Đã không thể tránh khỏi, không thể trốn đi đâu được, Ôn Ngọc Kỳ hơi dịch bước chân, nhíu mày quay lại không nhìn tới Tiêu Vận Thục, lại nghe Tứ hoàng đệ cười nói: "Trưởng tỷ, Thái tử phi là đến đưa tiễn đệ."
Ôn Ngọc Kỳ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nghe bước chân người nọ đến gần, chỉ trong chớp mắt, hương thơm thanh đạm quen thuộc dần dần quanh quẩn tại chóp mũi, nàng không khỏi mím chặt khóe môi, khuôn mặt đầy căng thẳng.
Lời Tứ hoàng tử nói vừa vặn rơi vào tai Tiêu Vận Thục, nàng mặt mày cười đến cong lên, đi tới bên cạnh hai người, thật sâu nhìn chăm chú Ôn Ngọc Kỳ, thấy nữ tử này mặt mày lạnh lẽo không thèm nhìn nàng một cái.
Tiêu Vận Thục cũng không thèm để ý, ánh mắt nhìn Ôn Thế Chiêu, nở nụ cười xinh đẹp: "May mà bản cung tới kịp, không thì Hoài Vương điện hạ đã đi mất rồi."
"Đến sớm không bằng đến đúng lúc." Ôn Thế Chiêu bên môi ý tứ sâu xa nở nụ cười, mặt hướng Tiêu Vận Thục chắp tay, "Đa tạ Thái tử phi trong lòng còn nhớ kỹ Thế Chiêu, sáng sớm liền tới đưa tiễn Thế Chiêu."
"Hoài Vương khách khí rồi, bản cung còn phải cảm ơn Hoài Vương nửa năm qua đã chăm sóc."
Tiêu Vận Thục nói, mặt không chút biến sắc bước một bước nhỏ, thân thể thoáng kề Ôn Ngọc Kỳ, lại bị Ôn Ngọc Kỳ phát hiện ý đồ, nàng cũng không dấu vết lui về phía sau một bước, kéo ra một chút khoảng cách.
Ôn Thế Chiêu ánh mắt nhạy bén, tự nhiên bắt gặp hành vi biến hóa nhỏ bé này, nàng kéo ống tay áo Trưởng tỷ, không lộ ra vẻ gì cười nói: "Trưởng tỷ, đệ không thể bồi ở bên người Trưởng tỷ, Trưởng tỷ sau này nếu thấy trong phủ ngột ngạt khó chịu thì nên ra ngoài đi lại một chút."
"Được." Ôn Ngọc Kỳ đáp, dư quang liếc Tiêu Vận Thục bên cạnh một chút.
Ôn Ngọc Kỳ mi tâm nhíu chặt, làm như nữ tử này không tồn tại, nhìn Ôn Thế Chiêu dặn dò: "Lần này đi nhiều năm, ngươi ở Tiêu Quốc phải chăm sóc kỹ bản thân, thường xuyên viết thư cho Trưởng tỷ."
Ôn Thế Chiêu gật đầu: "Đệ biết rồi."
Ôn Ngọc Kỳ giơ tay vỗ nhẹ vai Tứ hoàng đệ: "Đã không còn sớm, ngươi nên khởi hành rồi."
"Trưởng tỷ."
Thật sự đến thời khắc chia tay, Ôn Thế Chiêu cực kỳ không lỡ mà nhìn Ôn Ngọc Kỳ, từ khi mẫu phi qua đời, nàng ở bên người Trưởng tỷ, Trưởng tỷ như mẹ, chân tâm thực lòng đối với nàng hỏi han ân cần, tri kỷ chăm sóc nàng nhiều năm.
"Đi đi." Ôn Ngọc Kỳ không coi ai ra gì, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tứ hoàng đệ.
"Trưởng tỷ bảo trọng." Ôn Thế Chiêu gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Vận Thục đang lẳng lặng đứng bên cạnh mà bị Trưởng tỷ không để ý.
Trưởng tỷ thực sự nhẫn tâm, Thái tử phi đã ở trước mắt còn có thể nhắm mắt làm ngơ, nếu giờ khắc này thực sự là tâm tĩnh như nước, vậy ngày đại hôn của Thái tử phi lại rơi lệ thì phải giải thích như thế nào, Ôn Thế Chiêu trong lòng không đành lòng, âm thanh mềm nhũn: "Thái tử phi bảo trọng, Thế Chiêu đi trước."
"Hoài Vương điện hạ chờ một chút." Tiêu Vận Thục mở miệng ngăn trở một hồi.
"Thái tử phi còn có việc sao?"
"Cũng không có việc gì." Tiêu Vận Thục từ bên hông dỡ xuống một khối ngọc bội, đưa tay vòng qua Ôn Ngọc Kỳ, đưa cho Ôn Thế Chiêu, mặt mày mỉm cười: "Cái này đưa cho ngươi, đến Tiêu Quốc, có nó ra vào Tiêu Cung cũng dễ dàng một chút."
"Đây là tín vật của Thái tử phi sao?" Nhưng Trưởng tỷ vẫn còn ở đây, Ôn Thế Chiêu mặt lộ vẻ do dự.
"Không sao." Tiêu Vận Thục cười nói, "Bản cung không còn ở Tiêu Quốc, đã không dùng được nó nữa."
Ôn Thế Chiêu trừng mắt nhìn, kéo ống tay áo Ôn Ngọc Kỳ, trưng cầu ý kiến: "Trưởng tỷ."
Ôn Ngọc Kỳ gật đầu: "Nhận lấy đi."
"Đa tạ Thái tử phi."
Ôn Thế Chiêu ưa thích nhận lấy, ngọc bội kia khéo léo linh lung, tính chất mịn nhẵn, điêu khắc chính là một con Phượng Hoàng, có thể mang theo trang sức Phượng Hoàng trên người, có thể thấy được vị Tiêu Trưởng Công chúa này ở Tiêu Quốc địa vị cực cao.
Thời gian nửa năm qua đi, Trưởng tỷ cùng Thái tử phi thật vất vả mới gặp gỡ, Ôn Thế Chiêu thức thời, Phượng Hoàng ngọc bội cẩn thận bỏ vào trong ngực, lùi một bước khom mình hành lễ nói: "Thế Chiêu cáo từ, hai vị bảo trọng."
Ôn Ngọc Kỳ chỉ lo âu nhìn nàng, Tiêu Vận Thục đáp: "Hoài Vương điện hạ đi đường cẩn thận."
Gió lạnh lẫm lẫm, Ôn Thế Chiêu mang theo sự không lỡ rời cố thổ và Trưởng tỷ, cùng với sự thấp thỏm về tương lai, lên đường đi tới Tiêu Quốc.
Ôn Ngọc Kỳ cùng Tiêu Vận Thục lặng im không nói gì, cách một chút khoảng cách, lẳng lặng mà đứng, nhìn kỹ xe ngựa từ từ đi xa, cho đến khi xe ngựa biến mất ở đoạn đường cong cuối nơi thâm cung, không còn nhìn thấy nữa.
Người trước tiên không nhịn được mở miệng chính là Tiêu Vận Thục, nàng rất sợ nữ tử bên cạnh này lại rời nàng mà đi, âm thanh tựa hồ lo lắng, ngữ khí lại đều là ôn nhu: "Trưởng Công chúa có khoẻ không."
Ôn Ngọc Kỳ mặt mày thanh đạm: "Nếu như có thể, Thái tử phi sau này đừng tới tìm ta nữa."
Hôm nay thái dương rõ ràng là sưởi ấm, nhưng sao lời này rơi vào tai lại lạnh lẽo thấu xương, Tiêu Vận Thục ánh mắt vi ngưng, bên môi nổi lên một tia châm biếm: "Trưởng Công chúa liền không muốn gặp lại ta như vậy?"
"Ngươi đã là Thái tử phi, tự nhiên phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, mà ta và ngươi duyên đã tận, nếu không thể hoà thuận làm người một nhà, cần gì phải gặp lại."
Ôn Ngọc Kỳ đứng chắp tay, âm thanh thanh đạm nghe không ra bất kỳ tâm tình gì, Tiêu Vận Thục lạnh mặt, chỉ là tại nơi mà Tiêu Vận Thục không nhìn thấy, đầu ngón tay giấu trong ống tay áo của nàng không kiềm được rung động, cực kỳ gắng sức kiềm chế khiếp đảm dâng lên từ đáy lòng.
"Trưởng Công chúa vừa nãy nói, là đang cùng bản cung đàm luận nữ tắc?"
Tiêu Vận Thục cười lạnh: "Từ khi biết Ôn Ngọc Kỳ ngươi, bản cung liền không biết như thế nào là nữ tắc!"
"Thân là Thái tử phi, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng vội ăn nói linh tinh." Ôn Ngọc Kỳ túc khẩn mi tâm, lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết, hôm nay nếu không phải Tứ hoàng đệ cố ý an bài, ta sao có thể gặp ngươi."
"Bản cung ăn nói linh tinh?"
Tiêu Vận Thục như nghe được chuyện cười lớn, che miệng cười đến nhánh hoa run rẩy, tiếng cười đều đều, bên trong hoa phục không che giấu được phong thái tú nhã, chỉ là đáy mắt lạnh lẽo đến cực điểm, may mà lúc này bên người chỉ có Ôn Ngọc Kỳ, không khiến người khác nhìn thấy dáng dấp kinh hãi như vậy.
Ôn Ngọc Kỳ vốn định đi thẳng một mạch, lại nghe Tiêu Vận Thục cười lạnh nói: "Ngươi che giấu thân phận tiếp cận ta, lại bỏ ta mà đi, ngươi hôm nay nói bản cung không tuân thủ nữ tắc, ngươi lại không cảm thấy rất buồn cười sao?"
"Chuyện đã qua, hà tất phải nhắc lại." Ôn Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy phiền lòng, tháng ngày bình tĩnh không gợn sóng bị đánh vỡ, cùng nữ tử này ở chung một khắc, tâm liền rung động không yên.
Không thể không nhắc lại, Tiêu Vận Thục như bị hai chữ "nữ tắc" đâm trúng chỗ đau, nàng tóm chặt lấy không tha, châm chọc nói: "Trưởng Công chúa cùng bản cung đàm luận nữ tắc, nhưng trong đêm tân hôn của bản cung, Trưởng Công chúa lại..."
"Câm miệng!" Ôn Ngọc Kỳ kinh nộ.
Tiêu Vận Thục châm biếm: "Đường đường là Ôn Quốc Trưởng Công chúa lại hèn nhát như vậy, dám làm không dám chịu."
Sự kiện kia nàng kiêng dè không muốn nhắc lại, nhưng có nhiều việc không thể không nói, Ôn Ngọc Kỳ thẹn quá hóa giận, âm thầm cắn răng, hai mắt nhìn thẳng nữ nhân trước mắt.
"Thái tử phi, nếu hôm nay chúng ta đã gặp ở đây, bản cung liền muốn nói rõ ràng với ngươi, ngươi thân là Thái tử phi, sau này cũng chính là đệ tức của bản cung, bản cung hi vọng ngươi có thể hiểu rõ thân phận của mình."
Ôn Ngọc Kỳ ở bốn chữ "đệ tức" và "thân phận" đặc biệt tăng thêm ngữ khí.
"Thái tử chưa về, tuy không ở trong cung, nhưng Ôn Cung này có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm Thái tử phủ, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thái tử phi, bản cung lòng tốt nhắc nhở Thái tử phi, đừng dẫn lửa thiêu thân!"
So với Ôn Ngọc Kỳ tầng tầng lo lắng, Tiêu Vận Thục trong lòng không còn gì khác, ở trong mắt nàng, chỉ có nữ nhân gần trong gang tấc này.
Tiêu Vận Thục nở nụ cười xinh đẹp: "Vậy thì sao, cho dù có bị vạn hỏa phần tâm ta cũng không để ý."
"Ngươi..." Ôn Ngọc Kỳ nghẹn họng.
"Ta không nhu nhược như ngươi xem đây là cớ lùi bước, thân phận gì, ta không quan tâm."
Ôn Ngọc Kỳ cắn cắn môi dưới, hai tay trong tay áo dùng sức mà nắm chặt, trừng trừng nhìn vào đôi mắt quen thuộc kia, việc đã đến nước này, Tiêu Vận Thục còn đối với nàng lộ vẻ ý cười, nàng hít sâu một hơi, phất tay áo xoay người rời đi: "Quả thực không thể nói lý!"
Cánh tay phút chốc bị nắm lấy, bên tai truyền đến Tiêu Vận Thục chất vấn: "A Kỳ, chúng ta quen biết ba năm, nàng thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao?"
Ôn Ngọc Kỳ thờ ơ không động lòng, lạnh lùng nói: "Thời khắc ngươi trở thành Thái tử phi, trong lòng ngươi cũng nên hiểu rõ rồi."
"Rõ ràng là nàng bỏ ta mà đi trước." Tiêu Vận Thục dư âm dừng một chút, nghẹ giọng hỏi: "Chẳng lẽ nàng đang trách ta gả cho Ôn Thái tử?"
Ôn Ngọc Kỳ thân thể run lên một cái, "Đây là lựa chọn của ngươi, cùng bản cung không liên quan."
"Ta còn có một việc không hiểu." Tiêu Vận Thục hỏi: "Năm đó nàng vì sao phải rời đi?"
Ôn Ngọc Kỳ không trả lời mà hỏi lại: "Hôm nay nhìn thấy bản cung, Thái tử phi trong lòng còn không rõ?"
"Nghe nàng nói như vậy, ta quả thực cũng đã hiểu rõ." Tiêu Vận Thục cười cười, ngón tay nắm lấy cánh tay Ôn Ngọc Kỳ từ từ nắm chặt, nàng từng câu từng chữ lạnh nhạt nói: "Bởi vì nàng là Ôn Quốc Trưởng Công chúa."
"Cái kia cần gì phải hỏi lại." Ôn Ngọc Kỳ giẫy giụa muốn rút cánh tay từ trong tay Tiêu Vận Thục.
Nàng càng dùng sức giãy dụa, Tiêu Vận Thục nắm càng chặt, Ôn Ngọc Kỳ sợ bị người khác bắt gặp các nàng dây dưa không ngớt, trong lòng dần tức giận, đang muốn mở miệng quát lớn Thái tử phi lớn mật, lại nghe Tiêu Vận Thục hỏi nàng: "Sau này nàng còn muốn gặp ta không?"
"Không bao giờ muốn gặp."
Lời này từ miệng mà ra, Ôn Ngọc Kỳ liền ngừng giãy dụa, lặng im chốc lát, ngón tay nắm chặt cánh tay nàng chậm rãi buông lỏng.
"Sau này nàng không cần hết sức trốn tránh ta." Tiêu Vận Thục cười đến thê lương, buông ra cánh tay Ôn Ngọc Kỳ, "Nếu nàng không muốn thấy ta, ta không ép buộc nàng là được, không tìm đến nàng là được."
Ôn Ngọc Kỳ nghe vậy ngơ ngác không bình tĩnh nổi, chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực như đã ngưng đập, nó xiết lại đau đớn, thẳng tắp vào lục phủ ngũ tạng, toàn thân, giờ khắc này trang dung tinh xảo đến đâu cũng không che giấu nổi sắc mặt trắng xám của nàng.
Mà khi Ôn Ngọc Kỳ định cất bước, Tiêu Vận Thục vẫn không nhịn được, đưa tay ra, lần thứ hai nắm lấy cổ tay nàng, khẽ gọi: "A Kỳ."
"Thái tử phi xin hãy thận trọng."
Ôn Ngọc Kỳ dùng sức đẩy tay Tiêu Vận Thục, ngẩng đầu lơ đãng nhìn vào đôi mắt khẩn cầu kia, nhưng đây là thâm cung nơi hàng trăm cặp mắt đổ dồn về, càng không dám dừng lại thêm nữa, nàng cắn chặt hàm răng, bước chân càng chạy càng nhanh, sợ chính mình không nhịn được quay đầu nhìn lại.
————
Nửa tháng sau.
Đoàn người tới Tiêu Quốc đã đến Ô Tắc thành.
Ô Tắc thành vị trí hiểm trở, dễ thủ khó công, là thành trì biên cảnh Ôn Quốc và Tiêu Quốc.
Ôn Thế Chiêu sau khi rời Ôn Cung, cân nhắc đến việc nhiều người quá gây chú ý, vì tránh tai mắt của người khác. Sau khi vào Ô Tắc thành, nàng đem mấy trăm thị vệ hộ tống mà phụ vương phái đến chia làm mấy tốp, giả làm bách tính bình dân lẻn vào Tiêu Quốc.
Thật sự đến hoàn cảnh bất đắc dĩ, những thị vệ này liền là ân nhân cứu mạng của nàng.
Đến Ô Tắc thành đã là hoàng hôn, vội vã rời đi khiến uể oải không ngớt, Ôn Thế Chiêu quyết định ở Ô Tắc thành nghỉ ngơi, ngày mai lại khởi hành.
Màn đêm buông xuống, ăn qua cơm canh buổi chiều, Ôn Thế Chiêu thấy tối nay ánh trăng vô cùng đẹp, trên đường lại nghe Tuần Ân kể về chuyện đánh trận lý thú ở Ô Tắc thành, liền lên trên tường thành lẳng lặng đứng ngắm trăng, nhìn chăm chú một bên khác của Ô Tắc thành, nơi sẽ tiến vào Tiêu Quốc.
Tuần Ân theo lệ đi tuần tra, tại bên góc tường mơ hồ thấy một vệt thanh sam đang đứng lặng, đến gần nhìn, nhờ ánh trăng sáng thấy được Hoài Vương đứng chắp tay.
Hắn vội vàng bước nhanh tới hỏi: "Vương gia sao còn chưa ngủ?"
"Còn sớm, ngủ không được." Ôn Thế Chiêu giơ tay chỉ trăng tròn, cười nói: "Ngươi có cảm thấy mặt trăng ở nơi này cùng mặt trăng ở Ôn Thành không giống nhau lắm không."
Tuần Ân cực kỳ không rõ: "Đều là mặt trăng, có cái gì không giống nhau a."
Ôn Thế Chiêu cười cười: "Khả năng bởi vì chỗ ngồi cùng với khí trời ấm lạnh không giống, chúng ta càng đi về phía nam, mặt trăng biến hóa càng lớn, ta ngược lại cảm thấy, mặt trăng nơi này đặc biệt tròn, hay là chỉ tối nay mới tròn như vậy, thực sự không giống nhau."
"Thuộc hạ không có chú ý tới." Tuần Ân nghe được mơ mơ hồ hồ, không thể làm gì khác hơn là gãi đầu gãi tai.
"Tòa thành kia tên là gì?" Ôn Thế Chiêu chỉ vào quái vật khổng lồ như ẩn như hiện trong đêm đen.
Tuần Ân đáp: "Hắc Giang thành."
"Hắc Giang thành?" Danh tự này rất quen tai, Ôn Thế Chiêu sờ sờ cằm, "Nếu như ta nhớ tới không lầm, trong bản đồ Ôn Quốc trăm năm trước, Hắc Giang thành này nguyên bản là thuộc về Ôn Quốc."
Tuần Ân gật đầu nói: "Trăm năm trước Ôn Quốc yếu nhất trong ba nước, mà Tiêu Quốc cường đại nhất, khi đó Ôn Quốc nuốt giận vào bụng, bị Tiêu Quốc chiếm đoạt rất nhiều tòa thành trì, Hắc Giang thành này chính là một trong số đó."
"Sau đó tại sao không có đoạt lại?"
"Ôn Quốc tuy trở lên mạnh mẽ, nhưng lấy Ô Tắc thành cùng Hắc Giang thành làm thành trì biên cảnh hai nước, đã ước định thành tục, ngay lúc đó Ôn Vương không có đoạt lại, hiện tại Vương thượng muốn đoạt lại cũng phải suy tính một chút thời cơ."
Ôn Thế Chiêu nhíu mày: "Vương huynh chí tại thiên hạ, không chừng ngày nào đó liền đem nó đoạt lại."
Tuần Ân không tỏ rõ ý kiến, nhẹ cười hỏi: "Vương gia võ công không tồi, lại là Ôn Quốc hoàng tử, không biết có hùng tâm chinh chiến sa trường không?"
"Bản vương coi như là xong rồi." Ôn Thế Chiêu hít thở dài, "Vương huynh sợ ta bị thương, căn bản không cho ta ra chiến trường giết địch."
Nếu thực sự bị thương, bị người phát hiện thân phận thật thì cũng không ổn.
"Này cũng đúng, Thái tử điện hạ cùng Trưởng Công chúa từ trước đến nay đều che chở Vương gia."
Ban đêm gió lạnh thấu xương, Tuần Ân nhìn Ôn Thế Chiêu thân mặc đơn bạc, khuyên nhủ: "Bên ngoài gió lạnh, Vương gia vẫn nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Ôn Thế Chiêu gật đầu nở nụ cười: "Cũng được, bồi dưỡng đủ tinh thần, năm ngày sau đến Tiêu thành rồi."
Một bên khác, cùng lúc đó ở Tiêu Cung.
Người hầu mặc trang phục nam tử vội vã đi tới phòng ngủ của Tiêu Thái tử, thấy Tiêu Thái tử ngồi một bên nhàn nhã đọc sách, gấp bước chạy tới hô: "Thái tử điện hạ, Trưởng Công chúa gửi thư tới!"
"Trưởng tỷ?" Tiêu Đàn Khanh sửng sốt một chút, cực nhanh ném sách sang một bên, đứng lên đưa tay ra, khuôn mặt tuấn lãng lúc này biểu hiện không thể chờ đợi được nữa: "Mau, lấy tới cho bản thái tử xem!"
Tiêu Đàn Khanh tiếp nhận thư, vừa mở ra vừa bất mãn thầm nói: "Trưởng tỷ cũng thật là, đã qua nửa năm mới chịu viết thư về."
"Hừm, hóa ra Ôn Quốc Tứ hoàng tử đến Tiêu Quốc chúng ta làm tin a." Tiêu Đàn Khanh đọc một nửa nhịn không được bật cười, nhưng mà đọc tới nội dung phần sau trong thư, hắn tức đến vỗ mạnh lên bàn.
"Con tin này là trư a, tại sao lại là một con heo dám nghĩ tới cải trắng của nhà bản thái tử!"
Tiểu Hải Tử bị dọa đến giật mình, nhược nhược kêu to: "Thái tử điện hạ."
"Tức chết bản thái tử!"
Tiêu Đàn Khanh thở mấy hơi thở, lần thứ hai cầm lấy thư, trợn mắt nhìn: "Trưởng tỷ bị mua chuộc gì, dựa vào cái gì mà con heo này muốn tới cướp cải trắng nhà bản thái tử, còn muốn bản thái tử đây đi giúp con heo này!"
Tiêu Đàn Khanh hừ nhẹ vài tiếng, giơ tay đem thư đốt đi, một lát thư đã thành tro, hắn vỗ vỗ hai tay, cười híp mắt nói: "Hảo, bản thái tử ngược lại muốn xem xem, con heo này rốt cuộc là hạng người gì, lại có thể thuyết phục Trưởng tỷ hỗ trợ."
Mà giờ phút này ở Ô Tắc thành xa xa, Ôn Thế Chiêu nằm trên giường vừa vặn ngủ đến mơ mơ màng màng, phút chốc rùng mình mấy cái.