• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Vệ Đông đem tài liệu đặt trên bàn làm việc đã đoán được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên sau khi đi ra hắn liền bảo thư ký lát nữa gọi nhân viên vệ sinh lên. Trong chốc lát chỉ nghe thấy âm thanh đập phá, đại khái là tủ rượu hoặc cái bàn trà nhập khẩu mới được vận chuyển đường hàng không về đã vỡ nát, chờ đập xong rồi thì mọi thứ sẽ lại trở về an tĩnh.
Thư ký nghe tiếng động bên trong bình tĩnh tiếp tục gõ bàn phím, ở vị trí này càng lâu thì càng rõ ràng tính tình của boss lớn, buôn bán càng làm càng lớn, tính khí cũng càng ngày càng kém. Nhiều người bàn tán với tính khí như vậy thì công ty không thể nào khởi sắc hơn được, thế mà mỗi một hạng mục đầu tư lại luôn luôn mang về món lợi nhuận khủng, trong thời gian ngắn nhanh chóng trở thành kim chủ mới của giới thương nhân thành phố C.
Mạnh Kiết Nhiên đem tài liệu trên bàn xé tan thành từng mảnh, chỉ giữ lại duy nhất một tấm hình Tạ Thanh Ninh không đội mũ dáng vẻ vẫn như 3 năm trước, tóc thẳng, đôi mắt cong cong trong veo như dòng suối, khóe miệng nhoẻn cười trông cực kì vui vẻ.
Hắn lại nhìn đám tư liệu bị xé, tuyệt đối không tin tưởng một chữ nào, chân đạp lên mẩu thủy tinh đầy đất đứng dậy, trái tim quặn thắt không thể giải tỏa ra ngoài, hắn không để ý mảnh thủy tinh dưới chân mà đi về phía cửa sổ tay run run đốt một điếu thuốc.
Vệ Đông đẩy cửa đi vào quả nhiên không ngoài dự liệu trong phòng một cảnh tượng hỗn độn, chân đạp lên mảnh vụn, liếc mắt đám tư liệu bị xé nát dưới đất mặt không đổi sắc mở miệng: "Ông chủ, ngay bây giờ còn có cuộc họp."
Mạnh Kiết Nhiên xoay người, ném tàn thuốc, một cước đem cái ghế đạp thật xa: "Cậu đã biết trước rồi đúng không Vệ Đông, tôi có nên cảm ơn cậu vì đã che giấu bao lâu nay không."
Vệ Đông bị cái ghế Mạnh Kiết Nhiên đạp văng vào chân khẽ động (đau lắm đấy), mặt vẫn như cũ không đổi sắc, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Ông chủ, đã không còn sớm nữa, cuộc họp nên bắt đầu rồi."
Vệ Đông quả thật đã sớm biết chuyện Tạ Thanh Ninh, hơn nữa còn là từ ba năm trước khi tình cờ đi ngang qua cục dân chính, nhìn thấy cô và một người đàn ông tay trong tay từ bên trong bước ra, chuyện rất tình cờ, nhưng sự tình cờ này hắn bí mật dò xét mà không thể nói ra.
"Vệ Đông, cậu quả không làm tôi thất vọng." Mạnh Kiết Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, nhấc áo khoác sải bước ra khỏi phòng làm việc, thư ký đã đợi tại cửa ra vào, chờ hắn đi rồi Vệ Đông mới gọi nhân viên vệ sinh đến.
Tan tầm phần lớn đồng nghiệp đã về rồi mà Tạ Thanh Ninh vẫn còn nằm bò trên bàn làm việc. Điện thoại trên bàn chợt rung khiến cho bên má đang áp xuống mặt bàn cũng rung theo, miễn cưỡng cầm lên nhìn, là tin nhắn của Hạ Gia Mẫn, trên mặt cô lại có nét cười sau đó tiếp tục áp mặt xuống mặt bàn.
Hôm nay Mục Lương Hòa nói anh muốn chuyển công tác làm dậy sóng trong lòng Thanh Ninh như trời long đất lở. Cô cũng chưa hỏi anh phải chuyển đến đâu mà ý nghĩ đầu tiên trong đầu là giữa bọn họ sắp kết thúc rồi, tay xoa xoa đôi mắt cay xè, còn nghĩ đến việc khi nào có thời gian quay về dọn dẹp phòng trọ, nói không chừng sắp phải chuyển về lại rồi.
" Tạ Thanh Ninh còn chưa về à?"
Nghe có tiếng người gọi, Thanh Ninh ló đầu từ ô vuông ra, nhìn thấy ngay boss đang giơ cặp công văn đứng ở cách đó không xa. Thanh Ninh mới đi làm không lâu nên không có nhận xét gì sâu sắc về sếp, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được các đồng nghiệp nữ thì thầm trong nhà vệ sinh, con người này vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.
"Về liền, tôi thu dọn chút đồ."
Cô quay lại đem đồ trên bàn bỏ vào trong túi xách, kiểm tra xuống di động cùng ví tiền, ông chủ hãy còn chưa đi, hình như là đang đợi cô thì phải.
Quy mô công ty cũng không lớn, lúc đi ngang các bộ phận khác thì đã hoàn toàn tĩnh lặng, hai người một trước một sau vào thang máy, Thanh Ninh cảm thấy không quen khi đứng cùng sếp trong không gian chật hẹp tù túng thế này, thân thể tự giác nghiêng sang dựa sát vào vách thang máy, chờ thang máy dừng lại, cô lập tức bước ra ngoài.
Bởi vì sếp tự lái xe nên phải đi xuống tầng hầm, Thanh Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đi ra khỏi tòa nhà đã thấy một chiếc xe màu đen đợi sẵn dưới đèn đường, Thanh Ninh nhận ra người đang ngồi trong xe, chậm rãi đi lại.
Mục Lương Hòa tựa vào trên ghế sau nhắm mắt trầm tư, nghe tiếng mở cửa xe anh cũng không mở mắt hỏi: "Công việc bận lắm ư? Phải tăng ca à?"
Nghe hỏi, cảm giác tội lỗi tự nhiên trỗi lên trong lòng cô, chỉ biết há miệng ấp úng gật đầu một cái, suy nghĩ một chút đưa tay thận trọng giật nhẹ tay áo của anh, dịu dàng hỏi: "Thủ trưởng, anh thật muốn thuyên chuyển?"
Mục Lương Hòa không chút nghĩ ngợi gật đầu, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng gãi nhẹ lòng bàn tay cô mềm mại như lông vũ, mang theo từng vòng rung động, tay không tự giác run lên một cái, "Này, vậy chúng ta. . . . . ."
"Vợ thủ trưởng đương nhiên là phải đi cùng thủ trưởng rồi."
Giọng nói Mục Lương Hòa không cao, tốc độ cũng không nhanh, nhưng đã giành trước chặn lại mọi lời Thanh Ninh muốn nói. Cô cảm thấy có chút ảo não, cảm giác như bị tính kế, không vui nâng chân đá anh nhưng mà cái chân anh giống như là có mắt kẹp ngược lại chân cô khiến cô không thể động đậy được. Tiếng động lớn do hai người giằng co phát ra làm Trần Minh phải quay đầu lại nhìn, ánh mắt kia giống như đang nói... hai người cũng quá thoải mái đi, trong xe vẫn còn tôi là người sống sờ sờ đây này.
Mục Lương Hòa ho nhẹ hai tiếng, cũng có chút lúng túng, Trần Minh tiếp tục quay ra đằng trước nghiêm túc lái xe, nhưng bên không khí quái dị trong xe vẫn không tiêu tán, chân của Thanh Ninh vẫn còn bị Mục Lương Hòa kẹp, cách vải vóc thật mỏng, cô cảm giác nhiệt độ thân thể anh đang không ngừng lên cao, quấy cho lòng cô cũng ngứa ngáy, nếu cô mà là cây kem thì phỏng chừng đã sớm bị tan chảy rồi.
"Cái đó… chúng ta chẳng lẽ vẫn giữ cái tư thế có độ khó cao này ?" Lâu sau, trong lúc chân cô đã không chịu nổi nữa mới đưa tay chọc chọc anh, Mục Lương Hòa nghe vậy buông thả lực đạo "Anh nhớ tư thế mà em thích không không phải cái này, là —— cái đó ~~"
Thanh Ninh nhất thời xấu hổ mặt đỏ bừng lên, bọn họ đang nói rõ ràng không phải là cùng một loại tư thế. Mục Lương Hòa rất hài lòng với biểu tình của cô, mặt đỏ như quả táo, liền đưa tay siết chặt mềm dịu xoa nắn.
"Buổi tối trở về thử xem."
"Ai mà thèm." Kể từ khi giữa hai người chính thức có tiến triển, Mục Lương Hòa đối với chuyện Song Tu Chi Đạo (nói giản đơn là chuyện nam nữ ân ái) có nhu cầu cao khác thường, hầu như đêm nào cũng tràn đầy tinh lực quấn lấy cô, hoàn toàn không giống với cái người lạnh nhạt lạnh nhạt trước đây.
"Đây là mệnh lệnh, phải nghe lệnh."
Mục Lương Hòa ở bên tai cô nhỏ giọng, giọng trầm thấp khàn khàn, có loại cảm giác mị hoặc thậm chí gợi tình.
" Mục Lương Hòa, anh có tin em cấm vận anh không."
Tạ Thanh Ninh cũng kiêu ngạo bắt chước y chang giọng điệu ra lệnh của anh phản pháo lại. Trần Minh đang lái xe phía trước cũng phải phì cười "Hì hì", cuối cùng biến thành cười to "Dám cười thủ trưởng, còn cười nữa chịu phạt đi?"
Trần Minh quả thật không dám cười nữa nhưng bả vai vẫn run lên, Mục Lương Hòa không thể làm gì hơn sờ sờ gáy cô, bàn tay vuốt ve mái tóc dài bóng mượt.
Xe vừa vào sân đại viện, Thanh Ninh còn đang suy nghĩ làm thế nào mở miệng nói chuyện rời đi, thì chị Ngô đã đứng chờ sẵn ngoài cửa xe thông báo lão thủ trưởng đến, trong lòng Thanh Ninh bỗng chốc hồi hộp trỗi dậy theo bản năng lùi ra đứng phía sau Mục Lương Hòa.
Mục Lương Hòa cũng không kinh ngạc về sự xuất hiện của lão thủ trưởng, sau khi lệnh điều động đưa xuống thì đã đoán chắc ba anh sẽ đến tìm, có lẽ mẹ cũng biết rồi, anh đưa tay vòng quanh eo nhỏ của vợ cùng nhau vào phòng.
Cũng không phải lần đầu cô gặp bậc bề trên, cũng không phải mới chỉ gặp lão thủ trưởng một lần, mặc dù ông chưa từng một lần nói nặng nhưng hình tượng lúc nào cũng là nghiêm túc bất khả xâm phạm, Thanh Ninh mang theo kính ngưỡng gọi một tiếng ba.
Mục Hồng Quân hôm nay mặc thường phục, trên ngực cũng không có hàng huân chương lẫm liệt, tầm mắt quét qua con dâu, cuối cùng rơi vào trên người đứa con trai tuổi trẻ tài cao của mình, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao muốn bóc trần từng lớp quần áo trên người con.
"Ngồi đi, đứng đấy làm cái gì, Thanh Ninh, ngồi."
Mục Hồng Quân thuận tay rót đầy hai cái chén không đưa tới, trà ngon trong nhà Mục Lương Hòa nghe nói là do một người bạn thạo nghề tặng, hàng năm mỗi mùa đều có nên trà ngon trong nhà chưa bao giờ thiếu, nếu cô là người thích trà thì sẽ giống như được hưởng lộc, đáng tiếc Thanh Ninh uống trà chỉ như uống nước mà thôi.
Bưng ly trà uống ừng ực ừng ực, sớm đã cạn đáy, Mục Lương Hòa mặt không biến sắc, Mục Hồng Quân lại càng không có biểu tình gì, lập tức phòng khách trở nên vô cùng an tĩnh, làm khuếch đại tiếng uống trà của cô, làm cô dần dần cũng thấy ngượng.
Nước trà hơi đậm, Thanh Ninh chỉ uống một ly rồi buông xuống, mắt láo liên hết liếc thủ trưởng lớn lại đến thủ trưởng nhỏ, cảm thấy hai cha con họ đúng là giống nhau, đến dáng ngồi cũng nghiêm chỉnh, mắt sáng như đuốc, bộ mặt phớt tỉnh, quân trang trên người thẳng tắp một vệt nhăn cũng không có. Cô buồn bực bắt chéo chân thay đổi vị trí ngồi, Mục Lương Hòa liếc nhìn thấy co ngồi không yên nhấp miếng trà đậm mở miệng: "Buổi tối ba ở lại ăn cơm, em vào bếp phụ chị Ngô đi."
"Vâng, ba và anh nói chuyện."
Được lệnh của thủ trưởng Thanh Ninh đứng lên khẽ khom người rồi sải bước vào phòng bếp. Căn bếp cũng không tính là quá rộng, ngoài bố trí dụng cụ thì lối đi chỉ đủ lai người cùng đứng. Lúc cô đi vào thì chị Ngô đang xắt cá thành lát nói là buổi tối làm món cá nấu dưa chua, vừa nghe đã thấy thèm ăn, mặc dù cô không thích ăn cá lắm nhưng lại thích ăn dưa chua.
"Chị Ngô, rau này cần phải rửa không?"
Nói xong cũng không cần trả lời, nhanh nhẹn đem rau bỏ vào bồn rửa, nhớ lại trước kia mẹ cô có nói rau cải bán ngoài chợ vì trừ sâu nên thường thường nông dân sẽ sử dụng một vài loại thuốc trừ sâu, khi mua về tốt nhất nên rửa dưới vòi nước chảy mạnh
"Cô chủ, cô cứ ra ngoài ngồi đi, một lúc nữa là xong ngay thôi."
Chị Ngô không muốn cô phải đụng tay vào nhưng Mục Lương Hòa mới vừa rồi rõ ràng có ý bảo cô tránh đi, chắc là có chuyện cần nói với lão thủ trưởng.
"Tôi cũng muốn học chị Ngô một ít bản lĩnh, chị để tôi xem đi mà!"
"Nấu cơm chính là một chữ quen, làm nhiều rồi tự nhiên sẽ biết, cô nên ra ngoài đi kẻo không bị bắn dầu mỡ vào người." Chị Ngô rõ ràng coi cô là một thiên kim đại tiểu thư việc gì cũng không biết, thật ra cô cũng biết nấu vài món tỉ như khoai tây xắt sợi nấu chua cay, cà chua trứng....
Chị Ngô không chỉ có tài nấu nướng mà động tác cũng rất mau lẹ, không bao lâu bữa cơm tối đã hoàn thành, Thanh Ninh chỉ có việc chuẩn bị chén đũa rồi đi mời hai người bên ngoài vào ăn cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK