Khanh Tố ngồi nghiêm chỉnh thành thật trả lời: "Đúng vậy mẫu thân."
"Nàng ấy đâu?" Chén trà va chạm với mặt bàn phát ra tiếng động lớn, đôi mắt nâu nhạt quét qua hắn, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa, "Mọi chuyện đã ổn thỏa chưa?"
"Vẫn chưa." Khanh Tố rũ mắt xuống, hai ngón tay đặt trên đầu gối siết chặt.
"Tại sao?" Hắc Sơn Minh Tú không biểu lộ gì ngược lại khiến người ta khó mà phân biệt được bà đang vui mừng hay tức giận.
"Hài nhi ghi khắc lời mẹ dạy, phải lấy đại cục làm trọng." Nét mặt cùng lời nói của hắn đầy tôn kính.
"Ồ..." Hắc Sơn Minh Tú cố ý kéo dài giọng, ánh mắt như cười mà không cười nhìn hắn, "Nếu ngươi đã nghe lời như vậy, về chuyện Hàn nha đầu, ngươi định bao giờ cưới nàng về đây?"
Khanh Tố nghe được lời này, trong mắt hiện lên một tia u ám, hắn trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Mọi chuyện đều do mẫu thân an bài."
Bàn tay đang định cầm tách trà của Hắc Sơn Minh Tú dừng một lúc rồi mới tiếp tục, hơi sương cuộn tròn trên miệng cốc, những chiếc lá trong cốc giãn ra, bà liếc nhìn nhưng không uống.
"Được rồi, ta đã phái người đi đón Hàn nha đầu về phủ, mấy ngày tới ngươi bầu bạn cùng nàng, đừng để nàng buồn lòng."
"Vâng." Khanh Tố trả lời không chút do dự.
Hắc Sơn Minh Tú liếc nhìn hắn, mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng không trực tiếp hỏi. Tiếp theo, lại hỏi Khanh Tố chi tiết hành trình đến Huyễn Đế Cung, sau khi cẩn thận căn nhắc, bà trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ Hắc Vũ Điện chủ cũng là tộc nhân của Huyễn Lang tộc sao?"
"Hài nhi cũng đoán vậy." Không nói đến Bạch Tam và hôn sự của mình nữa, vẻ mặt Khanh Tố dịu lại, khôi phục lại vẻ thong dong thường ngày. "Nếu là sự thật, vậy thì chúng ta phải đánh giá lại năng lực của Hắc Vũ Điện chủ."
Hắc Sơn Minh Tú đặt tách trà xuống rồi đứng dậy chậm rãi bước đến bên cửa sổ, ánh mắt rơi vào những bông hoa cúc còn lại trong vườn, khuôn mặt đầy suy tư. Thật lâu sau trong mắt bà bỗng hiện lên một tia tàn nhẫn. "Chẳng cần biết hắn có phải bán thần hay không, dám động đến người nhà Khanh gia ta, cho dù có là thần thánh đi chăng nữa, ta cũng bắt hắn phải trả cái giá đau đớn hơn gấp trăm lần, ta sẽ buộc hắn phải hối hận khi đến thế giới này!"
Khanh Tố đột nhiên cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một cơn ớn lạnh, hắn vô thức siết chặt các ngón tay, đầu ngón tay nhéo vào lòng bàn tay gây ra cảm giác đau đớn rõ ràng. Ngơ ngác nhìn bóng dáng cao gầy mà nghiêm nghị của mẹ mình một lúc, cuối cùng hắn mới nhớ ra điều mình cần nói.
"Mẫu thân..." Hô lên hai chữ này, hắn bỗng nhiên không nói nên lời, mãi đến Hắc Sơn Minh Tú quay người lại, hắn mới vội vàng đứng dậy: "Nếu không có việc gì, ta đi xuống trước."
Hắc Sơn Minh Tú khẽ cau mày, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ khoát tay với hắn.
Khanh Tố có vẻ hơi xao nhãng hành lễ lui xuống, lúc bước ra ngoài thì bị vấp vào ngưỡng cửa.
Hắc Sơn Minh Tú thấy vậy không khỏi xoa ấn đường, sau đó cho người gọi trưởng tử của mình là Khanh Hạo đến. Chỉ có điều bà không biết, sau khi Khanh Tố bước ra khỏi cửa, hắn lập tức trở nên hưng phấn, trên mặt hiện lên một nụ cười ranh mãnh, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngơ ngác trước đó.
- ---
"Thằng nhóc đó lại giở trò gì thế?"
Khanh Hạo vừa bước vào phòng, chưa kịp hành lễ đã bị quăng cho một câu không rõ đầu đuôi. May nhờ trí tuệ hơn người sau khi suy nghĩ một chút đã phản ứng lại, nhưng hắn vẫn giả vờ bối rối hỏi một câu. "Ý mẫu thân là..."
"Không phải tam đệ ngươi thì còn ai. Hắn từ lúc gặp mặt đã mất hồn mất vía, thậm chí còn quên nhắc đến giải dược... Hạo Nhi, các ngươi có phải lại giấu nương chuyện gì đúng không?" Dù sao cũng là con mình đứt ruột sinh ra, thường ngày bà tuy nghiêm khắc nhưng cũng không có nghĩa là không quan tâm đến chúng.
"Việc này... Hồi mẫu thân, hài nhi cũng cảm thấy lần này Tố Nhi có chút kỳ quái, nhưng cũng không biết tại sao." Khanh Hạo thận trọng trả lời. Trên thực tế, trong ba huynh đệ, tâm tư khó đoán nhất chính là Khanh Tố suốt ngày cười hì hì như chẳng biết ưu sầu là gì.
"Ngay cả ngươi cũng có thể nhìn thấy, vậy nương chắc chắn không thể nhìn lầm." Hắc Sơn Minh Tú tựa người vào ghế, ngón tay gõ nhẹ vào thành ghế, trầm ngâm hỏi: "Rõ ràng biết trước có độc sao hắn cứ chui đầu vào rọ?" Chẳng lẽ hắn đã nắm được phương pháp giải độc rồi? Vừa nghĩ đến khả năng này, bà liền lắc đầu loại bỏ. Độc dược của Hắc tộc thiên biến vạn hóa, ngay cả thuốc giải cũng rất khó điều chế. Nếu không có mệnh lệnh của bà, ngay cả Khanh Cửu Ngôn cũng không thể lấy được.
Nghe vậy, Khanh Hạo nghiêm mặt, chậm rãi nói: "Theo điều tra của hài nhi, độc vốn là đưa cho Bạch Tam, lúc đó Tố Nhi trùng hợp tỉnh lại, Bạch Tam lại đem bát cháo độc cho Tố Nhi ăn." Hiển nhiên hắn đã nghĩ đến mấu chốt trong đó.
"Là như vậy sao... Cái gì..?" Hắc Sơn Minh Tú vốn có chút lơ đãng, cho đến khi phản ứng lại bà lập tức bật dậy. "Ngươi nói là Bạch Tam đút cho Tố Nhi ăn?" Nhìn vẻ mặt tức giận của bà, Khanh Hạo biết bà hiểu sai nên vội vàng nói lại: "Theo lời của Tùng Trúc lão, vốn là Tố Nhi đòi Bạch Tam đút hắn ăn."
Hắc Sơn Minh Tú sửng sốt một hồi, sau đó hiểu ý của hắn, sắc mặt nhất thời tối đi.
"Ý ngươi là, Tố Nhi đối với Bạch Tam..." Nếu thật sự như bà nghĩ, như vậy hết thảy dị thường của Khanh Tố đều có lời giải thích hợp lý.
Khanh Hạo không nói gì, im lặng cùng mẫu thân nhìn nhau, trong lòng đều hiện rõ sự lo lắng.
Một lúc lâu sau, Hắc Sơn Minh Tú thở dài, đau đầu mà xoa xoa thái dương. "Tố Nhi trước nay luôn ân oán phân minh, sao hắn có thể hồ đồ như vậy... Thôi, việc này đợi đến khi cha ngươi trở về rồi nói tiếp. Ngươi đem giải dược cho hắn, giám sát hắn cho đến khi tiêu diệt Hắc Vũ Điện. Không thể để hắn chạy lung tung nữa. Về phần Bạch Tam..." Vốn dĩ bà định chỉ cần thấy nàng lập tức giết không tha, thế nhưng không biết vì sao lại không thể nói ra.
Khanh Hạo biết lòng bà băn khoăn, không tiện nhiều lời đành lui xuống.
- ---
Thuyền cập bến, trả tiền xong Bạch Tam bước lên bờ. Ở bến tàu có rất nhiều tàu thuyền san sát nhau, dòng người chở hàng nối dài vô tận, khi nhìn thấy nàng, tất cả đều tránh sang hai bên.
Đây là lần thứ hai nàng đến Kính Dương. Nửa năm trước, Nữ Nhi Lâu đã nhận một nhiệm vụ lớn, đó là nhổ tận gốc Bách Hoa Giáo vốn luôn đối nghịch Hắc Vũ Điện. Nhiệm vụ của nàng là giết chết Bách Hoa giáo chủ Lan Vô Ngân, người có thân phận khác là Đại thiếu phu nhân Khanh gia.
Dù biết mình sẽ vì điều này mà trở thành kẻ thù Khanh gia, nhưng một khi chủ tử đã ra lệnh, nàng chỉ có thể tuân theo. Nàng chưa bao giờ quan tâm đến việc mình đã giết ai càng không nói đến chuyện mình sẽ động phải ai, nàng chỉ hoàn thành nhiệm vụ được giao, cũng không có ý định che đậy tung tích của mình. Khi đó nàng đã nghĩ dù bị người Khanh gia phát hiện cũng chẳng sao.
Hiện tại, nàng vẫn không hề hối hận. Ngay cả khi Vũ Chủ Tử ra lệnh cho nàng giết tất cả người Khanh gia, nàng cũng không chần chừ, ngoại trừ Khanh Tố.
Đứng trước Khanh gia, Bạch Tam nhìn bức tường cao rộng như tường thành mà thất thần.
Hắn có bên trong không?
Tuy rằng nàng tình tình thẳng thắn, nhưng nàng cũng không ngốc, nàng biết, nếu nàng nghênh ngang yêu cầu gặp hắn, còn chưa bước vào cửa lớn Khanh gia, nàng đã bị người ta phanh thây. Nàng không sợ chết chỉ là nàng muốn được gặp hắn.
Bất luận ngày đêm, muốn đột nhập Khanh gia không phải chuyện đơn giản, nửa năm trước thời điểm giết Lan Vô Ngân, nàng đã ở bên ngoài đợi nửa tháng, cuối cùng đợi được nàng ta đi ra ngoài, sau đó trên đường chặng giết. Lần này nàng không thể chờ đợi được nữa.
Trước khi kịp nghĩ ra phải làm gì, Bạch Tam đã nhảy lên tường, chân vừa chạm tường đã lập tức nhảy xuống đất. Hóa ra bên trong bức tường là một khoảng trống trải, không có chỗ ẩn nấp, vừa đặt chân lên đó sẽ bị lính gác lập tức phát hiện.
Dựa vào tường, nàng cúi đầu chán nản.
Khanh gia hùng mạnh đến nỗi ngay cả nơi ở cũng được xây dựng giống như một thành trì nhỏ, dù may mắn vượt qua khoảng trống kia cũng sẽ bị con hào và bức tường cao hơn phía sau chặn lại. Nàng cơ bản không có cơ hội sống sót.
Chậm rãi đi dọc theo bức tường, giống như nửa năm trước, nàng cố gắng tìm một nơi phòng thủ yếu ớt. Tuy nhiên, tìm đến khi trời tối vẫn không được như mong muốn của nàng. Trong lúc lo lắng nàng đã quay về bên ngoài cổng chính.
Đèn ngoài cổng sáng rực, thế nhưng có rất nhiều người đang đứng ở đó. Bạch Tam cảm thấy lạnh lẽo, thu mình lại trốn sau một cây đại thụ.
Chỉ thấy những người đó cầm đèn lồng đứng hai bên cửa lớn, người rất đông, nhưng lại yên tĩnh lạ thường, như đang chờ đợi một nhân vật tôn quý nào đến. Bạch Tam nhìn cảnh này, tim bất giác đập thình thịch. Một lát sau, từ cổng thành phía nam truyền đến tiếng vó ngựa, chỉ trong chốc lát, vài con tuấn mã xuất hiện trên đường cái, nhanh như bay mà phi đến đây. Bạch Tam liếc mắt đã nhìn thấy Khanh Tố, còn những người khác, nàng căn bản không thèm để ý đến.
Khi con ngựa đến gần, không đợi nó kịp dừng lại, nàng đã xông ra chắn trước đầu ngựa. Thụ Tam thiếu cơ trí là thế suýt nữa đã không ngăn được vó ngựa giẫm phải bóng dáng bên dưới, chưa kể đến những người khác. Trong chốc lát, tiếng la hét, tiếng ngựa hí và tiếng kêu sợ hãi hòa lẫn vào nhau, tạo thành một mớ hỗn độn. May mắn thay, gia nhân Khanh gia đã qua huấn luyện nghiêm ngặt, sau một hồi bối rối đã kiểm soát được tình hình. Chỉ có một nữ tử bị con ngựa mất khống chế hất xuống đường phát ra tiếng hét chói tai.
Khanh Tố nhảy xuống ngựa, kịp thời đỡ được nữ tử trước khi nàng ngã xuống đất rồi ôm nàng trở lại ngựa của mình. Vừa vỗ về nữ nhân trong ngực, hắn vừa lạnh lùng nhìn Bạch Tam cản phía trước ngựa, nhìn nụ cười trên mặt nàng dần nhạt đi.
"Ta tìm ngươi đã lâu." Bạch Tam nói, thanh âm có chút run rẩy.
Giơ tay ngăn cản hộ vệ đang định bước tới, Khanh Tố không kiên nhẫn hất cằm: "Tìm ta làm gì?"
"Ta..." Bạch Tam nghẹn lời, mãi đến lúc này nàng mới nhận ra, mấy ngày nay nàng một lòng muốn tìm hắn, chỉ là nàng chưa từng nghĩ tới tại sao phải tìm hắn. Bạch Tam muốn nhìn hắn cười, lúc cưỡi ngựa đi tới hắn vẫn mỉm cười, thế nhưng sau khi nhìn thấy nàng, tươi cười đã chẳng còn nữa. Hắn... Hắn ôm một nữ nhân khác vào lòng, dịu dàng mà săn sóc nàng ấy...
Nhìn thấy nàng ngơ ngẩn không nói nên lời, trong ánh mắt trống rỗng, thần sắc Khanh Tố hiện lên vẻ giận dữ.
"Nếu không có chuyện gì thì cút xa ta một chút, ta không muốn nhìn thấy nàng nữa!" Hắn lạnh lùng nói, roi ngựa trong tay vung lên quét qua người Bạch Tam, khiến nàng không kịp phòng bị bị đánh bay ra khỏi đám đông. Sau đó hắn kéo cương ngựa dẫn mọi người đi vào cửa chính, đến một cái liếc mắt cũng chẳng có.
Bạch Tam nằm rạp trên mặt đất, cảm giác lưng nóng rát, trước mắt nàng lại hiện lên ánh mắt lạnh lùng không kiên nhẫn của Khanh Tố.
Hắn nói hắn không muốn gặp lại nàng... Hắn nói hắn không muốn gặp lại nàng...
Một ngụm máu tanh dâng lên yết hầu, trước mắt nàng đột nhiên tối sầm, nàng thở dốc một lúc mới có thể nhìn rõ lại mọi thứ. Bạch Tam chật vật đứng dậy, loạng choạng mà đi về phía ngoại thành. Hắn nói sẽ trở lại. Nàng phải chờ Thụ Tam thiếu trở về.
- ----
Truyện được Mesdream cập nhật nhanh nhất ở watpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha.