Tác giả: Chước Nhiễm
thitkhocaichua
Việt Sạn nhẹ nhàng đóng cửa lại, chân giống dẫm lên bông, nhẹ nhàng bước vào, từng bước tiến lại gần mép giường.
Hắn vươn tay, khẽ chạm vào gương mặt tiểu hoàng tử, nhưng rất nhanh lại rụt tay lại, giống như giật điện sợ đối phương hoảng sợ.
Eno cảm nhận được sự mát lạnh, nhưng rất nhanh đã mất đi vội vươn tay theo bản năng mà chụp lấy, sau đó dán vào má, đồng thời phát ra tiếng rên nhẹ.
Việt Sạn cảm thấy thanh âm này như dòng điện chạy thẳng vào tim hắn, khiến cả người hắn đều tê dại không thôi.
Bàn tay áp vào má mềm nóng hổi, ngón tay không tự chủ được mà run rẩy, sau một lúc mới giữ vững tinh thần, thanh âm khàn khàn vang lên: "Điện hạ?"
Eno mơ màng mở mắt, phát hiện là Việt Sạn, thế nhưng không cảm thấy sợ hãi.
Có lẽ vì trong sách "Việt Sạn" biết cậu là nhân ngư, cho nên trong tiềm thức Eno cũng sớm tiếp nhận kết quả này. Lại có thể vì hiện tại cả người nóng đến hồ đồ, nên cậu chỉ muốn thứ gì đó mát lạnh để giảm đi sự khó chịu trong người.
Cho nên, khi cảm thấy tay Việt Sạn không còn đủ lạnh, cậu lại túm lấy quần áo đối phương, sau đó áp mặt tới mà cọ cọ.
Hô hấp Việt Sạn cứng lại, cái câu hỏi đối phương cần nước hay không cũng nghẹn trong cổ họng, cửa phòng bỗng nhiên bị đá văng, Eno giật bắn mình, vây cá, đuôi cá nhanh chóng biến trở lại thành chân.
Tận mắt nhìn thấy Eno biến trở lại thành người, Việt Sạn chấn động không thôi.
Nhưng sau đó thấy một đám người từ đâu vọt bào, camera thực tế ảo không ngừng quay chụp, thậm chí còn có kẻ đang phát sóng trực tiếp. Cả căn phòng đều nhốn nháo, như chợ vỡ, kẻ trước người sau liên tục đặt câu hỏi không ngừng ——
"Eno điện hạ, xin hỏi ngài...... Di, Việt thiếu tướng?"
"Việt thiếu tướng, xin hỏi ngài vì cái gì ở trong phòng của hoàng tử điện hạ?"
"Ngài cùng Eno điện hạ đang yêu nhau sao?"
"Eno điện hạ, xin hỏi là hoàng thất cố ý cùng Việt gia liên hôn sao?"
"Hai vị đang chuẩn bị làm gì sao?"
"......"
Việt Sạn sắc mặt nháy mắt xanh mét, nhanh chóng dùng chăn đem tiểu hoàng tử bọc kín mít, ôm chặt trong ngực bảo vệ, sau đó xoay đầu lạnh lùng phun một chữ: "Cút!"
Nhóm người đang nhốn nháo liền sửng sốt, thiết chút nữa xoay người bỏ chạy. Nhưng dù gì bọn họ cũng được người đặc biệt gọi tới,chỉ biết cố gắng bơm gan mà tiếp tục hỏi.
Rất nhanh vệ binh đã đến kịp, đem nhóm người đuổi hết ra khỏi phòng.
Nhưng lúc này người xem trên mạng cũng vô cùng nhốn nháo, bàn tán đến sôi nổi.
【 mẹ cha ơi, nãy phát sóng trực tiếp gì a? Việt thiếu tướng cùng ai? 】
【 tuy chỉ thoáng lướt qua, nhưng tiểu hoàng tử nhà tôi, vẫn đẹp động trời ô ô ô】
【 tiểu hoàng tử thần nhan, tôi có thể prprpr】
【 cái gì? Việt thiếu tướng cùng tiểu hoàng tử thật là một đôi? Tôi nói đúng không mọi người? 】
【 không phải, vừa rồi rõ ràng là chụp lén? Phỏng chừng là bị đặt bẫy. 】
【 ai có thể bẫy Việt thiếu tướng cùng tiểu hoàng tử? 】
【 nói không chừng là Tông gia......】
【 Tông gia sớm xong rồi? 】
【 lầu trên biết cái gì? Con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống, nói không chừng Tông gia còn có cá lọt lưới. 】
【 so với cá lọt lưới, tôi lại cảm thấy kẻ đứng sau màn chính là lĩnh chủ Tinh hệ thứ ba. Mọi người quên chuyện lần trước rồi sao, trong lời khai của Tông gia, rõ ràng viết Tông gia cùng lĩnh chủ cấu kết với Liên bang, hiện tại Tông gia ngã ngực, còn lĩnh chủ kia đâu. 】
【 có đạo lý! 】
【 không lẽ chỉ có tôi cảm thấy Việt thiếu tướng bảo vệ vợ kĩ quá ư?】
Mayne nhìn tin tức bát nháo, quả thật giận sôi máu, đem tâm phúc gọi vào, vừa vào liền vung tay đánh đến tàn nhẫn.
"Mày xem bản thân làm cái chuyện gì? Tao nói mày bẫy tiểu hoàng tử với cái tiểu thư Liên bang kia, vậy mà mày lại đặt Việt Sạn vào? Kẻ chưa vợ người chưa gả, giờ có bị chụp lại thì sao? Cái này mà là vết nhơ ư? Mày có bị ngu hay không?"
Tâm phúc bị mắng đến máu chó phun đầu mà máu đầu chảy lênh láng, qua một lúc lâu mới dám lên tiếng giải thích: "Tôi quả thật đã theo lời ngài phân phó, nhưng tiểu thư Liên bang kia lại không muốn phối hợp."
"Vậy chúng mày cũng không thể tìm một gã đàn ông có vợ, hay một người phụ nữ có chồng nào khác sao? Rồi nữ nhân suy đồi bên ngoài thiếu gì, tại sao phải tìm Việt Sạn? Mày là fan CP của bọn họ sao? Muốn tác hợp hai người chúng nó ư?" Mayne tức đến không nói nên lời.
Tâm phúc thập phần ủy khuất, nói: "Chúng tôi đã tìm một người phụ nữ có chồng, nhưng ai ngờ Đại hoàng tử lại chặn trước mà đem tiểu hoàng tử đi, sau đó Việt Sạn lại đến căn phòng đó trước khi chúng tôi chạy tới..."
"Được rồi, được rồi, mày đừng giải thích nữa." Mayne tức đến ôm ngực, chỉ vào cửa hét lớn: "Cút ngay, hiện tại tao không muốn nhìn thấy mặt mày."
Tâm phúc thật sự muốn nhanh chóng chạy, nhưng gã biết nếu hiện tại chạy thì lĩnh chủ càng nổi giận hơn, vì thế căng da đầu tiếp tục hỏi: "Kia...... Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?"
"Còn có thể làm gì?" Mayne chán nản, ngữ khí âm ngoan nói: "Tiểu hoàng tử nếu là khăng khăng muốn tra, vậy chỉ có thể diệt khẩu."
Quốc Tân Quán, đám người bị vệ binh đuổi đi, Eno liền nhanh chóng trở về thành nhân ngư.
Việt Sạn đang ôm cậu trong lòng, mũi liền ngửi được mùi hương ngọt dịu nhẹ nhàng.
Hắn cũng không quá để ý, chỉ nhẹ giọng dỗ tiểu hoàng tử trong ngực: "Điện hạ, cậu cố kiên trì trong chốc lát, biến trờ lại thành người, tôi đem cậu trở về căn cứ."
Đôi lông mày xinh liền nhíu chặt, cố gắng biến lại thành người, nhưng không bao lâu lại trở lại bộ dáng nhân ngư.
Thanh âm không khỏi nhiễm tiếng khóc nức nở: "Tôi nóng quá, Việt Sạn, cứu, cứu cứu tôi......"
Việt Sạn đau lòng đến độ mắt cũng hằn tơ máu, dứt khoát dùng chăn bọc kín cả người Eno, thấp giọng dỗ dành: "Điện hạ cố gắng chốc lát, tôi đưa cậu ra ngoài."
Nói xong hắn liền bế cái bánh chưng nhân ngư nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Trên hành lang vệ binh đứng nghiêm thành hàng, Đại hoàng tử còn bị chặn ở ngoài xa, cố gắng duỗi cổ la: "Chuyện gì thế này? Sao các ngươi dám cản ta? Em trai ta bên trong còn chờ ta vào cứu đấy!"
Việt Sạn ngẩng đầu, liền thấy sau lưng Đại hoàng tử còn có hai người xa lạ, một nam một nữ bộ dáng trẻ tuổi, ánh mắt không khỏi lạnh thêm vài phần.
"Duy trì trật tự, không cho bất luận kẻ nào đến." Hắn thấp giọng phân phó, sau đó không nhìn Đại hoàng tử bên này, tay ôm bánh chưng nhân ngư trong lòng, trực tiếo theo thông đạo đặc thù rời đi.
Xe huyền phù tốc độ cực nhanh, nhưng dù vậy về đến căn cứ cũng đã qua nửa giờ.
Eno sốt đến mơ hồ, cả người được VIệt Sạn ôm trong lòng, khó chịu mà rầm rì.
Nhưng Việt Sạn khó chịu hơn cậu gấp trăm lần, lý trí cùng bản năng liên tục đánh nhau.
Hắn không phải người lãnh đạm, hiện tại ôm người thương, mà yên ổn ngồi thế này. Chính là, chính là......
Chỉ cần nghĩ lại những ảo tưởng của tiểu hoàng tử với "Chính mình", hắn liền cảm thấy, bản thân không thể cầm thú như vậy, không thể nhân lúc cháy nhà đi hôi của, không thể trở thành cái kẻ mặt tiểu hoàng tử sợ hãi được.
Nhưng không biết có phải do ảo giác hay không, trong không khí lại quanh quẩn mùi hương ngọt dịu càng lúc càng nồng đậm, khiến hắn cảm thấy... Có chút nóng.
Cố gắng duy trig lí trí, chờ xe vừa đến căn cứ, liền vội vàng ôm tiểu hoàng tử trở lại phòng.
Nhưng khi trở lại phòng thì thế nào?
Hắn cũng không thể gọi bác sĩ đến xem bệnh, cũng không dam tiêm bất cứ thuốc hạ sốt nào vào người Eno, vì thuốc đó dù gì cho người dùng, còn nhân ngư thì...
Việt Sạn chỉ có thể chuẩn bị một bồn nước cho cậu, nhưng nước cũng không dám lấy quá lạnh.
Quả thật từng giây trôi qua như đánh đố hắn. Việt Sạn cảm thấy nhân sinh trước nay chưa bao giờ khó khán như hiện tại. Hắn mộkt bên cố giữ bình tĩnh, một bên lại nhanh chóng lấy đầu cuối cá nhân, lên mạng tra "Nhân ngư trúng dược nên làm gì?", một lên lại cố gắng dỗ dành Eno bình tĩnh.
Nhưng cái chuyện này nói bình tĩnh thì bình tĩnh được sao? Eno thường ngày tuy có chút hồ nháo, nhưng chua bao giờ trải qua chuyện thế này, cả người nóng bức khó chịu như bị tra trấn, khiến mọi chuyện cậu phát thề trước đó quên sạch, hai tay ôm chặt cán tay Việt Sạn ô ô khóc lớn.
Eno vị nóng đến mơ hồ, hoàn toàn mất lý trí, chỉ nhớ rõ một chuyện chính là, ngoại trừ Việt Sạn không ai có thể giúp được cậu.
Nhưng Việt Sạn lại sống chết không muốn giúp cậu, cậu nhịn không được, cố gắng biến trở lại thành người, giọng nói mang theo tiếng khóc, rấm rức lên tiếng: "Anh... hức, có phải hay không,.... Thật sự không được? Oa oa, còn có, cái gì không mệt, xạo, khoác lác..."
Mùi hương ngọt ngào trong không khí càng lúc càng nồng đậm, Việt Sạn cảm thấy bản thân mình cũng sắp hôn mê theo Eno, nghe xong lời cậu nói, xém chút không nhịn được.
"Điện hạ, cái này là em tự tìm." Ngữ khí của hắn bỗng dưng hung ác, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Nói xong, hắn bóp chặt cằm tiểu hoàng tử, hung hăng hôn lên.
Sau đó, hết thảy đều rối loạn.
Tiểu hoàng tử khóc đến chết đi sống lại, thể nghiệm được rõ ràng những miêu tả trong cốt truyện.
Quốc Tân Quán, sau khi Việt Sạn cùng Eno rời đi, vệ binh cũng nhanh chóng rời khỏi,
Đại hoàng tử bị chặn bên này thập phần không vui, oán giậnn nói: "Việt Sạn đúng là không để mình vào mắt, mình dù gì cũng là hoàng tử, vậy mà hắn dám lơ ta. Còn, còn có rốt cuộc hắn đem em trai mình đi đâu?"
Chương Vực đeo còng tay vừa bước ra cửa thì nghe câu này, không khỏi câu môi cười nói: "Còn có thể mang đi đâu, đương nhiên là......"
Câu nói kế tiếp chưa nói xong, hắn bỗng nhiên ngửi được một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.
Nháy mắt thần sắc thay đổi, nhanh chóng chạy đến căn phòng Việt Sạn cùng Eno vừa rời khỏi.
Vệ binh phía sau nhanh chóng giữ chặt hắn, việc công xử theo phép công nói: "Trương tiểu thư, Việt thiếu tướng nói ngài không thể tùy ý đi lại, mong ngài thông cảm."
Chương Vực khóe miệng hơi trừu, hỏi: "Con mắt nào của cậu nhìn ra tôi là tiểu thư."
Vệ binh: "......" Hai con mắt của tôi đều nhìn ra.
Đại hoàng tử đi lên xem xét, nói: "Cô là Trương Ngọc tiểu thư của đoàn đại biểu Liên Bang? Tôi nói này Trương tiểu thư, tuy rằng ngực cô có chút nhỏ, nhưng cũng không thể... Á!"
Lời còn chưa dứt, y đã bị Chương Vực đá văng xa 2 mét, cả người đau đến thở không nổi, tức giận la làng: "Người đâu, đem cô ta bắt lại."
Chương Vực chậm rãi bước tới, thanh âm mang theo mê hoặc, nhưng lại gằng từng chữ: "Đại điện hạ, tôi muốn đi xem phòng 207, ngài cho tôi đi xem chứ?"
Đại hoàng tử ánh mắt bỗng nhiên dại ra, rõ ràng bị khống chế. Nhưng y bị Chương Vực che khuất, cũng không có người phát hiện.
"Vậy...... đi xem đi, tôi cũng muốn đến xem thử thế nào." Y chậm rãi mở miệng, ngữ khí bình bình đến kì lạ, không còn tức giận như ban nãy.
Vệ binh bên này chỉ nghĩ Đại hoàng tử bị dung mạo Chương Vực mê hoặc, không cảm thấy có điều bất thường nên thả cho bọn họ đi qua.
Chương Vực đi vào phòng, hít hít hai cái, sau đó lại đi đến gần giường, cúi đầu cẩn thận lắng nghe.
"Cái giường này khi nãy tiểu hoàng tử mới nằm qua?" hai mắt hắn khẽ lóe sáng, lời nói cất giấu ẩn ý.
Vệ binh gật gật đầu.
Chương Vực thấy thế, sắc mặt nháy mắt thay đổi, có kinh ngạc, có vui sướng, có kinh ngạc, có ảo não, có sinh khí......
Tóm lại, xuất sắc cực kỳ.
Nhóm vệ binh không hiểu nguyên do, chỉ cảm thấy hắn thật sự kỳ quái.
Chỉ có Chương Vực biết, mùi hương ngọt ngào còn lưu lại trong phòng, chính là mùi hương đặc thù mà nhân ngư ở kỳ động dục phát ra, không chỉ nhân ngư ngửi đươc sẽ ý - loạn - tình - mê, mà đến cả người khác ngửi thấy cũng rơi vào tình cảnh tương tự.
Chuyện này cũng nói lên một việc, đó chính là hắn đã tìm được quốc vương tương lai của Hải quốc. Thì ra tiểu điện hạ cuẩ đất nước hắn đã sớm phá xác mà ra.
Chương Vực kinh hỉ không thôi, sau đó lại thầm mắng——
Cái lão Scott khốn nạn kia, tâm cơ quả thật thâm trầm, lấy một quả trứng giả mà đặt trong cung, còn giả vờ giả vịt ấp tận 23 năm, lão nghĩ thế là muốn di dân Hải quốc bọn hắn mắc mưu sao?
Hừ, ngu xuẩn!
Nguyên lai tiểu hoàng tử của Đế quốc cũng chính là tiểu điện hạ của bọn hắn, khó trách lần đầu gặp Chương Vực đã cảm thấy Eno thật quen thuộc, thì ra chính là bộ dáng giống với công chúa điện hạ Hải quốc trước đây.
Cũng may lần này chính là hắn đi, mới không mắc mưu Scott. Nếu không, di dân Hải quốc bọn hắn không biết đến khi nào mới tìm được tiểu điện hạ.
Lại nói tiếp, tiểu điện hạ thật sự quá hoặt bát đáng yêu còn cơ trí, vừa nhìn là biết di truyền từ công chúa, không hề dính chút nào đến cái tên Scott ngu si kia.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Eno, khóe môi Chương Vực không giấu được nụ cười, chỉ cảm thấy tiểu điện hạ thật hoàn mỹ, không chút khiếm khuyết nào. Hoàn toàn bỏ qua cái chuyện trước đó mỗi lần nhắc đến Eno, câu trước câu sau của Chương Vực đều là 'thằng nhóc'.
Nhưng đáng tiếc một chuyện, tiểu điện hạ vậy mà là nam. Nhưng cũng không sao, dù là nam hắn vẫn thích. Ở Hải quốc bọn họ, chỉ có quốc tướng mới có thể xứng với hải vương.
Bất quá, nghĩ đến bản thân có thể nhận ra tiểu điện hạ là vì mùi hương còn lưu lại trong không khí, Chương Vực quả thật cười không nổi,
Nhân ngư sau khi phá xác, 18 tuổi liền thành niên, sau khi thành niên năm thứ hai mới có thể tiến vào kỳ động dục.
Mà theo như những gì hắn biết, tiểu hoàng tử Đế quốc mới thành niên cách đây mấy tháng, vậy mà hiện tại đã bước vào kỳ động dục, tám phần chính là quốc sư đã chỉ lão rùa an bài người hạ thuốc.
Hắn đương nhiên biết lão rùa muốn cướp quả trứng trong hoàng cung, mới cùng Liên bang và gia tộc Mayne hợp tác, nhưng ai ngờ đâu...... Lũ lụt ngập "Hải vương cung", người một nhà đánh người một nhà.
Quan trọng nhất chính là, còn để thằng nhóc Việt Sạn kia chiếm hời.
Nghĩ đến đây, Chương Vực tức đến độ dạ dày cũng nhói đau.
Tiểu điện hạ thơm mềm xinh đẹp của Hải quốc bọn hắn, còn chưa nhận tổ quy tông, đã bị cầm thú chiếm tiện nghi. Mà khốn hơn chính là, kẻ giật dây lại chính là người Hải quốc bọn hắn.
Chương Vực bực bội vô cùng, bị vệ binh áp tải trở lại đoàn đại biểu Liên bang, trở về phòng đóng cửa phát hỏa, đem chuyện này thảy lên đầu kẻ lập mưu mà giáo huấn một trận.
Giáo huấn xong, hắn còn cảm thấy chưa hết giận, lại đưa tin cho thủ hạ đi đem quốc sư cùng lão rùa hành hung một trận.
Phát hỏa xong, hắn mở cửa, gọi tới vệ binh hỏi: "Không phải trước đó nói đưa chúng ta tới căn cứ sao? Sao hiện tại lại đổi thành Quốc Tân Quán?"
Vệ binh nghiêm trang rành mạch mà trả lời: "Việt chỉ huy đã nói, tiếp đãi chư vị không phải nhiệm vụ của căn cứ. Nếu Đại hoàng tử đã tới, thì để ngài ấy tiếp đãi các vị, không cần trở lại căn cứ."
Chương Vực: "......" Má nó!
"Đại nhân, làm sao bây giờ?" Khi Chương Vực vừa vào phòng, thì con bạch tuộc nhỏ trong bể cá liền nhanh chóng bò ra, lo lắng sốt ruột nói: "Nếu không để tôi theo bồn cầu chui vào cống thoát nước, sau đó theo đường nước mà lẻn vào căn cứ, xem có thể cứu tiểu điện hạ hay không?"
Bạch tuộc nhỏ cũng đã biết chân tướng.
Chương Vực vừa nghe hai chữ 'bồn cầu', liền cảm thấy cả người run lên, ghê tởm không thôi mà nói: "Nếu cậu dám nhảy vào bồn cầu thì, một năm sau cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Bạch tuộc nhỏ vừa nghe, nháy mắt héo.
Chương Vực lại nói: "Huống hồ cậu cho rằng Việt Sạn không phòng bị đường thủy sao? Chỉ sợ cậu còn chưa tới gần, đã bị điện giật thành bạch tuộc nướng."
Bạch tuộc nghe xong không khỏi run rẩy, thiếu chút nữa nhũn ra thành bãi nước, lắp bắp nói: "Vậy, vậy phải làm sao? Chúng ta cũng không thể bỏ mặc tiểu điện hạ."
Chương Vực cười lạnh một tiếng, nói: "Không vội, Việt Sạn sẽ đến nhờ chúng ta, trừ phi hắn......"
Nhân ngư là vương tộc ở Hải Quốc, những hải vương ít nhất sẽ có ba người phối ngẫu hợp pháp, vì kỳ động dục của nhân ngư chính là liên tục bảy ngày bảy đêm.
Chỉ một người quả thật không thể ứng phó nổi, Chương Vực cũng không tin, Việt Sạn có thể chịu đựng được!
Nếu Việt Sạn đã biết hắn là di dân Hải quốc, thì khi chịu đựng không nổi, nhất định sẽ chạy tới cầu xin giúp đỡ, xem vấn đề của tiểu điện hạ giải quyết thế nào.
Đến lúc đó......
Hừ, hắn sẽ cho đối phương biết rõ, hắn chính là vị hôn phu của tiểu điện hạ! Quốc vương tương lai Hải quốc, cũng không có khả năng chỉ thuộc về một người.
- -
Trong phòng, Eno đã mệt đến ngủ thiếp đi.
Việt Sạn nhẹ nhàng hôn mu bàn tay của cậu, có chút đau lòng, lại có chút hối hận.
Hắn vốn định đem tiểu hoàng tử ôm về trên giường, chỉ là sau khi tiểu hoàng tử ngủ lại tự động trở lại bộ dáng nhân ngư, tựa hồ càng thích ngâm mình trong nước.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng hắn cũng không kiềm được.
Hỗn loạn qua đi, hắn rốt cuộc khôi phục bình tĩnh.
Việt Sạn đã nghĩ thật kĩ và xác định, tiểu hoàng tử quả thật trọng sinh, nếu không thì hắn cũng không thể giải thích nổi vì sao đối phương lại có thể biết được nhiều chuyện chưa xảy ra.
Đến cả vấn đề về tinh thần, hắn cũng là đã nghĩ kĩ.
Có thể nói, đời trước tiểu hoàng tử đã bị hắn cầm tù nên mới sinh ra vấn đề như vậy.
Hắn tưởng, tiểu hoàng tử hẳn là xác thật là trọng sinh, nếu không không có biện pháp giải thích đối phương vì cái gì có thể biết trước như vậy nhiều chuyện.
Những chuyện như vậy nói nghe có vẻ dễ, nhưng khi chính thức trải qua mới cảm nhận được sự đáng sợ, mới khiến tiểu hoàng tử dù đã trọng sinh, thì vẫn bị ảnh hưởng đến nỗi, ý nghĩ luôn hỗn loạn, mà có chút ngốc nghếch?
Việt Sạn thật không hiểu, bản thân mình đời trước thế nào, hoặc có thể nói bản thân ở cái thế giới song song như thế nào, mà có thể nhẫn tâm làm ra chuyện đó? Hắn nghe qua tiếng lòng của tiểu hoàng tử, cũng cảm thấy chính mình không khác gì súc sinh.
Nhưng kia đến là như thế nào đáng sợ trải qua, mới có thể làm tiểu hoàng tử mặc dù trọng sinh, ý tưởng cũng sẽ thường thường hỗn loạn, trung nhị một chút đâu?
Hắn nhìn chăm chú tiểu hoàng tử ngủ, trong lòng đã thỏa mãn, lại bất an.
Khi nãy Eno bị thuốc khống chế. Chờ khi cậu tỉnh lại, có hay không sẽ hối hận? Có hay không lại sợ hãi và chán ghét hắn?
Lúc này cuộc gọi của Việt Ca đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Việt Sạn vội đứng dậy, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng tắm, nhanh chóng bước ra bên ngoài, thấp giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Việt Ca không có việc gì, chỉ là hiện tại đang lo lắng tình trạng của Việt Sạn.
Việt Sạn vốn không định nói, nhưng bị đại ca nhà mình khơi gợi vài câu, theo bản năng liền hỏi: "Nếu, à em nói nếu, anh làm tổn thương vợ của mình..."
"Khoan đã em trai, anh không có vợ." Ngữ khí u oán của Việt Ca vang lên.
Việt Sạn: "......"
"Em nói là nếu." Việt Sạn nghiến răng
Việt Ca: "Được được, em nói tiếp đi."
Việt Sạn: "...... Chính là, anh cảm thấy cái loại theo đuổi lại vợ, có khả năng thành công không?"
Việt Ca: "???"
- ----Còn tiếp-----
Danh Sách Chương: