Tại lớp 10-3, cô Hân Nghiên đang phổ biến lại các sự kiện sắp tới của trường cho học sinh nghe, đồng thời cũng để cả lớp chọn ra những bạn sẽ tham gia tiết mục văn nghệ. Một bạn nam giơ ta phát biểu ý kiến.
- Thưa cô, em thấy bạn Chu Hiểu Tinh với bạn Tần Mộng Khiết nhảy đẹp lắm, lần trước giờ ra chơi dưới sân trường, em có thấy hai bạn đứng tập nhảy chung với nhau đấy ạ.
Cả lớp xôn xao, Chu Hiểu Tinh thì không nói nhưng còn Tần Mộng Khiết mà cũng thích nhảy hả? Bình thường bọn họ chỉ thấy được một Tần Mộng Khiết hay ngại ngùng, hầu hết đều né xa mọi hoạt động của trường lớp, ngoại trừ giờ học trên lớp cũng chỉ thấy cô nói chuyện nhiều với Chu Hiểu Tinh, không thì cũng ngồi đọc sách, mấy ai lại ngờ được cô cũng có thể nhảy múa kia chứ!
Một bạn nữ khác thấy vậy cũng đứng lên xung phong vào nhóm nhảy, tên cô bạn này là Lưu Phi Phi, một cô gái nhanh nhẹn, cá tính nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Cô không chỉ đứng lên xung phong mà còn lôi kéo thành công Hiểu Tinh và Mộng Khiết nữa. Vẻ mặt Tần Mộng Khiết hiện rĩ sự không cam tâm nhưng vẫn là không thể thoát ra được.
- Thôi nào Mộng Khiết, cuối năm rồi mà, cậu cũng nên thể hiện chút đi~
Mộng Khiết phồng má lên rồi “Ò” một tiếng.
—————
Thời gian này đối với tụi cô là khoảng thời gian được thoải mái nhất khi ở trường, thế nhưng đối với Tạ Hoài Du lại khác, năm nay là năm cuối cấp của bọn anh thế nên cần phải chú tâm học hành để đạt kết quả tốt trong kỳ thi sắp tới.
Đang ngồi giải đề toán, đột nhiên Tạ Hoài Du ngước mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới sân trường là hình ảnh các bạn học sinh khóa dưới bận rộn làm đồ thủ công trang trí trường. Thấy cảnh này anh mới chợt nhận ra, thời gian gặp nhau giữa anh với Tần Mộng Khiết đang ngày càng ít đi, dạo gần đây cũng không thường xuyên nhắn tin nữa. Mấy ngày nay thức khuya ôn bài nên buổi sáng cũng đi muộn hơn lúc trước, không đi xe buýt đến trường cùng Mộng Khiết được nữa.
Nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nhìn vào đoings đề toán trên bàn, Tạ Hoài Du cúi mặt ngẩn người suy nghĩ gì đó. Anh… thích Tần Mộng Khiết, thế nhưng lại chẳng dám nói ra, nghĩ tới đấy Tạ Hoài Du cảm thấy mình yếu đuối biết bao nhiêu. Chẳng lẽ đoạn tình cảm này chỉ nên được giấu trong lòng…
Giờ ra chơi,
Tạ Hoài Du xuống canteen mua đồ ăn sáng, do sáng nay anh quên đặt báo thức nên xém bị trễ gì, thế là cũng chưa kịp bỏ cái gì vào bụng. Đúng lúc đi ngang qua thấy trong phòng tập nhảy của trường có Tần Mộng Khiết, Tạ Hoài Du ngay lập tức đứng lại xem thử.
Cả đám người Tần mộng Khiết vẫn đang hăng say luyện tập mà không hề để ý đến có một cặp mắt đang dõi theo bên ngoài cửa. Thấy cô bé lyện tập vũ đạo chăm chủ thế kia, Tạ Hoài Du mỉm cười, không nhịn được liền thốt ra khỏi miệng một câu khen ngợi.
- Nhảy đẹp thật.
- Nhảy đẹp cái đầu cậu đấy! Ông đây ngồi trong liwsp đợi cậu nãy giờ mà cậu lại đứng đây ngắm mấy em gái nhảy nhót!
Tạ Hoài Du giật mình quay đầu lại, không biết từ khi nào mà Hứa Hiểu Minh đã xuất hiện sau lưng anh.
- Gì đây gì đây, hóa ra là đang ngắm Tần Mộng Khiết hả~
Hứa Hiểu Minh nói với một giọng điều đầy ý trêu chọc, đang đứng cười ha hả thù bị Tạ Hoài Du đạo cho một cái.
- Nhiều chuyện, đi thôi.
- Đi thì đi, nói là được rồi, mặc gì cậu đạp tôi! Hứa Hiểu Minh bất mãn nói.
—————
Ba mươi phút sau,
Mộng Khiết sau khi tập mấy động tác mạnh gây dễ gây mất sức xong thì liền ngồi rụp xuống thở hổn hển, lưng áo mọi người cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Tất cả vũ đạo đều do Lưu Phi Phi biên đạo, một số động tác nhỏ khác thì được biên đạo bởi Tần Mộng Khiết.
Lưu Phi Phi thấy Mộng Khiết đã thấm mệt, cô quyết định dừng lại cho mọi người nghỉ ngơi một chút
- Để tớ đi mua nước.
Một bạn nữ khác cũng đứng lên đi theo Lưu Phi Phi.
- Cảm ơn, lát nữa bọn tớ trả tiền sau nhé.
Tần Mộng Khiết đang nằm vật trên sàn, hai mắt nhắm nghiền lại, nghe thấy Lưu Phi Phi định đi mua nước cũng không quên nói lời cảm ơn đến cô bạn. Điều này làm cho Phi Phi vốn không có quá nhiều thiện cảm với Mộng Khiết nay lại có suy nghĩ khác về cô.
Mở nhạc lên nghe, cả đám vừa ngồi nghỉ vừa ngân nga, nhẩm theo lời bài hát. Nghe được chất giọng của Tần Mộng Khiết khi đang hát, Lưu Phi Phi cũng phải thoits lên một câu khen ngợi.
- Này này, cậu ém nghề lâu thế, hát hay như này mà giờ tớ mới biết đấy!
- Tớ cảm thấy… cũng bình thường thôi mà.
Cũng nhờ những sự kiện cuối năm thế này mới giúp Tần Mộng Khiết cảm thấy gần gũi với các bạn trong lớp hơn. Cô cũng đổ gục trước nhan sắc và tính cách của Lưu Phi Phi mất rồi, người gì đâu vừa xinh đẹp lại vừa cá tính, đáng yêu. Thế nhưng năm sau cũng sắp xếp lại lớp rồi, Mộng Khiết hi vọng đến lúc đó vẫn có thể học chung với Chu Hiểu Tinh và Lưu Phi Phi. Đây đều là những cô bạn chiếm vị trí đặc biệt trong lòng cô.