"Tiểu Hi ngươi đã nhớ ra rồi?" Tống Nhan bật thốt lên, lòng tràn đầy hoang mang.
Nhìn phản ứng của cô. Lâm Hi cười nhạt một tiếng: "Quả nhiên như thế, ta liền nói mẹ làm sao sẽ đột nhiên ôn nhu như thế, thay đổi lớn như vậy."
Tống Nhan như đứng đống lửa, lắp ba lắp bắp nói: "Tiểu Hi, ta.. Ta, mẹ đã đang thay đổi rồi, ngươi cho mẹ một cơ hội được không? Chúng ta có thể làm lại một lần nữa!"
Lâm Hi nhắm mắt lại, kiếp trước những hồi ức không tốt đẹp kia dường như vừa phát sinh, đau đớn của thân thể, không cam lòng và tuyệt vọng của nội tâm, thân thể nằm ở trên giường bệnh từ từ trở nên tệ cùng với.. Trong nháy mắt nằm ở bên trong phòng cấp cứu gần chết.
Những tâm tình kia một lần nữa tràn ngập ở trong đầu Lâm Hi, hỗn độn cực kỳ, nàng che đầu.
Tống Nhan thấy tình trạng dị thường như thế lo lắng: "Tiểu Hi, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Ta gọi bác sĩ đến cho ngươi." Nói xong đứng dậy liền muốn đi ấn chuông ở đầu giường.
Nhưng Lâm Hi cấp tốc nắm lấy cổ tay cô ngăn cô lại, Tống Nhan nhìn hành động của đứa trẻ, trong mắt là không che dấu được sầu lo.
Cô đang sầu lo cái gì? Lo lắng thân thể của nàng, hay là lo lắng sau khi Lâm Hi khôi phục ký ức không hề tha thứ cho cô lần nữa xa lánh cô?
Đáy mắt Lâm Hi không thấy bất kỳ tâm tình gì, buông ra tay cầm lấy mẫu thân: "Thân thể ta không có vấn đề, có thể hay xin ngươi đi ra ngoài một chút không, ta muốn ở một mình."
"Nhưng mà.."
Tống Nhan cảm thấy đứa trẻ thay đổi rồi, không phải tính tình Lâm Hi kiếp này cùng cô quan hệ từ từ phá băng ôn hòa, cũng không phải Lâm Hi kiếp trước đối với cô triệt để tuyệt vọng triệt để căm ghét, hai đời ký ức lẫn nhau hợp thành một Lâm Hi hoàn toàn mới.
Đối với Tống Nhan mà nói con gái như vậy có chút xa lạ, cô xem không thấu nàng.
Lâm Hi nhắm mắt lại tựa ở trên giường, không tiếp tục nói nữa.
Tống Nhan ngồi một lúc, bất đắc dĩ chỉ có thể đứng dậy rời khỏi.
"Có chuyện gì trực tiếp gọi ta hoặc là cậu."
Lâm Hi dùng tay áo lau chùi nước mắt khóe mắt, nàng không biết nên làm gì bây giờ.
Tống Nhan đúng là thay đổi, thay đổi rất tốt, nhưng so với đè nén và thống khổ mười mấy năm trước kia, thay đổi của khoảng thời gian này hiển nhiên là bé nhỏ không đáng kể.
Hơn nữa, Lâm Hi động động ngón tay, lần này nàng còn có thể chết vào bệnh tật không?
"Làm sao vậy?" Nhìn thấy Tống Nhan một mặt chán chường, Tống Thần ngồi ở bên ngoài chờ đợi đứng dậy hỏi.
Tống Nhan cố gắng cười vui vẻ: "Không có gì, chỉ là tiểu Hi nàng có thể trong lúc nhất thời rất khó khôi phục."
Giang Vân cau mày, nhìn về phía Giang Thần: "Nếu không tìm bác sĩ tâm lý cho tiểu Hi đi?"
Tống Thần gật đầu. Ánh mắt dò hỏi ý kiến của Tống Nhan.
Kiếp trước Lâm Hi thì có bệnh trầm cảm nghiêm trọng, Tống Nhan không biết khôi phục ký ức những vấn đề này của nàng có sẽ theo đến không, cho nên bảo hiểm lên, vẫn là tìm người chuyên nghiệp xem thử.
Mặc dù ở kiếp trước cái biện pháp này cũng không có dùng.
"Được." Tống Nhan đồng ý.
Buổi chiều, Lâm Hi cố ý muốn xuất viện, chỉ là bị thương ngoài da định kỳ đến thay thuốc là tốt rồi, Tống Nhan tùy nàng.
Tống Thần lái xe đưa các nàng trở lại.
Giang Vân ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hai mẹ con ngồi phía sau.
Vị trí giữa Tống Nhan và Lâm Hi chí ít còn có thể ngồi thêm một người. Tống Nhan cảm thấy rất không dễ chịu, Lâm Hi lại hồn nhiên không biết, con mắt nhìn ngoài cửa xe.
Giang Vân nhìn thấy tình cảnh này cảm thấy kỳ quái, không phải nói quan hệ hai mẹ con đang chầm chậm hòa hoãn sao? Tại sao lại là dáng vẻ một bộ người xa lạ như thế này?
Về đến nhà, Lâm Hi cởi giày liền muốn về phòng.
"Tiểu Hi!" Tống Nhan một phát bắt được nàng.
Lâm Hi quay đầu lại, thần sắc bình tĩnh: "Có chuyện gì không?"
"Ngươi có phải còn không chịu tha thứ cho mẹ không? Có phải là còn đang hận ta?" Tống Nhan một mặt bi thương mà nhìn con gái của mình.
Lâm Hi nghiêng người sang, hình như suy tư một hồi trả lời vấn đề của cô: "Vấn đề thứ nhất ta không biết, vấn đề thứ hai, ta chưa từng hận ngươi."
Nói xong, tránh thoát khỏi ràng buộc của Tống Nhan trở về phòng.
"Ta chưa từng hận ngươi." Câu nói này vang vọng ở bên tai Tống Nhan, trong nháy mắt hổ thẹn xông lên đầu.
Nàng một thân sa sút tinh thần, chậm rãi di chuyển về phòng ngủ chính.
Rõ ràng không có mấy tiếng, lại cảm giác như là rời phòng một thế kỷ như vậy, Lâm Hi nghĩ..
Trong đầu đột nhiên có thêm ký ức một đời để nàng có cảm giác mãnh liệt tan vỡ, cho nên nàng không biết nên làm gì đối mặt người thân cận cùng huyết thống bên ngoài của nàng.
Kinh nghiệm thống khổ của kiếp trước không phải kinh nghiệm trống không, nếu nhớ lại, Lâm Hi thì không thể cho rằng không có phát sinh.
Tống Nhan ở phòng ngủ ngồi một tiếng, cuối cùng không kiềm chế nổi, đứng dậy đến quanh quẩn trước cửa gian phòng đứa trẻ, có phải là nghiêng tai lắng nghe không
Bỗng nhiên nhớ lại bệnh trầm cảm của Lâm Hi kiếp trước là có khuynh hướng tự sát, Tống Nhan hơi thay đổi sắc mặt gõ vang cửa phòng.
Một lát sau, Lâm Hi mở cửa.
Tống Nhan từ trên xuống dưới đem nàng đánh giá một phen, chần chờ hỏi: "Tiểu Hi, ngươi bây giờ cảm giác thế nào?"
"Không như thế nào." Lâm Hi rất mau đáp lại.
"Ngươi làm cái gì cũng được, chính là chớ làm tổn thương chính mình được không?" Tống Nhan khẩn cầu.
Lâm Hi há miệng, không lên tiếng, khẽ gật đầu.
Cảm thấy đứa trẻ hiện tại không muốn gặp cô, Tống Nhan quay người đi ra.
"Ta còn sẽ chết không?" Thanh âm mờ mịt của Lâm Hi từ phía sau truyền đến, thân thể Tống Nhan mạnh mẽ run lên, quay người đột nhiên ôm lấy nàng, ngữ khí kích động lớn tiếng kêu: "Sẽ không! Sẽ không! Ngươi đừng đoán mò, tiểu Hi sẽ không sao!"
Nàng rõ ràng không sợ hãi nữa, làm sao thân thể Tống Nhan run đến lợi hại như vậy?
Lâm Hi của kiếp trước một lòng muốn chết, nhưng làm lại một đời, dù là ai cũng không muốn trãi qua một lần tử vong nữa. Có lẽ là yêu thương của Tống Nhan hơi thay đổi Lâm Hi, nàng hiện tại tâm tình bình tĩnh đến đáng sợ, cũng không có cái khuynh hướng tự sát gì.
"Không có việc gì, tin tưởng ta." Tống Nhan hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Lâm Hi, dùng tay vuốt ve mặt nàng.
Lâm Hi quay mặt đi, đóng cửa phòng.
Tay của Tống Nhan dừng ở giữa không trung, chậm chạp không có thả xuống.
Bỏ đi, đời này, cô vốn là đến chuộc tội với đứa trẻ.
Hết chương 24