, cũng tạm.”



Tôi chỉ biết lặng yên vùi đầu trên người Ân Khiết.

Ân Khiết kinh ngạc nhìn tôi, lay lay người tôi: “Hi Quang, sao thế? Say xe à?”

“Không… ăn no quá!”

Ân Khiết: “…”

Tôi rõ ràng nghe được tiếng cười ở phía trước truyền tới.

Chẳng mấy chốc đã về tới công ty, chúng tôi xuống xe, chia tay Lâm Tự Sâm. Đi được một đoạn ngắn, tôi quay đầu lại.

Tôi bỗng nhiên có chút bất an.

Sao mọi thứ lại hư ảo như thế?

Trước đây rõ ràng như kẻ địch, thật sự có thể thoáng cái liền trở thành bạn bè được ư? Trêu đùa, chọc phá nhau vô tư được ư?

Có thể biến đổi nhanh đến vậy sao?

“Chờ mình chút.” Tôi nói với Ân Khiết, rồi nhanh chóng chạy trở lại.

Lâm Tự Sâm vẫn chưa lái xe đi, có lẽ thấy tôi quay lại, anh ta mở cửa xe bước xuống.

“Quên đồ gì trên xe à?”

“Không có.” Tôi lắc đầu, thở hổn hển dừng lại trước mặt anh ta, nghiêm túc ngẩng đầu hỏi: “Lâm Tự Sâm, chúng ta thật sự giảng hòa rồi sao?”

Anh ta nhìn tôi, giọng nói chắc như đinh đóng cột: “Đúng thế!”

Tôi bỗng nhiêm cảm thấy rất vui, sau đó lại muốn hỏi anh ta: “Vậy rốt cuộc vì sao trước đây anh không ưa em?”

Đêm đầu đông, ánh đèn đường mờ nhạt…

Bốn phía tĩnh lặng vô cùng…

Tôi cho rằng sẽ không nhận được đáp án từ anh ta, nhưng lại nghe thấy giọng nói ấm áp ấy vang lên:

“Bởi vì em vô tư vô lo.”

“… Cái gì?” Tôi quả thật nghi ngờ tai mình nghe nhầm.

“Bởi vì em vô tư vô lo.” Anh ta lại nói, ngừng một chút rồi bổ sung, “Lại còn bệnh đãng trí quá trầm trọng.”

Cái gì với cái gì???

Tôi còn muốn hỏi nữa nhưng anh ta đã không cho tôi cơ hội: “Thôi được rồi, em phải về rồi. Bọn họ đang nhìn chúng ta.”

Tôi quay đầu lại, quả nhiên Ân Khiết đang nhìn tôi bằng ánh mắt sáng quắc.

Tôi đành xám xịt mặt nói lời tạm biệt với anh ta.

Trên đường về, tôi vắt óc suy nghĩ rốt cuộc cũng hiểu được ý của Lâm Tự Sâm. Vô tư vô lo, bệnh đãng trí, mấy lời này là đang nói tôi “2”! (***)

Ân Khiết tò mò hỏi tôi: “Vừa nãy cậu với phó giám đốc nói chuyện gì thế?”

“Mình hỏi anh ta vì sao trước đây không ưa mình.”

Ân Khiết càng hiếu kỳ: “Anh ấy nói không?”

“Có.” Tôi gật đầu, u buồn làm phiên dịch viên cho cô ấy: “Anh ta nói mình quá “2”!”

(***) “2” (nhị): từ lóng dùng để chỉ những người quá ngốc nghếch, làm việc không dùng tới đại não, hoặc đại não có cũng như không =)) Nói chung là không có ý gì tốt cả. Có thể dùng cụm từ “Thiếu iot trầm trọng” như của Việt Nam

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK