Cậu bé nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Không lo lắng. Mẹ nói con đã lớn rồi, cho dù không có bố mẹ ở bên cạnh cũng phải tự lập
Tịch Hy Thần nghe thấy mấy từ cuối thì mỉm cười.
“Mẹ con dạy con phải tự lập à?”
Cậu bé nhắc đến mẹ với tâm trạng thật rộn ràng: “Mẹ dạy như vậy, con nhớ rồi.”
Hy Thần khen ngợi con trai: “Con ngoan!”
Tịch Hy Thần đưa cậu bé vào lớp rồi quay lại xe nhưng chưa đi ngay. Anh ngồi dựa vào thành ghế, cầm điện thoại, chậm rãi gửi đi một tin nhắn.
“Con trai vào lớp rồi, rất anh dũng.”
Bên kia nhắn lại: “Có tự hào không?”
Tịch Hy Thần mỉm cười: “Rất tự hào và hạnh phúc.”
Buổi chiều, Tịch Hy Thần đến đón con. Anh rẽ qua nhà đón vợ trước. Khi cậu bé bước ra khỏi lớp, vừa nhìn thấy mẹ đã vội vàng chạy đến: “Mẹ ơi!”
An Kiệt nghiêng người đỡ lấy cậu bé, nói: “Sao ra nhiều mồ hôi thế?”
Cậu bé rất đỗi vui mừng: “Con vừa mới chơi trò chơi.”
Tịch Hy Thần bế con lên, An Kiệt cầm lấy chiếc ba lô nhỏ trên tay chồng. Cả gia đình ba người cùng đi về chiếc xe. Cậu bé bi bô kể cho mẹ nghe những chuyện mới: “Mẹ ơi, hôm nay chúng con vẽ tranh, cô giáo nói con vẽ đẹp nhất...”
An Kiệt nghe thấy con nói thế thì mặt mày hớn hở, vui như mở cờ trong bụng, không kìm được vuốt vuốt đôi má xinh xắn đỏ ửng của thằng bé.
Sau khi lên xe, cậu bé kêu đói bụng.
Tịch Hy Thần nhìn người đang ngồi đằng sau qua gương chiếu hậu, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi hai vị muốn đi ăn ở đâu ạ?”
An Kiệt hỏi con trai muốn ăn gì.
Cậu bé nghĩ một lúc rồi nói: “Bánh bao.”
Thế là cả nhà đi ăn bánh bao.
Cửa hàng bánh bao họ thường đến lúc này không đông khách lắm, cả nhà bước vào rồi gọi món. Cậu bé xem ti vi đặt trên giá treo phía trước, vội vàng kéo tay áo mẹ, khẽ nói: “Ôi mẹ ơi, bố kìa!”
An Kiệt nhìn lên ti vi, quả nhiên là bản tin của người đứng đầu tập đoàn giải trí Thành Nghiệp, có một vài hình ảnh hoạt động của anh khi tham dự hội nghị, đều mặc âu phục, đi giày da, khí khái anh hùng uy hiếp người khác.
“Elvis Tịch giành được quyền đứng đầu Thành Nghiệp có thể coi là cái đích mà mọi người cùng hướng tới, sự phát triển của Thành Nghiệp trong những năm tới có thể thấy rõ ràng! Không biết những kế hoạch vĩ mô tiếp theo của ngài Tịch là gì ạ?”
Giọng nói của anh trong ti vi rất điềm tĩnh, chậm rãi, thong thả. Anh nói không nhiều nhưng có lý có tình, luận chứng rõ ràng.
Tịch Hy Thần cũng quay sang liếc một cái rồi quay đầu lại nói: “Nuôi gia đình sống qua ngày ấy mà.”
An Kiệt im lặng một lúc.
Khi nhân viên phục vụ đi đến, liếc nhìn Tịch Hy Thần rồi lại nhìn lên màn hình ti vi: “Anh và người ở trên ti vi kia thật giống nhau.”
An Kiệt mỉm cười, nói với người phục vụ: “Đúng vậy, rất nhiều người cũng nói như thế.”
Sau khi người phục vụ đó rời đi, Tịch Hy Thần từ từ nhướn mày: “Vậy nhìn anh đẹp trai hơn hay anh ta đẹp trai hơn?”
Cái này có tính là so sánh không nhỉ?
Lúc đó có người đi đến chào Tịch Hy Thần: “Tịch Tổng.” Người đó dáng người cao to, đeo cặp kính không gọng.
“Anh Chu.” Tịch Hy Thần đứng dậy bắt tay đối phương.
Chu Tấn Thành mỉm cười nhìn những người đang ngồi: “Hai vị này chắc là bà xã và con trai của anh, nghe danh đã lâu.”
An Kiệt gật đầu: “Xin chào.”
Chu Tấn Thành nói vài câu với Tịch Hy Thần, thái độ cung kính chừng mực, cuối cùng anh cười nói: “Vậy thôi Tịch Tổng, không làm phiền các vị dùng bữa nữa. Bà xã tôi cũng ở bên kia, tôi ra đó đây. Lần sau có dịp để tôi mời anh một ly.”
Tịch Hy Thần gật đầu: “Được.”
Đợi Chu Tấn Thành đi khỏi, An Kiệt mới cười nói: “Sao ở đâu anh cũng gặp người quen thế?”
“Không quen.” Tịch Hy Thần rót cho vợ một cốc trà nóng: “Gặp hai lần ở bàn ăn thôi, ngày trước làm bên ngoại giao, một người rất giỏi đấy.”
An Kiệt vô thức đưa mắt nhìn sang bàn bên kia, bên đó có một cô gái đang ngồi trên chiếc xe lăn, định với lấy chiếc cốc ở trên bàn thì Chu Tấn Thành nhanh hơn một bước cầm lấy chiếc cốc sứ đó rồi đặt lên tay cô gái.
An Kiệt nhìn thấy trong ánh mắt anh là một tình yêu sâu đậm dành cho cô gái.