• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi giày vò hồi lâu, tổ tông kia mới tự mình đi tắm.

Thôi Thị sợ hai nha đầu Mỹ Nguyệt sẽ khiến hắn không vui, nên đã đích thân hầu hạ hắn gội đầu.

Bà ấy đã hầu hạ Lý Du khi còn nhỏ, hai người có quan hệ khá thân cận, hắn dù có khó hầu hạ đến đâu thì cũng sẽ để lại một chút thể diện cho bà ấy, không đến mức quá gây khó dễ.

Sau khi gội đầu xong, Thôi Thị mang khăn sạch tới lau tóc cho hắn.

Lý Du ngồi trên ghế, vẻ mặt ủ rũ không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ gì.

Thấy thế Thôi Thị cũng không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu cẩn thận lau khô mái tóc đen dài đến thắt lưng.

Sau khi lau khô hết nước trên tóc, Lý Du bỗng nhiên nói muốn đi tới thư phòng, Thôi Thị nói: “Lang quân hôm nay đã uống không ít rượu, ngày mai còn phải đi trực, người nên nghỉ ngơi sớm sẽ tốt hơn.”

Lý Du ừm một tiếng: “Ngồi một lát thôi.”

Thôi Thị biết trong lòng của hắn không thoải mái, đành phải bất đắc dĩ mang ngoại bào giao lĩnh tới mặc vào cho hắn.

Chiếc áo choàng trắng rộng thùng thình vốn là trang phục ở nhà, có vài phần xinh đẹp nho nhã của văn nhân quân tử.

Mái tóc đen được buộc lỏng lẻo ra sau đầu, vừa lười biếng vừa tùy ý.

Thôi Thị biết Xuân Lan muốn trèo lên giường, sợ nàng ta lại gây chuyện nên đã cố ý sai Mỹ Nguyệt đến thư phòng hầu hạ.

Mỹ Nguyệt suýt nữa thì khóc, nàng ta không muốn phải hầu hạ vị chủ nhân khó tính này chút nào.

Thôi Thị tức giận trừng mắt nhìn nàng ấy, Mỹ Nguyện đành phải cắn răng chịu đựng đứng chờ ở bên ngoài thư phòng.

Sau khi Lý Du đi vào thư phòng, nhìn thấy chiếc trâm ngọc ở gần bàn thì không khỏi ngẩn người.

Đó là vật mà ban ngày Ninh Anh trình lên nhằm thăm dò hắn, cố gắng dùng vật đó để khiến cho hắn nhớ về tình cảm ngày xưa, ngóng trông hắn thu hồi mệnh lệnh vừa mới ban ra, kết quả lại bị hắn hất tay làm vỡ.

Trâm ngọc có màu trắng noãn bóng bẩy, phần đầu của trâm có màu xanh lục nhạt, tạo hình vô cùng đơn giản thanh lịch nhưng chế tác lại rất tinh xảo, là của Bảo Nguyệt Trai.

Lúc này đầu trâm và thân trâm đã đứt gãy ra thành hai đoạn, như thể đang ám chỉ rằng tình cảm giữa hai người đã kết thúc.

Lý Du nhìn chằm chằm nó một hồi lâu, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt lên, lạnh buốt.

Ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên thân trâm, cảm giác rất giống với làn da trên mặt Ninh Anh, ấm áp trơn nhẵn.

Hắn yên lặng ngồi trước bàn nghiêm túc nghiên cứu những khe hở bị hỏng, tìm cách sửa chữa.

Nhưng nó đã gãy, khó lòng sửa chữa, mặc dù trong lòng hắn có mấy phần ảo não nhưng vẫn không thay đổi được sự thật.

Ngọn nến không ngừng nhảy múa, trong phòng yên tĩnh giống như tâm trạng của hắn bây giờ, không biết đang có cảm xúc gì.

Lý Du nhìn chằm chằm chiếc trâm ngọc một hồi, ánh mắt lại rơi vào bức《 Ngư Ông 》kia.

Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy mình giống như ngư ông trên thuyền đánh cá kia, đã từng có chim cốc ở bên cạnh, nhưng bây giờ hắn đã đánh mất con chim cốc.

Hắn nhìn thẳng vào bức tranh như thể bị ma nhập, nhìn rất rất lâu.

Một tỳ nữ nuôi sáu năm đột nhiên bị tống ra ngoài nhất định sẽ không quen, dù là con chó con mèo nuôi lâu ngày cũng sẽ có một chút tình cảm chứ đừng nói là một con người đang sống sờ sờ.

Hắn không quen cũng là hợp tình hợp lý, sau một thời gian hẳn sẽ thích ứng được.

Lý Du nghĩ như vậy.

Hắn từ nhỏ đã rất tỉnh táo, biết nên làm gì và không nên làm gì, nếu như bởi vì một tỳ nữ mà bản thân lại mất đi thể diện, thì đó mới gọi là không đủ tư cách.

Nghĩ đến đây, hắn dần dần bình tĩnh lại.

Ngày khác sẽ bảo nhũ mẫu mua thêm nô tỳ dạy dỗ, chỉ là một món đồ chơi mà thôi, không phải chỉ có Ninh Anh mới làm được, bất kỳ ai cũng có thể thay thế nàng.

Trâm ngọc đứt gãy kia bị Lý Du tiện tay ném lên trên bàn, đứng dậy rời đi.

Mỹ Nguyệt ở bên ngoài nhìn thấy hắn đi ra, vội vàng hành lễ nói: “Lang quân.”

Lý Du không trả lời, chỉ chắp tay sau lưng quay trở lại phòng ngủ, Mỹ Nguyệt vội vàng đuổi theo.

Nam nhân phía trước cao lớn anh tuấn, áo bào rộng rãi mỏng nhẹ đong đưa theo từng bước đi của hắn, hệt như một con hạc phong nhã.

Mỹ Nguyệt lén lút liếc nhìn, nghĩ thầm Xuân Lan chắc chắn không thể có cơ hội, dạng lang quân này không phải nữ nhân nào cũng có thể bò lên giường của hắn, nếu có thì ắt hẳn người đó cũng phải có đủ dũng khí mới dám làm, dù sao bản thân nàng ta cũng không có được lá gan này.

Bởi vì tính nết của chủ tử nhà mình…… Thật sự rất khó hầu hạ.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Lý Du không cần ai ở lại hầu hạ, Mỹ Nguyệt giúp hắn nằm xuống rồi đóng cửa lại, lui xuống như đang chạy trốn.

Sợ Lý Du nửa đêm sẽ gọi người đến, Thôi Thị chỉ có thể tự mình ở trong căn phòng gần đó, sẵn sàng chờ đợi phân phó.

Mỹ Nguyệt không có việc gì làm liền trở lại phòng hạ nhân để nghỉ ngơi, thấy đèn dầu trong phòng Ninh Anh vẫn đang thắp sáng, nàng hiếu kì đi qua nhìn thì thấy Xuân Lan đang ngồi trước gương đồng.

Mỹ Nguyệt dựa vào cửa khoanh tay trước ngực, ung dung nói: “Xuân Lan tỷ tỷ lại đang nằm mơ chăng.”

Nghe thấy giọng nói đùa cợt của nàng ấy, Xuân Lan cũng không giận, chỉ nói: “A Anh không mang theo rất nhiều thứ, đây là đang ngóng trông sau này có thể trở về sao?”

Mỹ Nguyệt bĩu môi: “Ngươi nói chuyện thật là khó nghe.”

Xuân Lan nhìn về phía nàng ấy: “Lang quân nghỉ ngơi rồi ư?”

Mỹ Nguyệt gật đầu: “Nghỉ ngơi rồi, phòng bên cạnh không có ai hầu hạ, Thôi ma ma đang ở bên kia chờ đợi phân phó.” Nàng ấy dừng lại chốc lát, cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ nói, “Trong phòng đang thiếu người, xem ra tân chủ mẫu sẽ nhanh chóng được sắp xếp thôi.”

Xuân Lan hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Mỹ Nguyệt nói: “Vị kia của Trường Xuân Quán có cơ hội rồi.”

Nhắc đến Trường Xuân Quán, Xuân Lan âm thầm bóp lòng bàn tay.

Mỹ Nguyệt đi đến bên cạnh nàng ta, đặt tay lên vai của nàng ta, nói khích: “Ngươi nghĩ xem có đúng không, vị cô nương kia, nếu không quá chú ý, ta còn tưởng đó chính là A Anh tỷ tỷ nữa cơ.”

Lời này khiến cho Xuân Lan bật cười: “Đồ ngốc, A Anh nếu như được lang quân coi trọng thì tại sao lại bị đuổi ra khỏi phủ chứ?”

Mỹ Nguyệt nghẹn họng.

Xuân Lan nhìn chằm chằm mình trong gương đồng: “Nhan cô nương của Trường Xuân Quán cũng tương tự như A Anh, đây không phải người mà lang quân không thích sao, ngươi đắc ý cái gì chứ?”

Mỹ Nguyệt không nói nên lời.

Xuân Lan hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta là nô tỳ, chẳng ai cao cấp hơn ai, ngày xưa A Anh được cất nhắc như vậy, nhưng đổi lại kết quả như thế nào? Còn không phải cũng bị đem đi tặng cho người khác hay sao? Ta muốn trèo cao, ngươi cũng đừng xem thường ta, ai không muốn sống trong cuộc sống hạnh phúc sung sướиɠ chứ?”

Mỹ Nguyệt nghiêm mặt nói: “Muốn sống trong cuộc sống hạnh phúc sung sướиɠ là điều đương nhiên, nhưng phải tự biết lượng sức mình, cứ ham muốn rồi không may gặp phải tai họa há chẳng phải là hỏng bét hay sao?”

Xuân Lan: “Ngươi thật chẳng có tiền đồ.”

Mỹ Nguyệt không khỏi cảm thán trong lòng: “Ngươi to gan nhưng ta không dám, cứ nhìn thấy lang quân là sợ hãi.”

Xuân Lan chậm rãi đứng lên nói: “Cho nên ta mới nói ngươi không có tiền đồ, nếu ngươi có chút tiền đồ thì làm một nha hoàn nhất đẳng cũng tốt hơn hiện tại.”

Mỹ Nguyệt bĩu môi, Xuân Lan không để ý đến nàng ấy nữa, tự mình trở về phòng.

Sáng hôm sau, hai người đi tới phòng ngủ hầu hạ Lý Du rời giường, hắn dường như ngủ không ngon, sắc mặt u ám, mệt mỏi rã rời.

Thôi Thị thấy thế nói: “Lang quân đêm qua ngủ không ngon chăng?”

Lý Du uể oải liếc nhìn bà ấy, Thôi Thị nhanh chóng ngậm miệng.

Có đám người Mỹ Nguyệt giúp đỡ, Lý Du nhanh chóng hồi phục lại.

Hắn lặng lẽ nhìn nam nhân trong gương đồng, khuôn mặt như nằm trong quan tài, khí thế lạnh lùng.

Cảm xúc này hơi lộ liễu, như thể tất cả mọi người đều biết rằng hắn đang không vui. Quỷ thần xui khiến, hắn đột nhiên nhếch miệng lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.

Thôi Thị bị hành động đột ngột của hắn chọc cười, vẻ mặt của Lý Du dịu đi đôi chút, phân phó: “Thôi ma ma nếu như rảnh rỗi thì hãy thay ta tìm kiếm một người thích hợp khác đi.”

Thôi Thị ngẩn người, không hiểu hỏi: “Lang quân muốn?”

Lý Du: “Ninh Anh bị đuổi ra ngoài, trong phòng ta dù sao vẫn phải cần người tới hầu hạ, thay ta tìm kiếm thêm một người khác đến đây, dạy dỗ lại lần nữa.”

Thôi Thị đáp lời.

Lý Du mặc quần áo xong thì đi vào sương phòng ăn sáng, hôm nay khẩu vị của hắn dường như cũng không được tốt, chỉ ăn được nửa bát cháo rồi ra lệnh bỏ đi.

Thôi Thị hầu hạ hắn rời khỏi phủ, đợi khi chủ nhân rời đi, bà ấy mới đi tới Phúc Thọ Đường một chuyến, hồi cáo những gì đã xảy ra ở Tây Nguyệt Các cho lão Vương phi nghe.

Sau khi nghe tin Ninh Anh bị Lý Du đuổi xuất phủ, Quách Thị vô cùng kinh ngạc, hỏi thêm: “Đang yên đang lành tại sao lại bị đuổi ra khỏi phủ, có phải đã làm sai chuyện gì không?”

Thôi Thị lắc đầu: “Nha đầu Ninh Anh kia xưa nay hành xử trầm ổn, quả thật không hề đắc tội với Nhị Lang. Mới đầu lão nô còn tưởng rằng là một câu nói đùa, nào biết lại thành thật.” Bà ấy nói thêm, “Phòng bên cạnh không có ai hầu hạ, tối hôm qua chính lão nô đã ở đó túc trực cả đêm.”

Quách Thị yên lặng xoa xoa tràng hạt, trầm ngâm một lát mới nói: “Không phải còn có Mỹ Nguyệt và Xuân Lan sao”

Thôi Thị rầu rĩ nói: “Nhị Lang không để các nàng hầu hạ, sáng nay một lần nữa phân phó lão nô tìm thêm một nô tỳ khác vào phủ để dạy dỗ lại từ đầu.” Bà ấy dừng rồi nói tiếp, “Trong đầu của lão nô có mấy lời, không biết có nên nói hay không.”

Quách Thị phất tay.

Thôi Thị nói: “Thay vì tìm một tỳ nữ khác vào phủ thì không bằng mau chóng tìm cho Nhị Lang một chủ mẫu phù hợp vào phủ để hầu hạ, có thể như thế sẽ khiến cho tâm tính của hắn cũng ổn định hơn chút.”

Quách Thị bất đắc dĩ nói: “Ngươi nghĩ ta không muốn sao, ngươi là nhũ mẫu của hắn, đương nhiên cũng biết tính tình của hắn, nếu hắn nói không, ai cũng không làm gì được.”

Thôi Thị thở dài.

Quách Thị nói: “Ngươi nên đáp ứng hắn, lại tìm thêm một tỳ nữ khác. Về phần có thích hợp hay không, chúng ta lúc khác lại nói sau.”

Thôi Thị gật đầu.

Quách Thị tiếp tục nói: “Lúc trước ta còn tưởng rằng hắn sủng ái Ninh Anh, sẽ thu nàng ấy thành thϊếp thất, không ngờ nói tặng cho người khác là lập tức tặng cho người khác. Ban đêm đợi khi hắn về, ta sẽ tự mình hỏi chuyện, có khả năng hắn đã chọn trúng cô nương nhà ai nên trước tiên muốn dọn sạch sẽ hậu viện cũng không chừng.”

Thôi Thị vâng một tiếng: “Lão nô ước gì hắn cũng suy nghĩ như vậy.”

Quách Thị cười khổ, nhi tử này của bà từ nhỏ đã được cưng chiều đến tận trời, tất cả mọi chuyện đều được chiều theo ý hắn, phụ thuộc vào hắn, miễn hắn đừng làm lung tung là được.

“Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi, Ninh Anh đã hầu hạ hắn rất nhiều năm bỗng nhiên rời phủ, hắn đoán chừng cũng sẽ không quen. Có lẽ vài ngày nữa hắn sẽ dần quen thôi.”

“Trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.”

“Ngươi đi đi, có chuyện gì lại đến thông báo cho ta, công việc trong tay tạm thời giao cho Lưu quản sự xử lý, tập trung nhiều hơn vào Nhị Lang, tránh cho hắn cảm thấy không thoải mái.”

“Rõ.”

So với sự yên bình trong Tây Nguyệt Các, trong Viên phủ lại là một mớ hỗn độn.

Sự ra đi của Ninh Anh dường như không ảnh hưởng đến Tây Nguyệt Các, nhưng Viên phủ thì lại coi nàng như một củ khoai lang nóng bỏng tay, chỉ mong nhanh chóng đuổi nàng ra ngoài.

Tối hôm qua Viên lão phu nhân và Viên Trung Hoài đã tính toán kỹ lưỡng, càng ngày càng cảm thấy không thể để Ninh Anh lưu lại trong phủ, nảy sinh ra suy nghĩ muốn trả nàng về.

Hôm nay hai phụ tử cùng nhau đi trực, Viên lão phu nhân không thích hợp ra mặt, dứt khoát sai người gọi Tưởng Thị đến, bảo nàng ta đi đuổi Ninh Anh về Tần Vương phủ.

Nghe được việc này, Tưởng Thị vui mừng không thôi.

Viên lão phu nhân nghiêm mặt nói: “Nha đầu kia dù gì cũng là người trong Tần Vương phủ, mặc dù chỉ là một tên tiểu quỷ nhưng lại dựa được miếu lớn, không được đắc tội. Tam Nương đi tới đó phải nói chuyện uyển chuyển một chút, chớ có chọc giận nàng ta, không lại rước lấy phiền toái, hiểu chưa?”

Tưởng Thị gật đầu: “Con biết.”

Viên lão phu nhân: “Con cứ một mực đuổi đi, phía sau còn có chúng ta làm chỗ dựa cho con, Tứ Lang chắc chắn cũng không dám nói gì.”

Tưởng Thị vui mừng nói: “Vẫn là nương thương con nhất.”

Viên lão phu nhân nhẹ nhàng dỗ dành: “Con là tức phụ của Viên gia ta, Viên gia chúng ta cũng chỉ chấp nhận con là tức phụ, không thương con thì ta phải thương ai?”

Lời này quả nhiên khiến cho Tưởng Thị vui mừng, lập tức bày ra phong thái gia chủ, vô cùng vui vẻ đi vào phòng hạ nhân.

Trên đường đi, Giả bà tử vuốt mông ngựa nói: “Xem ra lão phu nhân vẫn nghĩ cho phu nhân.”

Tưởng Thị ngẩng cao đầu tự hào nói: “Ta ở Viên gia nhiều năm như vậy, phụng dưỡng cha nương phu quân, lại sinh con đẻ cái cho Viên gia, đối xử với Tứ Lang cũng vô cùng thật lòng, bọn họ tất nhiên đều hiểu rõ những điều ấy.”

Giả bà tử: “Đợi lát nữa khi nhìn thấy tiểu tỳ kia, nương tử nhất định không được mềm lòng, nhất định phải đuổi nàng ra khỏi phủ, nếu không sẽ gặp phải vô vàn phiền toái về sau.”

Tưởng Thị cau mày nói: “Không cần ngươi nói ta cũng biết, ta không thể chấp nhận có nữ nhân khác tồn tại bên cạnh Tứ Lang.”

Khi họ đi tới, Ninh Anh đang trò chuyện cùng tỳ nữ làm việc nặng nhọc. Nàng có cử chỉ hào phóng, thái độ thân thiện, không hề khách khí, rất thân thiết với Tiểu Hòa xem nàng như tỷ tỷ.

Hai người đang nói về tin đồn thú vị ở quê của Tiểu Hòa thì chợt thấy thần sắc của Vương bà tử trở nên trang nghiêm đi tới gọi Ninh Anh, báo rằng chủ mẫu tới, kêu Ninh Anh đi qua đó một chuyến.

Ninh Anh trong lòng có vài phần phỏng đoán, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh khiến người ta nhìn không ra chút bối rối nào.

Vương bà tử hạ giọng nhắc nhở nàng: “Cẩn thận chút, chủ mẫu hôm qua mới náo loạn một trận.”

Ninh Anh vâng một tiếng: “Đa tạ Vương ma ma đã nhắc nhở.”

Chỉ chốc lát sau Vương bà tử đã dẫn nàng vào phòng, chủ tớ Tưởng Thị đang ngồi trên ghế chờ đợi.

Ninh Anh vào nhà, Vương bà tử hành lễ nói: “Phu nhân, Ninh Anh đã đến.”

Giả bà tử phất tay, Vương bà tử kính cẩn đóng cửa lui ra ngoài đứng canh không cho người không có phận sự lại gần.

Ninh Anh làm phúc thân lễ với Tưởng Thị, gọi một tiếng phu nhân.

Tưởng Thị bình tĩnh dò xét nàng, trong lòng vô cùng chua xót, khó trách nam nhân nhà mình muốn mang nàng về phủ, nhìn dáng vẻ tiểu nữ nhi yếu đuối kia, khí chất văn nhã thanh tao đến mức nhìn nàng còn giống chủ tử hơn cả nàng ta.

Người không biết còn tưởng rằng nàng là tiểu nương tử được nuông chiều trong gia đình quý tộc nào đó.

Giả bà tử hiển nhiên cũng giật mình.

Nữ lang trước mặt thật sự rất ưu nhã, tuy rằng bà ta đã từng nhìn thấy khá nhiều nữ lang có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng hiếm khi thấy được một nữ lang có khí chất như vậy, hơn nữa lại chỉ là một tỳ nữ nô tịch.

Không sai, Tưởng Thị cũng bán tín bán nghi, hỏi: “Ngươi vào Tần Vương phủ đã bao nhiêu năm?”

Ninh Anh đáp: “Bẩm phu nhân, sáu năm.”

Tưởng Thị và Giả bà tử đưa mắt nhìn nhau, nghĩ thầm người ở bên trong tòa miếu lớn đi ra quả thật là đặc biệt, hoàn toàn khác xa so với các nàng.

Nhưng sau đó ngẫm lại, dù sao người ta cũng chỉ là thông phòng của Lý Du, còn từng được ma ma trong cung dạy dỗ, nếu nàng quá kém thì há gì có thể lọt vào mắt Lý Du?

Tưởng Thị bình tĩnh lại, thoáng sắp xếp suy nghĩ, thản nhiên nói: “Chuyện ngươi vì sao lại đến được Viên phủ Tứ Lang đã nói với ta rồi.”

Ninh Anh cúi đầu không nói.

Tưởng Thị cẩn thận quan sát ánh mắt của nàng, tiếp tục nói: “Ngươi dù gì cũng là thông phòng của Lý Du, Tứ Lang nhà ta mời ngươi về đây đúng là vô cùng thất thố.”

Nghe nói như thế, Ninh Anh vội vàng quỳ xuống, khẩn trương hỏi: “Phu nhân có ý ……”

Tưởng Thị nói: “Viên gia của chúng ta chỉ là một tòa miếu nhỏ, không chứa nổi vị quý nhân như ngươi, đợi lát nữa ta sẽ sai người đưa ngươi trở về.”

Lời này vừa nói ra, Ninh Anh ngơ ngác nhìn nàng ta, nghĩ thầm lão nương vất vả lắm mới bò ra khỏi tay của Lý Du, làm sao có thể quay lại dễ dàng như thế chứ?

Nàng lập tức thể hiện kỹ năng diễn xuất siêu đỉnh của mình, chỉ biết buồn bã nhìn vào Tưởng Thị, ánh mắt tràn đầy bất bình và tuyệt vọng.

Nhìn thấy đôi mắt đó, Tưởng Thị không khỏi run rẩy, cau mày nói: “Ngươi vì sao lại nhìn ta như vậy?”

Ninh Anh cố kìm lại giọt nước mắt, vô cùng yếu ớt thương tiếc nói: “Phu nhân muốn gϊếŧ nô tỳ sao…..”

Lời này khiến Giả bà tử bất mãn, chỉ về phía nàng trách cứ: “Ninh Anh cô nương đừng có ngậm máu phun người, chủ mẫu nhà ta đưa ngươi trở về là vì tốt cho ngươi.”

Ninh Anh không để ý đến bà ta, chỉ nhìn Tưởng Thị, dùng giọng điệu bất đắc dĩ vừa thương xót vừa bi ai nói: “Phu nhân có hảo ý, A Anh tất nhiên hiểu được, muốn trách thì chỉ trách A Anh số khổ, mười tuổi đã bị cha nương bán đi, chuyển đi chuyển lại mấy nhà mới vào được Tần Vương phủ, an ổn qua sáu năm nhưng chung quy cũng chỉ là một nô tỳ, bị chủ tử đuổi ra khỏi phủ. Bây giờ phu nhân muốn trả nô tỳ lại thì nô tỳ đã là đồ vật ô uế, chủ tử nhất định sẽ không muốn, nô tỳ cũng chỉ có một con đường chết ……”

Nghe nói nàng muốn đi tìm cái chết, mí mắt Tưởng Thị giật loạn, vội nói: “Đang yên đang lành vì sao lại phải đi tìm cái gì chết?!”

Ninh Anh không nói gì.

Tưởng Thị tức giận nói: “Tứ Lang nhà ta chưa từng đυ.ng tới ngươi.”

Ninh Anh vẫn không nói chuyện.

Sự im lặng của nàng khiến Tưởng Thị bất an, sốt ruột nói: “Ngươi nói một câu đi chứ!”

Ninh Anh lúc này mới yếu ớt nói: “Lỗi của nô tỳ là… nô tỳ chỉ là một nữ tử.”

Những lời này đâm vào lòng Tưởng Thị, trong lúc nhất thời cảm thấy khó chịu.

Sự trong trắng của nữ lang quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, nam nhân nhà mình mặc dù chưa từng chạm vào nàng, nhưng dù gì cũng đã đến Viên gia một đêm, nam nhân có thân phận và địa vị giống như Lý Du sao có thể chấp nhận được?

Ninh Anh không khóc nữa, chỉ là nhu nhược dập đầu với Tưởng Thị một cái, nói: “Có thể được phu nhân cho ở lại một đêm, Ninh Anh vô cùng cảm kích.” Nàng dừng lại một lát, “Phu nhân đã muốn đưa nô tỳ về thì ắt có cái lý của phu nhân. Nô tỳ chỉ là một tiểu tỳ, chỉ có thể nghe theo xử trí của gia chủ, phu nhân muốn đuổi nô tỳ đi lúc nào, nô tỳ cũng sẽ nghe theo, nhất định sẽ không khiến cho phu nhân khó xử.”

Tưởng Thị bán tín bán nghi hỏi: “Thật sao?”

Ninh Anh trả lời: “Thật.”

Tưởng Thị lúc này mới hài lòng, đứng lên nói: “Vậy cứ quyết định như thế đi.”

Giả bà tử nâng nàng ta đứng dậy rồi rời đi, Ninh Anh quỳ trên mặt đất, không biết đang tính toán điều gì.

Sau khi chủ tớ Tưởng Thị rời đi, Giả bà tử trở nên chú ý hơn, đặc biệt căn dặn Vương bà tử để mắt đến nhất cử nhất động của Ninh Anh, không được để nàng xảy ra bất trắc gì trong phủ.

Ninh Anh trở lại phòng của mình, nghiêng đầu nhìn xà nhà, sau đó lại liếc nhìn màn lụa trên giường.

Muốn trả nàng về phủ Tần Vương, không có cửa đâu!

Quả nhiên, lo lắng của Giả bà tử không phải không có lý. Chỉ trong chốc lát, Tưởng Thị đã nghe thấy Vương bà tử thở không ra hơi chạy tới loan tin, nói rằng Ninh Anh treo cổ tự tử.

Lúc ấy Tưởng Thị đang uống trà, vô tình làm đổ cốc trà lên tay áo.

Mí mắt của Giả bà tử nhảy loạn xạ, vội vàng truy vấn: “Hiện tại người có sao không, còn sống không?!”

Vương bà tử run rẩy nói: “May mà phát hiện kịp thờ nên mới không xảy ra chuyện gì lớn, nếu không mười cái đầu của lão nô cũng không đủ cho người chặt!”

Tưởng Thị vừa tức giận vừa lo lắng, Viên lão phu nhân lúc trước đã dặn dò nàng ta không được làm rối tung mọi chuyện lên, nếu như Ninh Anh xảy ra chuyện bất trắc trong phủ, vậy phải giải quyết như thế nào?

Nàng ta không dám nghĩ tới hậu quả kia, lập tức nói: “Nhanh đi gọi đại phu tới đi, đây chính là tổ tông của Viên gia đấy!”

Vương bà tử vội vàng đi xuống.

Giả bà tử may mắn nói: “Cũng may lão nô đã bảo bà ta chú ý nhiều hơn, lòng dạ của nha đầu kia thật là ác độc.”

Tưởng Thị trong lòng xúc động, thậm chí còn không kịp thay váy đã đi tới gặp Viên lão phu nhân, nói chuyện Ninh Anh treo cổ tự tử cho bà nghe.

Viên lão phu nhân nhíu mày, nhận ra Viên gia đang tự mình tìm phiền phức, bày ra đại sự!

Bà đi đi lại lại trong phòng một cách bồn chồn, nhất thời không nghĩ ra được chủ ý gì.

Tuy nói Ninh Anh chỉ là một tỳ nữ nhưng lại là tỳ nữ thông phòng của Lý Du, hơn nữa nhi tử của mình còn để Lý Du không chiến mà bại, nếu nàng xảy ra rủi ro gì ở trong phủ, một khi Lý Du truy cứu, cuộc sống về sau của Viên gia sẽ rất khó khăn.

Tưởng Thị hoang mang lo sợ, khóc lóc nói: “Nương, làm sao bây giờ?”

Viên lão phu nhân sầu muộn nói: “Đánh không được, chửi không được, đưa đi không được, chẳng lẽ còn phải đặt ở trong từ đường để cúng sao?”

Tưởng Thị: “……”

Nàng ta tức giận đến phát khóc, nhưng lại không dám than thở về nam nhân của mình ngay trước mặt bà, dù sao lão nhân gia cũng đang giúp nàng ta đối mặt và xử lý vấn đề khó khăn này.

Cuối cùng Viên lão phu nhân quyết định hi sinh chính mình, đặt củ khoai lang bỏng tay kia vào phòng của mình.

“Tam Nương con chớ có nóng vội. Nàng ta đã không muốn về Tần Vương phủ thì chúng ta cứ thu nhận nàng ta đi, đưa nàng ta vào trong phòng của ta.”

“Nhưng nương……”

“Không nhưng gì nữa, chúng ta hãy dàn xếp ổn thỏa cho nàng ta trước rồi bàn bạc kỹ hơn sau.” Bà dừng lại một chút, “Nếu như nàng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong phủ, Viên gia không chịu nổi đả kích này đâu.”

Bây giờ lão nhân gia đã đưa ra quyết định, Tưởng Thị không thể nói gì thêm nữa.

Thế là buổi chiều Ninh Anh được sắp xếp đến ở trong nội viện của Viên lão phu nhân.

Tượng phật lớn đã bị dời đi, Vương bà tử hận không thể dập đầu cám ơn trời đất, một khi Ninh Anh xảy ra chuyện bất trắc ở chỗ bà ấy, bà ấy nhất định sẽ chịu không nổi.

Giờ thì tốt rồi, cuối cùng bà ấy đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Điều kiện ở bên Viên lão phu nhân tốt hơn nhiều so với phòng của hạ nhân, trong sân của Tây Sương phòng trồng mấy cây hải đường, ánh sáng rất nhiều, không khí cũng trong lành và yên bình.

Bọn họ sắp xếp cho nàng một căn phòng riêng, đồ đạc bên trong cũng không tệ, không những thế còn đặc biệt cử một nha hoàn tới hầu hạ cho Ninh Anh.

Ninh Anh không khỏi cảm thấy vui mừng, cách cư xử của Viên gia lần này ngược lại khiến cho nàng nhạy cảm ngửi được cơ hội thoát thân.

Nàng nguyên bản là được Viên Kiệt mang về phủ, Tưởng Thị nhất định sẽ có ác cảm với đối với nàng, nhưng bây giờ Viên lão phu nhân lại đưa nàng vào trong phòng mình, sau một thời gian dài, trong lòng Tưởng Thị khẳng định sẽ vô cùng bất an.

Suy cho cùng có ai vui lòng nuôi một nữ nhân dưới mí mắt của mình đâu, huống hồ đó còn là nữ nhân do trượng phu mang từ bên ngoài về, càng tệ hơn chính là nữ nhân kia còn được ở trong phòng của quân mẫu của mình, nàng ta không thể đả động.

Ninh Anh cảm thấy, nàng nhất định phải bỏ công sức trên người Tưởng Thị.

Nếu như lúc trước nàng mượn bậc thang là Viên Kiệt để thoát khỏi Tần Vương phủ, vậy thì tiếp theo nàng sẽ mượn bậc thang là Tưởng Thị để thoát khỏi Viên ph, đi đến kinh thành, đồng thời phải làm điều đó càng sớm càng tốt. Nàng không dám hứa chắc rằng một ngày nào đó Lý Du bỗng nhiên đổi ý hoặc hối hận rồi tới bắt nàng.

Phải biết rằng Lý Du không ngốc, một khi hắn phát hiện điều khác thường, dùng nướ© ŧıểυ mà tính toán cũng biết chắc hắn sẽ đến bắt nàng.

Lúc chạng vạng tối phụ tử Viên gia hồi phủ thì biết được tình hình của Ninh Anh, cả hai đều hơi cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng không có dị nghị gì với sự an bài của Viên lão phu nhân, bởi vì hiện tại đây xác thực là chuyện rất khó xử lý.

Bên kia, Lý Du vừa về đến phủ thì bị lão Vương phi gọi tới, nhìn thấy nhi tử nhà mình trở về, lão Vương phi nói: “Ta nghe nói sáng nay khẩu vị của con không được tốt lắm nên đã đặc biệt nấu món vịt hầm măng chua, Nhị Lang ăn nhiều chút đi.”

Lý Du cười nói: “Để nương phí tâm rồi.”

Lão Vương phi thấy vẻ mặt bình thường của hắn, lúc này mới thăm dò: “Ta nghe nói con đã đuổi Ninh Anh khỏi phủ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK