Thái Minh từ từ tiến gần lại tôi... rồi đi qua.......
- Gây ra thì tự đi mà lấy lại ( Anh ta hờ hững nói 1 câu)
Tôi đã tức rồi đấy. Không giúp thì thôi việc gì phải miệt thị người ta như thế . Hức hức:
- Này nhá! Anh có phải là con người không vậy? Anh không giúp tôi thì thôi lại còn miệt thị tôi này nọ. đồ vô lương tâm, hức hức ( tôi đã sắp thành " ăn xin " rồi mà hắn lại làm thế. Vừa " rơi lệ " tôi vừa nói rõ to)
Nước mắt đang rơi, tâm trạng đang uất ức, bỗng TM tiến sát, sát, gần mặt tôi
- Anh..................hức.......................hức....!
- 5 giây để nín! (phán)
- hức.........................( còn 2s)
-................................
-...........................
BỐP ! BỐP! ( hắn vỗ tay 2 phát rồi bác quản gia bước ra,hỏi):
- Thưa tiểu thư, tôi đã chuẩn bị phòng cho cô rồi ạ
- Phòng.....................phòng nào?
- từ bây giờ cô sẽ ở đây!
- Ở ĐÂY???! ( Tôi trố cả 2 mắt, định nhất quyết từ chối thì tên kia ra lệnh luôn)
- Cô muốn ra ngoài đường ở?
- Không không không! Tất nhiên là không ( tôi lắc đầu quầy quậy)
Rồi hắn đi lên phòng cuả hắn luôn. tôi cũng chẳng thể làm gì liền đi theo bác quản gia lên nhận phòng. HAIZZZZZ. Vì trải qua nhiều sự việc quá nên tôi ngủ thiếp đi
( Thái Minh thấy tôi ngủ rồi nên không nỡ gọi tôi dậy (t/giả: Ôi! Tốt bụng woa".....)...........nhưng TM nghĩ:" cho cô nghỉ hôm nay ,.......mai cô sẽ chết với tôi....) ( t/giả: nham hiểm quá)
Trời chưa sáng,bỗng tôi thấy lạnh lanh. Mở mắt ra, cả cái bản mặt của Thái Minh lại đậpvào mắt tôi. Trong tay hắn còn caamfcais chăn tôi đang đắp
- Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á ~~~! Anh làm cái gì vậy??! Anh định................định..............làm cái gì hả??
Tôi bật dậy và dật lấy cái chăn, quấn quanh người.