Trong phòng ngủ tối đen như mực, cô vừa không nhìn rõ gương mặt của Lâm Tiểu Hà, vừa không thấy rõ điều kiện phòng ngủ. Cô cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể nằm ở mép giường trong dưới sự sắp xếp của Lâm Tiểu Hà.
Trời nóng nực, hai người đều không đắp chăn, rất tự nhiên mà chừa lại một khoảng trống ở giữa giường.
“Này, cậu tên là gì thế?” Lâm Tiểu Hà gần như dùng âm gió hỏi.
“Dương Nguyệt Thấm.” Giọng Dương Thanh nhỏ đến mức suýt nữa không nghe được.
Lâm Tiểu Hà vẫn nằm ngang như cũ, cô ấy yên lặng trong chốc lát rồi hỏi: “Nguyệt trong mặt trăng, Cầm trong cầm sắt [*] à?”
[*] Ở đây do Dương Thanh nói bé quá nên Lâm Tiểu Hà nghe nhầm Thấm (phiên âm: qìn) thành Cầm (phiên âm: qín)
“Nguyệt trong mặt trăng, Thấm trong thấm vào lòng người.”
Một tiếng “ồ“ kéo dài, sau đó Lâm Tiểu Hà không nói nữa. Dương Thanh còn đang nghi ngờ là có chuyện gì thì nghe được bên cạnh mình truyền tới tiếng ngáy rất nhỏ.
… Là do cô ấy đọc sách mệt quá rồi ư? Dương Thanh nghĩ trong lòng, cô còn chưa từng thấy người khác bật đèn pin đi ra ngoài đọc sách, chắc là cô ấy… là bạn học có tinh thần học tập rất nhiệt huyết.
Dương Thanh nằm trên giường nghĩ ngợi linh tinh qua lại, so với ngủ cùng chung một trên giường với một người bạn học xa lạ, cô lo lắng cuộc sống cấp ba trong tương lai hơn, Chu Mộng Ni làm được lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, nếu như vậy, e rằng cô vĩnh viễn không có ngày yên ổn.
Dương Thanh không biết mình thiếp đi lúc nào. Sáng sớm hôm sau thức dậy khi chuông vừa vang lên, cô lập thức dựng người khỏi giường theo phản xạ có điều kiện vậy, vừa định xuống giường thì phát hiện Lâm Tiểu Hà ngồi ở mép giường chớp mắt nhìn mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, bấy giờ đều lộ ra vẻ mặt hơi lúng túng.
Lâm Tiểu Hà ngượng ngùng gãi đầu: “Ơ, rốt cuộc cậu tên là gì, hôm qua ngủ nhanh quá, không nghe rõ lắm.”
“Dương Nguyệt Thấm, Nguyệt trong mặt trăng, Thấm trong thấm vào lòng người.”
Lâm Tiểu Hà hé môi cười: “Cậu học lớp 80 à?”
“Ừ.” Ánh mắt Dương Thanh bị miếng vá trên giường hấp dẫn, cô ngẩn người, nhanh chóng dời mắt nói: “Tớ phải về rồi, tạm biệt cậu.”
Không đợi Lâm Tiểu Hà lên tiếng lần nữa, Dương Thanh đã vội vã đeo giày vào, chạy ra khỏi phòng ngủ. Cô thở hồng hộc chạy về đến cửa phòng ngủ, tất cả mọi người trong phòng ngủ đều đã rời giường, họ thấy Dương Thanh từ bên ngoài trở về thì đều không hẹn mà cùng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Hừ.” Chu Mộng Ni cố ý: “Đêm không về ngủ cơ đấy, không phải mày có bạn trai rồi đấy chứ?”
Lời Chu Mộng Ni khiến những bạn học khác cười trộm, mọi người đều dòm ngó Dương Thanh, chờ cô trả lời.
Mặt Dương Thanh đỏ lên, cô phản bác: “Không phải.”
“Có quỷ mới tin.” Chu Mộng Ni khinh thường hừ một tiếng, cô ta quay đầu thì thầm với một bạn học khác: “Nói thật đi, năng khiếu trời sinh của bọn nó rõ là rất loạn, thế mà còn không thừa nhận.”
“Đúng vậy, rõ ràng tối qua tôi thấy cậu ta đi ra ngoài.” Cô bạn học bình thường có quan hệ tốt hơn với Chu Mộng Ni nói phụ họa.
Dương Thanh tức đến mức môi trắng bệch nhưng cô biết, có phản bác cũng vô ích, đám người này sẽ chẳng để ý tới sự phản bác của cô.
Chu Mộng Ni và mấy người bạn học nhìn nhau, họ cười rộ lên rồi cười toe toét ra khỏi phòng ngủ.
Khi đó Dương Thanh rất ngây thơ, không biết lời đồn đại giống như gió, kẽ nào cũng lọt. Rất nhanh chóng, cả lớp 80 đã lưu truyền câu chuyện cô nửa đêm ra ngoài hẹn hò với bạn trai, hơn nữa, càng truyền đi càng quá đà, có người nói Dương Thanh qua đêm ở phòng ngủ con trai, hai người làm cho giường kêu kẽo cà kẽo kẹt; có người còn nói rằng, buổi tối bọn họ cố ý chạy ra ngoài trường, đi làm chuyện bẩn thỉu.
Cuối cùng Dương Thanh đã cảm nhận được những ánh mắt khác thường kia, bọn họ lén lén lút lút nhưng lại không đâu là không có mặt, ánh mắt đó khiến cô lạnh cả sống lưng, làm cô kinh hồn bạt vía. Sau khi trở lại phòng ngủ, cô lại gặp phải sự bạo lực càng nghiêm trọng hơn, không biết bắt đầu từ lúc nào, Dương Thanh phát hiện đệm giường của mình có thể bị ướt một cách đầy khó hiểu, đồ trên giường tự dưng xuất hiện ở đủ mọi chỗ, ví dụ như gầm giường, trong giày của một bạn học nào đó, ngay cả tấm bản vẽ mà cô quý trọng kia cũng có nhiều thêm mấy vết trầy xước vào một buổi tối sau này.
Người trong phòng ngủ, không một ai là ngoại lệ, họ duy trì yên lặng, không ai mở miệng nói chuyện gì đã xảy ra cả.
…
“Đây là vòng tuần hoàn ác tính, em không thể ngủ yên giấc trong phòng ngủ, lúc vào học thì ngủ gà ngủ gật, mà vừa ngủ gà ngủ gật thì nhưng lời đồn thổi liên quan tới việc tôi lêu lổng với bạn học nam khác lại truyền đi càng kinh khủng hơn, mọi người đều tin vào chuyện này mà không chút nghi ngờ, thậm chí ngay cả chủ nhiệm lớp cũng đến nhắc nhở em, bảo em chú ý hành động trên trường một chút. Nhưng, cho dù là vậy, Chu Mộng Ni vẫn dùng đủ loại phương pháp hành hạ em.”
…
Hôm nay, Dương Thanh vừa định lên giường thì đột nhiên cảm thấy bụng đau quặn lên, cô vội chạy ra khỏi phòng ngủ đi nhà vệ sinh, đi được nửa đường, cô lại phát hiện ra mình quên cầm giấy bèn quay trở về.
Cô vừa tới bên cửa đã nghe thấy tiếng cười trộm không dứt trong phòng ngủ. Cô trù trừ ngó đầu vào nhìn thử bên trong thì chỉ thấy mấy người xúm vào bên giường cô, cười ha ha không ngừng.
Trên tay Chu Mộng Ni bưng một ly trà thủy tinh, đang cười ha hả đổ nước xuống đệm giường của cô.
Dương Thanh vội vàng lao vào: “Cậu làm cái gì đấy!” Dương Thanh đẩy Chu Mộng Ni ra.
Chu Mộng Ni lảo đảo, người nghiêng ngả, đùi đụng vào chân giường, phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Ly rơi xuống lại vang ra âm thanh y chang, tiếng động nghe vô cùng chói tai.
Dương Thanh ngẩn ra, cô không ngờ mình lại có sức lực lớn như vậy, thế mà cũng có thể đẩy Chu Mộng Ni ngã được.
“Rất… rất xin lỗi, tôi không cố ý.” Dương Thanh hèn nhát lui về phía sau.
“Mẹ nó!” Chu Mộng Ni đau đến nhe răng trợn mắt, cô ta chợt đứng thẳng người rồi kéo tóc Dương Thanh qua: “Dám đánh tao à! Con điếm thối này!”
Dương Thanh cảm giác xương đầu cũng đã bị kéo tung ra mất rồi, cô khóc lóc kể lể: “Là do cậu đổ nước vào giường tôi trước.”
“Đổ thế nào? Mày mở cái mắt chó của mày ra nhìn thử xem, không phải một mình tao ghét mày, mà là mọi người đều ghét mày!”
“Đúng đấy, bọn tao đã ngứa mắt nó từ lâu lắm rồi!”
“Đồ đê tiện!”
“Suốt ngày ỡm ờ õng ẹo, chỉ mong sao trèo lên giường mấy bạn học nam kia.”
“Chỉ sợ đã trèo lên từ lâu rồi.”
“Ha ha ha ha ha ha, đóng cửa lại.”
…
Dương Thanh vừa cảm thấy nhục nhã vừa tức giận, mà, trong nháy mắt, cơn giận của cô đã bị đau đớn tới dồn dập che khuất đi, những nắm đấm của các cô ta giống như hạt mưa rơi xuống vậy.
…
Mặt Dương Thanh vương đầy nước mắt trong suốt, đối với cuộc sống dĩ vãng, cô ấy đã lựa chọn quên đi đoạn quá khứ này, nhưng, quá khứ lại giống như một vết sẹo vậy, đã in hằn con dấu vĩnh viễn trên người cô ấy mất rồi.
Lương Hi không ngờ nhìn Dương Thanh tự tin và hào phóng của bây giờ lại có quá khứ không muốn nhìn lại như vậy, trong lòng cô cảm thấy buồn đau thay cho cô ấy, chắc chắn là cô ấy đã phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thoát ra khỏi ám ảnh khi đó.
“Em không phải kháng sao?” Lương Hi tự cảm thấy mình hỏi như thế có vẻ không ổn, cô bèn giải thích lại: “Ý của chị là, ví dụ như xin giáo viên đổi phòng ngủ.”
Dương Thanh lắc đầu: “Em đã từng hỏi giáo viên thì giáo viên lại nói một lớp thì ở cùng một chỗ, trừ phi những bạn học khác cũng đồng ý mới đổi được. Hơn nữa… bởi vì giáo viên có ấn tượng xấu với em cho nên bọn họ cũng sẽ không đồng ý đổi giúp em.”
Lương Hi hỏi tiếp: “Thế sao em vượt qua được những ngày đó?”
Dương Thanh thở dài: “Em chỉ có thể khuất phục, em giúp Chu Mộng Ni lấy nước, giặt quần áo, quét dọn vệ sinh trong phòng ngủ để đổi được sự yên lòng chốc lát ở phòng ngủ…”
…
Vòi hoa sen xả nước kêu ào ào, hơi nước táp vào gò má Dương Thanh, cô cảm thấy hơi nóng âm ỉ.
Dương Thanh lấy lại tinh thần thì phát hiện xô nước đã đầy lâu rồi, cô luống cuống quýnh lên tắt vòi nước đi, sau lưng lại truyền tới tiếng than phiền của Chu Mộng Ni.
“Đệch! Có phải mày là óc heo không vậy, chút chuyện này mà cũng làm không xong!”
Dương Thanh mím môi không trả lời, cô dùng toàn bộ sức lực xách xô nước trên tay khiến nước nóng bỏng trong xô sánh ra một ít.
“Đồ ngu này, mày không thấy tao ở đằng sau mày à? Nước sánh ra nóng muốn chết người đó!” Chu Mộng Ni làm bộ hung dữ.
Dương Thanh cúi đầu, nhịn sự bạo lực trong lời nói này xuống, dù sao, kiểu gì thì chuyện này cũng tốt hơn đớn đau về thân thể, dẫu chỉ là một chút.
“Này, Chu Mộng Ni!”
Dương Thanh nghe âm thanh này thì giương mắt liếc thử, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng ở đó, đón lấy ánh nắng ban chiều, tay chống hông, cười chói mắt.
Cô ấy là… Lâm Tiểu Hà.
Dương Thanh tưởng là mình đã nhìn lầm.
Lâm Tiểu Hà mang vẻ mặt coi thường: “Sao mày vẫn giữ cái nết này thế! Cấp hai chỉ thích bắt nạt bạn học, đến cấp ba vẫn còn bắt nạt, mày là chó không đổi được thói ăn phân đấy à?”
Chu Mộng Ni hung dữ trợn mắt nhìn Lâm Tiểu Hà: “Mày mới là chó ấy!”
“Tao còn lâu mới rảnh rỗi không có chuyện gì đi cắn bậy người khắp nơi.” Lâm Tiểu Hà xích lại gần hơn chút, tiện thể khoác lên bả vai Dương Thanh: “Cậu ấy là bạn tao, bắt nạt cậu ấy chính là bắt nạt tao, mà bắt nạt tao thì tao sẽ không khách sáo đâu.”
Lâm Tiểu Hà và Chu Mộng Ni giằng co, mặc dù vóc người của cô ấy không cao lớn bằng Chu Mộng Ni nhưng khí thế thì đủ để chống lại Chu Mộng Ni.
Chu Mộng Ni lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao tao không biết mày lại có người bạn như vậy nhỉ?”
“Chẳng lẽ tao kết bạn với ai lại còn phải nói với mày à? Bình thường mày bắt nạt bạn bè cũng đâu thấy mày hỏi ý kiến tao đâu?” Lâm Tiểu Hà nói đểu Chu Mộng Ni: “Chắc mày không quên chuyện cấp hai nhỉ.”
Dường như Chu Mộng Ni bị chuyện nào đó của trước kia ảnh hưởng, hiếm khi cô ta không phản kích lại Lâm Tiểu Hà mà chỉ quẳng một câu “chờ mà xem” rồi xách xô nước giận đùng đùng rời đi.
Dương Thanh kinh ngạc nhìn bóng lưng Chu Mộng Ni, cô không dám tin Chu Mộng Ni lại tha cho mình như thế, nhưng cùng với kinh ngạc lại là sợ hãi, nỗi sợ đang dần kéo đến.
Bây giờ bỏ qua rồi, thế sau đó thì sao?
“Đối phó với loại người như vậy thì phải nhanh nhẹn chút. Nếu sau này cậu ta còn tìm cậu gây phiền toái thì cậu tìm tớ, tớ đi dạy dỗ cậu ta.”
“Cậu không nên giúp tớ, như vậy sẽ mang đến cho tớ nhiều phiền toái hơn nữa.” Mặt Dương Thanh không cảm xúc.
Trên mặt Lâm Tiểu Hà thoáng qua vẻ kinh ngạc, trong chốc lát, dường như cô ấy đã hiểu ra tại sao Dương Thanh lại nói như vậy.
“Chẳng lẽ ở phòng ngủ, cậu cũng bị cậu ta bắt nạt à?”
Dương Thanh yên lặng không nói, nhưng người cô khẽ run đã bán đứng cô.
Lâm Tiểu Hà thấy cô sợ Chu Mộng Ni như vậy bèn không nhịn được mà mắng: “Cái đồ Chu Bát Bì [*] này, đúng là bắt nạt kỷ yếu, ngứa đòn rồi mà! Cậu yên tâm, có Lâm Tiểu Hà tớ đây, tớ sẽ không cho phép cậu ta bắt nạt cậu như vậy nữa!”
[*] Chu Bát Bì là ác bá địa chủ nổi danh trong cuốn “Nửa đêm gà gáy” dưới ngòi bút bịa đặt của Cao Ngọc Bảo.
Dương Thanh cũng không vì Lâm Tiểu Hà nói như vậy mà cảm thấy yên lòng, giúp đỡ chỉ là nhất thời, không ai có thể vĩnh viễn giúp ai, huống chi cô ấy vẫn chỉ là bạn học xa lạ mới gặp mấy lần.
Cô nói cảm ơn đơn giản rồi rời đi, không hề quay đầu lại.
Hôm đó, sau khi tự học buổi tối, Dương Thành đi loanh quanh bên ngoài một lúc, cô sợ trở về phòng ngủ sẽ bị bắt nạt nữa, tới gần thời gian tắt đèn một chút thì cô sẽ bị bắt nạt ít đi vài phút.
Chờ đến khi thấy gần tới thời điểm tắt đèn, Dương Thanh mới kinh hồn bạt vía mà đi về phía phòng ngủ.
Trên hành lang, người đến người đi, không ai chú ý tới sự sợ hãi của Dương Thanh, đến khi cô còn cách phòng ngủ vài mét thì nghe được tiếng tranh cãi ầm ĩ từ bên trong truyền ra.
“Chu Mộng Ni, nếu mày mà bắt nạt Dương Nguyệt Thấm nữa thì tao sẽ dội cả người mày lần nữa, Lâm Tiểu Hà tao nói được là làm được.”
“Tao… tao mà sợ mày à, cái đồ chó nghèo nàn đến cả đồng phục học sinh cũng không mua nổi!” Dường như giọng Chu Mộng Ni có xen lẫn tiếng thở hổn hển.
“Ai nói tao không có, tao giặt rồi.” Nghe giọng Lâm Tiểu Hà đúng chừng mực: “Hơn nữa, tao mặc lại quần áo của mình đâu có gì phải mất mặt, không giống mày, chỉ biết làm vài chuyện mất mặt.”
Dương Thanh dừng bước, cô không ngờ Lâm Tiểu Hà sẽ lại xuất hiện ở phòng ngủ của mình, thì ra không phải cô ấy chỉ nói cho có, cô ấy nghiêm túc.
Cổ họng Dương Thanh khẽ run, khom người, đi vào trong phòng ngủ liếc thử thì chỉ thấy Lâm Tiểu Hà ngẩng đầu, ưỡn ngực đối mặt với Chu Mộng Ni, trên người cô ấy không mặc đồng phục học sinh thật, thậm chí, ở đằng sau ống quần còn có một miếng vá không cùng màu với quần. Thoáng nhớ tới, hình như lúc ban ngày cô cũng thấy cô ấy mặc bộ quần áo này, cũng do Dương Thanh đắm chìm trong thế giới của mình, thế nên không chú ý tới quần áo của cô ấy.
Chu Mộng Ni đứng đối diện cô ấy, quần áo cô ta bị ướt một mảng lớn, nhìn vẻ mặt cũng có chút chật vật.
Ngay trong lúc Dương Thanh quan sát, Lâm Tiểu Hạ lại dời tầm mắt tới những người khác đứng đằng sau Chu Mộng Ni, cô ấy lộ ra ánh mắt sắc bén, nói thong dong: “Các cậu kia, tôi là Lâm Tiểu Hà lớp 77, thành tích cũng không tệ lắm, quan hệ với giáo viên cũng tốt. Nói thật, trường học chúng ta còn trông mong tôi kéo tỉ lệ lên lớp đó. Nếu sau này các người còn dám bắt nạt Dương Nguyệt Thấm nữa thì tôi không chỉ tạt nước đơn giản vậy thôi đâu.”
Giọng nói bình tĩnh mang theo sự uy hiếp.
Người trong phòng ngủ 302 cứ cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, cũng biết điều mà im lặng.
Lâm Tiểu Hà nhìn tất cả mọi người đều có vẻ đã biết điều mà kìm lại thì hài lòng quay đầu, tầm mắt cô ấy vượt ra khỏi phòng ngủ, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Dương Thanh đang đứng ngoài cửa.
Lâm Tiểu Hà ngẩn người, ngay sau đó nở một nụ cười xán lạn với Dương Thanh.