Đó là lần đầu tiên mình được gặp thân chủ trong trại giam lại là gặp em Nhung. Cảm giác hồi hộp khó tả.
Bình thường thì luật sư sẽ phải có điều tra viên đi cùng thì mới được gặp thân chủ (luật không quy định điều này nhưng thực tế thì ở Việt Nam trong giai đoạn điều tra không bao giờ điều tra viên nó cho luật sư được gặp riêng thân chủ, chắc tại mình sống ở nước đất nước dân chủ nên mới đc như thế chứ ở nước ngoài nó vẫn cho gặp bình thường)
Vậy mà hôm đó không có điều tra viên, mình vẫn gặp đươc điều tra viên, chứng tỏ thằng mặt lol cũng không phải tầm thường, chắc cái video làm cậu đái ra máu nên mới bất chấp làm thế.
Sau khi bị lục soát sờ mó từ chân đến đầu, mình được dẫn vào một căn phòng nhỏ, có 1 cái bàn và 2 cái ghế băng dài. Ngồi đợi một lúc thì cửa mở, một đồng chí công an nữ khá xinh bước vào, theo sau... dĩ nhiên là em Nhung.
Em nhìn thấy mình thì ánh mắt sửng sốt, xong như muốn chạy lại ôm mình. Đồng chí công an mở còng tay rồi ngồi xuống chiếc ghế ở sát lạnh lùng cửa nói: Anh chị nhanh lên nhé.
Em Nhung, vén tóc mai, nhoẻn miệng cười khoe má lúm đống tiền rồi tiến đến chiếc ghế băng đối diện mình ngồi xuống.
Tính đến lúc đó em Nhung đã bị giam khoảng hơn 1 tuần. Nhìn em khác trước nhiều lắm. Gầy hơn, trắng hơn (kiểu cớm nắng), tóc mái loà xoà trước mặt. bộ quần áo tù không che được vẻ đẹp ma mị và những đường cong ẩn sau đó (không hiểu sao tả Nhung mình rất thích dùng từ đẹp ma mị )
Em nhìn mình cười: Em tưởng anh quên em rồi, sao anh cũng mò vào được trong này vậy.
Mình: Anh nhớ em, em ở đâu anh cũng sẽ tìm được thôi.
Em im lặng, thu lại nụ cười nhìn mình, mắt nhoà lệ: Sao anh tốt với em vậy. Em chỉ là một con đĩ thôi mà.
Mình cũng im lặng, nghĩ đến số phận của em, rồi nhìn lại hoàn cảnh 2 đứa gặp nhau lúc đó, mắt cũng cay cay.
Nhưng giờ không phải lúc bi luỵ. Mình lắc đầu, gạt đi những cảm xúc tiêu cực nói:
Thời gian không có nhiều, em kể lại toàn bộ nội dung vụ việc cho anh, để anh giúp em.
Nhung cười: Sao anh vội thế, gần 2 tháng không gặp, anh cho em ngắm anh với chứ.
Rồi em với tay nắm lấy tay mình, nhìn sau vào mắt mình nhẹ nhàng nói: Cảm ơn anh.
Mình nắm chặt tay em, cười đáp: Đợi anh đưa em ra khỏi đây rồi nói cám ơn cũng chưa muộn. Giờ em kể lại sự việc cho anh nghe đi. Thời gian không có nhiều đâu.
Em chớp mắt kể lại. Nội dung thì cũng tương tự như những gì Thảo và Vân kể lại, có điều có một số tình tiết quan trọng em Nhung nói mình mới biết được.
1 là: Thằng Cảnh (thằng báo cho em biết chỗ em V và cử 3 ku trẻ trâu qua đón) vốn dĩ có tranh chấp về việc bảo kê nhà nghỉ với thằng Tuấn (chủ nhà nghỉ).Chính Cảnh chỉ đạo cho bọn trẻ trâu đến đó đập phá, cướp tiền và đánh tiền. Cảnh đưa em Nhung đi đòi nợ chỉ để có cớ đập phá và dằn mặt Tuấn thôi.
2. là: Sau hôm đấy Cảnh đã bỏ trốn. Công an đã phát lệnh truy nã nhưng chưa tìm thấy.
3 là: Trên taxi hôm đó, Nhung có nói bọn nó không được đánh cái V (Vì Nhug vẫn quý V, chỉ đến để thuyết phục V về thôi). Vấn đề là khi bị bắt, tất cả 3 thằng trẻ trâu kia đều khai là Nhung bảo bọn nó đánh, bảo bọn nó đập phá. Chỉ có Hoài là khai đúng sự thực.
4 là: Tuấn có chú ruột là thẩm phán TAND thành phố Hà Nội. Chính ông này tác động xuống nên vụ việc mới diễn biến nhanh như vậy.
Mình hỏi thêm thì được biết Tuấn trước cũng quen Đăng cáo nên có biết Nhung. Sau hôm đó có báo cho Nhung biết vụ tố cáo ra cơ quan công an. Nhưng khi công an nó hốt cả ổ thì Tuấn cũng kệ.
Đến đây thì đồng chí công an nữ báo là hết giờ làm việc. Nhung đứng dậy, bước sang ôm lấy mình. Bình thường ở cạnh ẻm toàn mùi nước hoa rồi son phấn. Trong tù làm gì có mấy thứ đó, nhưng em ôm mình vẫn có một mùi hương ngọt ngào toả sang. Với mình đó là hương thơm kíƈɦ ŧɦíƈɦ đàn ông nhất. E ép sát ngực vào mình rồi thì thầm. Chìa khoá nhà em Thảo cầm. Anh sang nhà lấy tiền ở trong ngăn tủ dưới cùng để lo việc. Đoạn em thơm vào má mình rồi quay đi.
Viết đến đây thôi nhé. Mình viết cả tiếng, anh em đọc 2,3p đã hết. Dù sao mình cũng rất vui anh em đã quan tâm đến chuyện của mình.
Cám ơn anh em đã động viên
Chúc anh em ngủ ngon.
Thân.