Bình thường đều là Mạnh Hoa Nhiên ngủ trước, nhưng đêm nay có chút khác biệt, Nghiêm Thời Trì đã chìm vào giấc ngủ mà Mạnh Hoa Nhiên nằm bên cạnh vẫn còn chưa ngủ.
Mạnh Hoa Nhiên tỉ mỉ nhìn gương mặt lúc ngủ của Nghiêm Thời Trì, nhìn hồi lâu lại đưa tay vén lên vài lọn tóc trên trán hắn.
Đột nhiên Mạnh Hoa Nhiên nhìn thấy một cọng tóc bạc trên đầu Nghiêm Thời Trì.
Nghiêm Thời Trì dù sao cũng đã ba mươi hai tuổi, hắn có lúc quá vất vả nên khó tránh khỏi có vài sợi tóc bạc.
Mạnh Hoa Nhiên ngẩn ngơ, nghĩ đến chứng mất trí nhớ của mình thì tâm tình có chút phức tạp.
Sợ đánh thức Nghiêm Thời Trì, Mạnh Hoa Nhiên không lập tức dùng tay nhổ mà đứng dậy tìm cây kéo, lặng lẽ cắt đi.
Sau đó Mạnh Hoa Nhiên rón rén, không dám phát ra động tĩnh quá lớn, cậu nắm chặt sợi tóc bạc của Nghiêm Thời Trì trong lòng bàn tay, lấy điện thoại ra đi vào một phòng khác.
Lần này là Mạnh Hoa Nhiên chủ động quay video, cậu đưa sợi tóc bạc của Nghiêm Thời Trì đến trước ống kính, bên cạnh là gương mặt của chính mình, nói: "Mạnh Hoa Nhiên, ngươi nhất định phải nhớ, đây là tóc bạc của chồng ngươi."
"Hắn rất mệt rất vất vả, phi thường yêu ngươi, cho nên... Ngươi không thể để hắn khổ cực như vậy nữa, cũng tuyệt đối, tuyệt đối không được quên hắn!"
Mạnh Hoa Nhiên xiết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định, âm thanh lại không tự chủ được nghẹn ngào.
"Mạnh Hoa Nhiên, cho dù ngươi bệnh nặng như thế nào thì cũng phải nhớ kỹ, có một người đàn ông tên Nghiêm Thời Trì, hắn luôn bảo vệ và làm bạn với ngươi, hai người còn cùng nhau tìm được kho báu, ngươi...tuyệt đối không được quên nữa!"
Nói xong lời cuối cùng, nước mắt Mạnh Hoa Nhiên chảy xuống...
Sau khi lén lút quay xong video, Mạnh Hoa Nhiên trở về phòng ngủ, làm như không có chuyện gì xảy ra, một lần nữa nằm xuống bên cạnh Nghiêm Thời Trì.
Nghiêm Thời Trì trong mơ giơ tay kéo Mạnh Hoa Nhiên ôm vào trong ngực, hành động này đã thành thói quen trong tiềm thức của hắn.
Editor: Edit chương này mà nghẹn ngào thật sự! TT