• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì lo cho Trương Phong Hòa, sau khi Phùng Dã biết đã xảy ra chuyện gì, bèn lập tức gọi điện cho cậu. Đáng tiếc đối phương không tiếp, mặc kệ gọi bao nhiêu lần đều báo máy bận. Ngay cả nhắn tin cũng không ai trả lời, lòng Phùng Dã tràn ngập bất an.

Biết Trương Phong Hòa đã xin nghỉ về nhà, hắn cũng không có tâm trạng làm việc, từ sớm đã ra về. Hắn lái xe đến dưới lầu nhà Trương Phong Hòa, nhanh chân chạy lên lầu, ấn chuông cửa.

Ấn rất lâu nhưng không ai mở cửa.

Phùng Dã còn tưởng cậu không ở nhà, đang định rời đi, vừa lúc hàng xóm sát vách tiến đến kỳ quái nói: "Vừa nãy mới thấy Tiểu Trương trở về, có lẽ là không nghe thấy rồi."

Phùng Dã sửng sốt, lại tiếp tục bấm chuông cửa, miệng gọi lớn: "Trương Phong Hòa! Mở cửa!"

Nhưng vẫn không ai trả lời.

Phùng Dã hốt hoảng, ở nhà lại không ra mở cửa, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Hắn không khỏi suy nghĩ lung tung.

Chuyện bức ảnh, xem là lớn thì là lớn, xem là nhỏ thì là nhỏ, nhưng liên quan đến danh dự của một người, đặc biệt đối với cộng đồng đồng tính luyến ái mà nói, bị người ngoài dùng ánh mắt kì thị, bị bàn luận, là một chuyện vô cùng đau khổ.

Tuy cảm thấy Trương Phong Hòa sẽ không vì chuyện này mà yếu đuối nghĩ quẫn, thế nhưng Phùng Dã vẫn thấy lòng hoảng loạn, hắn sợ Trương Phong Hòa xảy ra chuyện, tay nhấn chuông cửa đã biến thành dùng sức mà đập cửa. Bàn tay đập cửa đỏ lên, âm thanh ầm ĩ phát ra, Phùng Dã đã gấp như con kiến trên chảo nóng, chưa bao giờ hắn thấy hận chính mình vì sao lại trả chìa khóa như lúc này. Nếu còn chìa khóa, hiện tại hắn đã phá cửa mà vào rồi.

Lại đập cửa vài cái, cửa phòng rốt cuộc vang lên tiếng cọt kẹt. Cửa gỗ mở ra từ bên trong, Trương Phong Hòa vẻ mặt bất đắc dĩ đứng ngoài cửa, lại không có ý định mở cửa sắt. Cậu bất mãn nói: "Phùng Dã, anh có biết hành vi của anh ban nãy gọi là quấy rầy nhà dân không?"

Nếu không sợ bị hàng xóm trách cứ, cậu thật sự không muốn mở cánh cửa này.

Phùng Dã ngẩn người, thấy Trương Phong Hòa còn nguyên không mất sợi tóc đứng trước mặt mình, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Trương Phong Hòa ngoại trừ khí sắc kém một chút, những cái khác đều không sao. Phùng Dã vứt những hình ảnh không tốt lúc nãy tưởng tượng ra khỏi đầu, lo lắng nhìn Trương Phong Hòa hỏi: "Em không sao chứ?"

Trương Phong Hòa khó hiểu nhìn hắn, "Tôi có thể xảy ra chuyện gì?"

Sau đó mới ý thức được Phùng Dã đang hỏi cái gì, "Anh biết hết rồi à?"

Phùng Dã gật gật đầu.

Trương Phong Hòa cười nhạt, "Nếu đã biết, anh bây giờ đến đây là để cười nhạo tôi sao?"

Phùng Dã sững người, ngập ngừng nói: "Anh lo em..."

"Chẳng phải tôi đang rất khỏe mạnh sao, anh có thể đi rồi." Nói xong, Trương Phong Hòa định đóng cửa lại, Phùng Dã vội nói: "Chúng ta nhất định phải cách cánh cửa nói chuyện như vậy sao?!"

"Bởi vì tôi..." Trương Phong Hòa liếc mắt nhìn hắn, nói xong "rầm" một cái đóng cửa lại, "cũng không muốn thấy mặt anh."

Cơn gió tạo thành lúc đóng cửa lại càng lạnh lẽo hơn so với gió lạnh gào thét bên ngoài. Phùng Dã đứng ngoài cửa sờ sờ mũi, dựa lưng vào tường, đốt một điếu thuốc. Cũng không vội vàng bỏ đi.

*

Trương Phong Hòa thật sự không muốn gặp mặt Phùng Dã.

Lúc nhìn thấy bức ảnh, cậu liền giận lây Phùng Dã, thậm chí còn hoài nghi bức ảnh có phải do hắn thuê người chụp hay không. Sau đó cẩn thận ngẫm lại lại thấy không thể, Phùng Dã không cần thiết phải làm việc đó. Mặc dù biết người chụp ảnh và gửi vào hòm thư là người khác, nhưng đối với Phùng Dã, Trương Phong Hòa vẫn bất mãn như cũ.

Nếu không phải bởi vì hôm đó Phùng Dã cưỡng hôn cậu, cậu cũng sẽ không bị một màn này.

Cậu lẳng lặng nằm trên giường, nhìn trần nhà, đầu óc hỗn loạn lung tung. Cậu biết hiện tại trạng thái của mình không ổn, chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ nghĩ đến hình ảnh tất cả mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu. Cậu bị cô lập, bị gạt ra một bên, tất cả những gì cậu làm đều sẽ là trò cười, mãi mãi cũng sẽ có người chỉ trỏ sau lưng cậu.

Xảy ra chuyện như vậy, cậu không thể tiếp tục ở lại công ty, Trương Phong Hòa đã chuẩn bị ngày mai đến công ty thôi việc.

Kỳ thực thôi việc công ty này cũng không có gì không tốt, dù sao năm đó chỉ vì muốn ở gần Phùng Dã một chút mới chọn nơi này, bây giờ cậu chỉ muốn cách Phùng Dã xa một chút. Chỉ là không ngờ lại phải ra đi như vậy.

Trương Phong Hòa cười khổ một tiếng, đưa tay che mắt mình lại.

Sáng sớm tỉnh lại, cả người ngơ ngơ ngác ngác. Bởi vì hôm qua không ăn tối, hiện tại bụng hơi đói, cậu tiện tay nấu ít đồ, lấp đầy bụng trước đã. Sau đó thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Cửa mở, gió lạnh lập tức khiến đầu óc vốn đang lộn xộn tỉnh táo lại, đồng thời còn khiến cậu phát hiện trước cửa nhà mình có một người đang ngồi.

Là Phùng Dã.

Ngày đông giá rét như vậy, Phùng Dã khoác một chiếc áo măng tô màu đen, hai tay ôm ngực ngồi xổm trước cửa nhà cậu. Nếu như không nhìn kĩ, Trương Phong Hòa suýt chút nữa đã không nhận ra đó là Phùng Dã rồi.

Phùng Dã kiêu ngạo phong độ ngày ấy, hiện giờ lại chật vật ngồi xổm ở đây, cúi đầu ngủ thiếp đi. Trương Phong Hòa nghe thấy trái tim mình đang đập rất nhanh, cậu đi tới vỗ vỗ vai Phùng Dã, Phùng Dã lập tức tỉnh ngủ, ngẩng đầu mơ mơ màng màng nhìn cậu.

Trương Phong Hòa cho đến bây giờ chưa từng thấy Phùng Dã như vậy.

Vẻ mặt mơ màng, sắc mặt tái nhợt, môi lạnh đến tái xanh.

Sắc mặt cậu lập tức u ám đi. Không nói được trong lòng là cảm giác gì, có cảm động, nhưng tức giận lại nhiều hơn. Tức giận Phùng Dã vì sao lại đối xử với thân thể mình như vậy. Thời tiết như vậy, ngồi ngoài cửa cả một đêm như vậy, ai chịu nổi?

Trương Phong Hòa vội vàng gọi Phùng Dã vào nhà.

Lúc Phùng Dã đứng dậy, đùi vẫn còn tê dại, nhất thời không đứng vững, ngã vào người Trương Phong Hòa. Trương Phong Hòa cứng người nhưng không đẩy hắn ra, còn để hắn dựa vào mình, dìu hắn vào nhà.

Vào trong nhà, quả thật có ấm áp hơn một chút.

Trương Phong Hòa rót cốc nước nóng cho hắn uống. Nhìn Phùng Dã uống nước nóng xong, sắc mặt tốt hơn một chút, Trương Phong Hòa thở phào nhẹ nhõm, chuyện vừa định nói lại không nói được.

Cậu cũng không ngờ vì mình không mở cửa mà khiến cho Phùng Dã vẫn canh giữ trước cửa nhà mình.

Điều đó khiến cậu không nhịn được nghiêm túc nghĩ, có lẽ Phùng Dã không lừa cậu, hắn thật sự thích cậu. Nhưng quá khứ bảy năm chịu tổn thương đã trở thành bóng đen rất lớn chiếm cứ lòng cậu. Cậu thật sự... khó mà tin được lời Phùng Dã nói.

Nếu chỉ là bởi vì lầm tưởng giữa thói quen và thích, đợi đến lúc ở bên nhau, Phùng Dã lại phát hiện hắn kỳ thực cũng không thương cậu, vậy cậu lại càng hy vọng giữa bọn họ chưa từng có bắt đầu.

Hít sâu một hơi, Trương Phong Hòa lặp lại câu nói mấy ngày qua đã nói với Phùng Dã nhiều nhất: "Phùng Dã, đừng quấn lấy tôi nữa."

Bàn tay Phùng Dã đang cầm chiếc cốc ấm áp còn chưa hoàn toàn ấm lên, hắn hơi sững sờ, cũng không ngạc nhiên vì lời nói của Trương Phong Hòa, "Hình như lần nào gặp em em cũng nói với anh như vậy."

Bây giờ hắn cảm thấy chính mình cũng có chút mặt dày rồi.

Trương Phong Hòa lại lạnh lùng nói: "Anh cảm thấy như vậy vui lắm à?"

Cậu biết những câu này nói ra giống như cố tình gây sự, thế nhưng thấy Phùng Dã không có ý định buông tay, Trương Phong Hòa chỉ có thể nặng lời. "Nếu không phải vì anh chưa hỏi đã cưỡng hôn tôi, tôi cũng sẽ không bị chụp ảnh, hại tôi bây giờ sắp mất việc, anh cảm thấy như vậy vui lắm sao?"

Phùng Dã sững sờ, hắn định phản bác gì đó, Trương Phong Hòa lại nói tiếp: "Anh luôn như vậy, vĩnh viễn không hỏi tôi cần gì, muốn gì, lúc nào cũng đem những thứ mình cho là đúng áp đặt cho tôi. Anh nói anh không thích tôi, vì vậy mà đối với tôi anh chẳng quan tâm đến, anh nói anh thích tôi, vì vậy tôi nhất định phải chấp nhận tình cảm của anh. Sao anh không hỏi tôi xem tôi có cần hay không?"

Nói đến đây, Trương Phong Hòa không thể không chua xót vì chính mình trong quá khứ.

Có lẽ quá nhiều uất ức cùng một lúc dâng lên trong lòng, Trương Phong Hòa đỏ cả khóe mắt, lại vẫn nhẫn nhịn không rơi nước mắt trước mặt Phùng Dã. Dường như đây đã là một lời nguyền, bất luận trong lòng cậu khó chịu bao nhiêu, cậu cũng sẽ vĩnh viễn không để cho Phùng Dã nhìn thấy mình rơi nước mắt.

"Tôi thừa nhận, năm đó là tôi không biết tự lượng sức mình mà quấn lấy anh, theo đuổi anh, vì vậy hết thảy tôi nhận lãnh đều là tự làm tự chịu. Chuyện quá khứ, tôi xin lỗi anh." Trương Phong Hòa kể đến đứt quãng, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh của bảy năm trước, cậu nhìn Phùng Dã, gằn từng chữ, "Vì vậy tôi cũng cầu xin anh, tha cho tôi đi."

- -----

Sa: Ngày mai có chương sau nha.

Spoil:

Chương sau anh công sẽ xử đẹp gia đình ông bố cực phẩm của Tiểu Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK