" Tại sao lại muốn ta tranh ngôi, ngươi sẽ có lợi ích gì à?"
" Lợi ích đương nhiên có, chẳng có ai vì người ngoài làm 1 việc không công cả. Ta có thể giúp ngươi 1 tay, nhưng sau khi lên ngôi, ngươi phải hứa giúp ta 1 chuyện."
" Ngươi tìm nhầm người rồi, nhị hoàng tử Phích Lịch Hoạn là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị tương lai. Nâng đỡ huynh ấy ngươi cũng không tốn quá nhiều sức lực."
" Cái tên ngu ngốc đó thì làm được gì! Ta chỉ có hứng thú với người thông minh thôi. Đặc biệt là những người có hận thù sâu sắc với thế gian."
" Ngươi muốn lợi dụng ta, đáng tiếc ta không có hứng thú với hoàng vị."
" Tam hoàng tử nên nghĩ lại đi, bây giờ hoàng thượng còn tại vị, hai vị hoàng tử đã không xem ngài ra gì. Đợi sau khi chúng lên làm vua, ngài có thể sống bình yên không?"
" Cùng lắm thì ta bị giết chết, sau đó có thể gặp lại những người ta yêu thương."
" Tuy ngài có thể chết, nhưng mối thù không đội trời chung e rằng không thể báo được rồi."
Phích Lịch Châu im lặng, Nhị Hạ biết hắn đã có chút dao động, liền nói tiếp.
" Từ nhỏ đến lớn ngài luôn bị người ta bắt nạt hành hạ, tuy là hoàng tử nhưng lại không khác gì một con chó. Người ta cho ăn thì được ăn, người ta bắt nhịn đói cũng không thể đòi hỏi."
Phích Lịch Châu tức giận bóp cổ Nhị Hạ, hắn không nhịn được khi bị người khác ví với con chó. Phụ hoàng hắn là người, mẫu thân cũng là người, vì thế con của họ không thể là súc sinh.
" Có vẻ như ngươi đang oán trách vì bản thân đã sống quá lâu rồi nhỉ. Nếu vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện, tiễn ngươi 1 đoạn đường."
Nhị Hạ bị bóp đến khó thở nhưng cô không phản kháng hay tìm cách chạy trốn, vì cô biết hắn sẽ không giết cô. Mấy kiểu nắm bắt tâm lí con người này là sở trường của các chủ Lục Thanh Các.
Quả nhiên khi Nhị Hạ sắp ngất đi, Phích Lịch Châu đã buông tay, còn nói.
" Nể tình trước kia ngươi đối tốt với ta, ta sẽ tha cho ngươi 1 lần. Còn không mau cút!"
Nhị Hạ ho sặc sụa 1 phen, sau đó từ từ đứng dậy, miệng lưỡi vẫn sắc bén chua ngoa.
" Nể tình? Hừ! Ta khinh! Ngươi đến danh dự bản thân còn không có, lấy tư cách gì nói chuyện nể tình hay tha thứ với ta."
" Đừng có không biết điều, còn dám hỗn xược coi chừng ta rút lưỡi ngươi."
" Được! Ta không dám xấc xược với tam hoàng tử nữa, ta đi đây."
Phích Lịch Châu dù cảm thấy bất ngờ nhưng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp đuổi Nhị Hạ ra ngoài. Cô ta vừa ra ngoài cửa đã thở dài, còn nói bóng gió vài câu.
" Haiz! Đáng thương thay cho một người mẫu thân, chết oan khuất như vậy mà con trai lại không báo thù cho. Đúng là đáng thương!"
Nghe câu này, Phích Lịch Châu lập tức có phản ứng, hắn mạnh bạo kéo Nhị Hạ vào trong, sau đó đóng của lại, còn dùng kiếm kề sát vào cổ cô ta.
" Ban nãy ngươi nói gì?"
" Ta nói nhiều như vậy đã không còn nhớ bản thân vừa nói câu gì nữa."
" Đừng đùa giỡn với ta, có tin bây giờ ngươi sẽ chết không?"
" Nếu giết ta, mọi chuyện sẽ bại lộ, ngài nghĩ mình và người đó có thể sống sao?"
" Ngươi sai rồi, giết ngươi ở đây sẽ chẳng ai biết cả."
Nhị Hạ đắc ý chỉ lên mái nhà.
" Người trên đó sẽ khiến cho ngài bị bại lộ đấy. Dịch đại nhân, ngài xuống được rồi, ở trên đó mãi không sợ trúng gió sao?"
Phích Lịch Châu phi một cây kiếm đâm thủng mái nhà, lúc này Dịch Thiên mới từ trên cao phi thân xuống.
Danh Sách Chương: