“Tên dở hơi Tống Văn hôm nay không đến à?” Một nữ sinh ngồi phía trước Cao Dung kỳ quái ngoảnh mặt nhìn phía sau.
Một nữ sinh khác nói: “Nghe đồn hôm qua bị ngã, hôm nay ở nhà dưỡng thương.”
Cao Dung nhìn chỗ trống bên cạnh mình, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Ngày hôm qua bọn họ vừa gặp mặt, sau đó cậu vội vàng chạy trốn để lại Tống Văn và Phùng Tầm Kha. Có phải vì bị phát hiện nên mới xảy ra xung đột hay không…
Nghĩ như thế, Cao Dung quay đầu nhìn Phùng Tầm Kha ngồi phía sau. Hắn đang nằm trên bàn học, cậu chỉ có thể trông thấy tóc vàng gợn sóng, ánh nắng ngoài kia xuyên qua song cửa chiếu rọi trên người hắn, phảng phất nét trầm tư và ngoan ngoãn.
Đột nhiên một ít ký ức mờ ám tràn vào tâm trí Cao Dung…
Hơi thở nong nóng của thiếu niên phả bên tai cậu, còn có ngón tay thon gầy mang theo sự vuốt ve lạnh lẽo; bởi vì cả hai quá gần thậm chí cậu nghe thấy nhịp đập con tim của Phùng Tầm Kha.
“Đừng như vậy.” Cao Dung lắc đầu, ngăn dòng hồi tưởng của bản thân. Cậu nhanh chóng xoay người, không thèm nhìn Phùng Tầm Kha nữa, mà trong lòng cậu cũng đã có quyết định. Đêm qua cậu nghĩ ngợi rất lâu, cậu tình nguyện làm bạn với Phùng Tầm Kha cả đời, nhưng tuyệt đối không nảy sinh loại quan hệ tình cảm đó. Nam sinh thích nam sinh, dù rằng kiếp trước hay kiếp này Cao Dung cũng rất khó tưởng tượng. Chính vì không thể tưởng tượng nên cậu và Phùng Tầm Kha không có khả năng.
Bả vai Phùng Tầm Kha hơi động đậy, rồi hắn ngẩng mặt lên, bóp bóp trán, thoạt trông vô cùng mệt mỏi. Hắn dõi theo bóng lưng Cao Dung, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên bàn: “Nên quyết định thế nào, Dung Dung?”
—
Ở hội trường, sau khi tan học sẽ có các học sinh đi tới đi lui theo bản năng nhìn về phía gã thiếu niên tóc vàng mặc sơ mi trắng đang viết trên bảng đen những nét chữ sắc bén như dao.
Rất nhiều học sinh đều biết tên hắn, bởi vì mỗi tháng báo cáo trên bảng đều do hắn hoàn thành. Vì thế cuối góc phải của bảng thường hiện lên 7 chữ: Lớp 11/6 Phùng Tầm Kha. Nhưng hôm sau bỗng nhiên xuất hiện thêm mấy chữ kỳ quái dư thừa, ví như họ Trương thích Phùng Tầm Kha, họ Trần muốn xin số điện thoại Phùng Tầm Kha, hoặc mỗi ngày mình đều để ý cậu nha, mình dường như vừa gặp cậu đã yêu rồi:”< Những chuyện này có hơi ấu trĩ.
Phùng Tầm Kha vô tình nhìn thấy sẽ bình thản dùng bông bảng lau sạch, nhưng trong mắt hắn lại hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn.
Cao Dung do dự cả buổi, cuối cùng vẫn tìm gặp Phùng Tầm Kha. Bởi lẽ có một số chuyện bọn họ nên nói rõ ràng, giống như Phùng Tầm Kha nói với cậu: Dung Dung, mình đã trưởng thành. Cho nên bọn họ không thể giống thời thơ ấu, dùng tuổi tác làm cớ biện minh. Cậu biết Phùng Tầm Kha cũng đang chờ câu trả lời.
Cao Dung đeo cặp đứng sau lưng Phùng Tầm Kha. Cậu nhìn Phùng Tầm Kha nghiêm túc viết trên bảng đen, ngón tay trắng nõn cầm viên phấn cùng màu, đầu ngón tay bám một ít bụi phấn, da dẻ tựa hồ trắng như phấn trên tay.
Cậu không định quấy rầy Phùng Tầm Kha, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Hoàng hôn phủ lên cơ thể càng làm hắn trở nên mông lung trong ánh chiều tà. Cao Dung không nhìn thấy mặt, chỉ quan sát cử động của khuỷu tay, nhưng Cao Dung chắc rằng gương mặt ấy sẽ rất đẹp đẽ. Thành thật mà nói, sống cả hai kiếp nhưng cậu chưa thấy ai đẹp hơn Phùng Tầm Kha. Nếu có thể, cậu vẫn mong Phùng Tầm Kha hướng về một tương lai tươi sáng, dù có ra sao cũng đừng dẫm vào vết xe đổ làm kẻ giết người.
Đang nghĩ linh tinh, bỗng Phùng Tầm Kha quay lại, vui vẻ gọi ‘Dung Dung’ một tiếng. Mi mắt hắn cong cong, đôi con ngươi thẳm xanh sắc sảo nay có vẻ ôn hòa hơn vài phần.
“Cậu thiết kế báo cáo thật đẹp.” Cao Dung bước đến gần, “Có phải sắp hoàn thành hay không?”
Phùng Tầm Kha gật gật: “Bảng này mình làm hơn tuần đấy, ngày mai sẽ nộp kết quả báo cáo, nhưng mà.” Phùng Tầm Kha trỏ vào một chỗ trống. “Đây phải vẽ thêm, vốn là Tống Văn phụ trách nhưng hôm nay cậu ta không đến trường nên hơi khó xử.”
“Mình giúp cậu một tay.” Cao Dung cầm lấy một mẫu phấn bên cạnh. “Tuy vẽ không hay lắm nhưng giúp cậu hoàn thành sớm, trời sắp tối rồi.”
Đôi mắt Phùng Tầm Kha sáng lên, hắn hơi khom lưng, bờ môi hôn lên gương mặt người đối diện: “Cảm ơn Dung Dung.”
Không chờ Cao Dung phản ứng, Phùng Tầm Kha đã đi qua bên kia, hắn cầm lấy một quyển sách: “Vẽ cái này nhé?”
“A… Có sơ sài quá không?” Cao Dung cúi đầu, trên trang sách là một đôi học sinh nam nữ ngồi cùng nhau đọc sách, đột nhiên mặt cậu nóng bừng. Tuy nhiên biểu hiện của Phùng Tầm Kha quá tự nhiên, cho nên Cao Dung cảm thấy bối rối với động tác mờ ám này.
“Học sinh trường trung học phổ thông Dục Đức chúng ta phải đặt việc học lên hàng đầu, bất cứ ở đâu cũng phải đem theo một quyển sách, ngay cả ăn cơm cũng vừa ăn vừa ngẫm. Tuổi trẻ là gì? Tuổi trẻ chính là rong ruổi với biển lớn vô tận của sách!” Phùng Tầm Kha nhăn mày, học theo dáng vẻ của thầy chủ nhiệm lớp luôn ca ‘bài ca con cá’ cho các em học sinh.
Ngày hôm qua Cao Dung đã nghe thầy chủ nhiệm nói thế nên cậu biết Phùng Tầm Kha bắt chước ai. Phút chốc cậu bật cười, còn đưa tay chạm vào lông mày của Phùng Tầm Kha, vui vẻ bảo: “Ở đây xếch lên mới giống.”
“Vậy à?” Phùng Tầm Kha nhướn mày cao hơn.
Cao Dung phì cười thành tiếng: “Đúng rồi, y hệt!” Nghĩ đến gương mặt tròn quay của thầy chủ nhiệm đầu hói, lại nhìn vào một Phùng Tầm Kha tinh xảo đẹp đẽ đang nỗ lực nhại theo dáng vẻ của thầy, Cao Dung càng nghĩ càng buồn cười chết mất.
Phùng Tầm Kha thấy cậu vui vẻ, nét cười trong đáy mắt càng sâu. Hắn cầm tay Cao Dung kéo đến gần mình, cười nói: “Dung Dung đáng yêu.”
Hơi thở quen thuộc của thiếu niên phả gần, Cao Dung sửng sốt, sau đó cậu khẽ quay mặt đi. “Đừng nói nữa, mau vẽ đi kìa.”
Phùng Tầm Kha giả vờ không nhận ra sự biến chuyển vi diệu của Cao Dung, hắn mỉm cười buông tay cậu: “Ừm, chúng ta bắt đầu thôi.”
Khoảnh khắc ấy, một viết một vẽ, bọn họ như là đồng đội ăn ý. Thi thoảng Phùng Tầm Kha sẽ nghiêng đầu nhìn tranh vẽ của Cao Dung, lúc Cao Dung phát hiện hắn đang ngắm mình sẽ dùng sách che mặt. Phùng Tầm Kha cũng lập tức quay đi, nghiêm túc viết chữ trên bảng đen, khóe môi luôn ẩn hiện ý cười.
Một giờ sau, chủ đề ‘Thanh xuân’ báo bảng, hết thảy hoàn thành.
“Hơn một tuần đã xong, may nhờ có Dung Dung đấy.” Phùng Tầm Kha vui vẻ nhìn Cao Dung.
Cao Dung cũng phức tạp nhìn Phùng Tầm Kha: “Phùng Tầm Kha, chuyện hôm qua… Mình có lời muốn nói với cậu.”
“Dung Dung có quyết định.” Phùng Tầm Kha lẳng lặng ngắm cậu bằng đôi mắt thẳm xanh.
Cao Dung gật đầu, cậu hơi vội vàng diễn đạt suy nghĩ của bản thân: “Hôm qua mình đã suy nghĩ thật lâu về việc cậu thích mình, rốt cuộc không thể tiếp thu. Chúng ta đừng như thế, kỳ thực chúng ta có thể làm bạn bè tốt, giống như bây giờ cũng rất vui vẻ?”
Crắc một tiếng, Phùng Tầm Kha bẽ gãy phấn trên tay. “Đây là quyết định của Dung Dung?” Hắn nhìn Cao Dung, “Nhưng mình thật thích Dung Dung, làm sao bây giờ?”
“Phùng Tầm Kha, tụi mình không phải trẻ con nữa. Mình muốn làm bạn, mình không thể thích cậu theo kiểu ấy.” Cao Dung lần nữa bổ sung, “Cậu… Cậu cũng không nên thích như vậy.”
“Vậy sao?” Phùng Tầm Kha cầm lấy bông lau bảng, đột nhiên vung tay xóa mất thành quả đã làm.
Cao Dung nhanh chóng giữ chặt tay hắn: “Cậu làm gì thế!”
Phùng Tầm Kha ngừng lại, hắn nhìn Cao Dung: “Hủy hoại.”
“Vất vả lắm cậu mới hoàn thành, hơn nữa ngày mai thầy sẽ đến kiểm tra!” Cao Dung gấp đến mức muốn lấy bông bảng từ tay hắn.
Phùng Tầm Kha đột ngột áp Cao Dung vào tường, mà phía sau Cao Dung tràn đầy bảng đen phấn trắng: “Dung Dung đau lòng hửm? Là vì mình sao?”
“Chúng ta là bạn bè, mình sẽ quan tâm cậu, m…”
Phùng Tầm Kha lắc đầu: “Thế đã đủ.” Rồi hắn cười, “Dung Dung, từ từ thích mình được không? Nếu không, đừng nói là bảng, kể cả bản thân mình cũng sẽ hủy hoại, như thế Dung Dung có bận tâm chăng?”
Phùng Tầm Kha buông tay, hắn rời khỏi cậu, lùi về sau mấy bước. Hắn đang chờ sự lựa chọn của Cao Dung.
Cao Dung ngơ ngác nhìn hắn, khóe môi run run, rốt cuộc cái gì cũng chưa nói, chỉ loạng choạng chạy ra cửa lớp.
Phùng Tầm Kha dõi theo bóng dáng Cao Dung cho đến khi mất hút, đôi mắt xanh trở nên lạnh lùng. Hắn nắm chặt bông bảng trong tay, xoay người lau sạch những gì hắn đã viết.
Sắc trời sụp tối.
Phùng Tầm Kha cố ý rẽ vào con hẻm nhỏ gần trường, hắn cười cười liếc mắt đằng sau; chờ đến khi đi hơn 10 mét đến chỗ vắng người, hắn mới dừng bước. “Ra đây, Phương Hằng.”
Theo sau là một nam sinh gầy gò xuất hiện, trông nó có vẻ run rẩy và khẩn trương. “Phùng Tầm Kha, mình thích cậu. Mình biết cậu thích người bạn vừa rồi, nhưng chúng ta có thể thử xem…”
Phùng Tầm Kha ngoảnh mặt: “Cậu theo tôi hơn một tháng, chính là muốn quen thử với tôi?”
Phương Hằng gật gật đầu, rồi nó lại lắc đầu: “Mình… rất thích cậu, vừa gặp cậu lần đầu đã thích cậu thật lòng.”
Đáy mắt Phùng Tầm Kha lóe lên một tia tàn nhẫn, trên mặt hắn vẫn treo ý cười: “Lại đây.”
Phương Hằng mừng rỡ khôn xiết, nó chạy nhanh vài bước đến gần Phùng Tầm Kha. Bất thình lình, Phùng Tầm Kha vung chân đá vào bụng nó, không đợi Phương Hằng bò dậy, hắn lại đá thêm một đá vào người. “Tao đã nói mày đừng đến gần tao.” Hắn ngồi xổm, túm tóc đối phương, “Giờ mày muốn chết?”
Phương Hằng so với Cao Dung càng thêm gầy yếu, giờ phút này trúng hai đá đã hết sức chống cự. Nó hoảng hốt nhìn Phùng Tầm Kha toát nên mùi vị nguy hiểm, nó sợ Phùng Tầm Kha sẽ giết nó tại đây.
“Tha cho mình, tha cho mình…”
“Giết mày thì sao chứ? Có thể hủy hoại hay không?” Phùng Tầm Kha dùng tay kia bóp chặt cổ Phương Hằng. “Sẽ hủy hoại.” Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, sức lực trên tay cũng mạnh bạo hơn.
Phương Hằng nhếch miệng, sắc mặt ngày càng ửng đỏ, sự giãy dụa yếu đuối của nó khiến Phùng Tầm Kha cảm thấy buồn cười.
“Phùng Tầm Kha, dừng tay!”
Hắn nghe xong, ngẩng đầu, nhìn Cao Dung đứng trước mặt mình, thở hổn hển. Hắn cười nói: “Dung Dung, cậu đến rồi.” Dường như tất cả đều nằm trong dự kiến của Phùng Tầm Kha.