• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cha và phụ thân trở về rồi! Cha và phụ thân về rồi!”

“A cha ~ Phụ thân ~”

Nghe thấy tiếng hô to từ lớn đến bé tràn ngập trong phủ, Kỳ Mặc lộ vẻ mặt đắc ý “ta đã bảo mà” với Thương Huyền, sau đó cầm tay Thương Huyền kéo đi, hướng tới chính sảnh. Thất Thất vẫn còn nằm yên trong áo Thương Huyền mà ngủ, bị một hồi lắc mạnh và cãi nhau làm cho tỉnh ngủ, lộ ra một cái đầu lông xù từ trong áo của Thương Huyền, khóe mắt còn tụ chút nước mắt, một đôi mắt mơ mơ màng màng.

“Thất Thất, Thất Thất con không sao chứ?”

“Ưm…….phụ thân? Oa…..phụ thân…….oa…….phụ thân ~ ngao…….ngao ô….. oa oa oa……..Tam ca……Tam ca bị tên vô lại bắt đi rồi……..oa oa”

Thất Thất thò hai cái chân từ trong áo Thương Huyền muốn được ngốc hồ thụ ôm một cái, lại khóc lớn kể tội, ngốc hồ thụ liền ngay lập tức bế hắn ôm vào trong lòng trấn an.

“Tam ca con không có chuyện gì cả, không phải ở bên cạnh con đó sao?” Âm trầm công bên cạnh buồn cười.

“Đến đến đến, tiểu Tam ôm Thất Thất một cái nha! Ý……bọn nhỏ đều ở đó nhỉ?” Ngốc hồ nhét Thất Thất khóc đến lông cũng bết hết vào nhau vào lòng Kỳ Ế, một đám lông xù lúc này chạy tới từ khắp mọi nơi, tranh nhau bắt lấy phụ thân, cọ vào người ngốc hồ, một đám lăn lộn làm nũng muốn được vuốt lông.

Thất Thất chui vào trong lòng Kỳ Ế không dám động đậy, sợ Tam ca lại ném mình xuống đất. Kỳ Ế trầm mặc trong chốc lát, sau đó cười lạnh nói “Khóc xấu muốn chết”, lau nước mắt nước mũi một hồi. trong lòng Thất Thất liền bình tĩnh lại, tận tình lau nước mắt lên y phục Kỳ Mặc, lại dụi dụi trán vào ngực Tam ca.

“Cha, phụ thân.” Kỳ Mặc kéo tay Thương Huyền đi tới trước mặt âm trầm công và ngốc hồ thụ hành lễ thỉnh an, Thương Huyền chắp tay ôm quyền “tham kiến hai vị Tiên Quân”.

“Tốt quá, ta có con dâu trưởng rồi!” Ngốc hồ thụ phi thường vui vẻ nói.

“Cái này….…ta……ta không phải…….”

Thương Huyền theo phản xạ muốn phủ nhận, âm trầm đế quân công nhận lấy trà Bích Ngọc đưa lên, nhăn mày thản nhiên hỏi.

“Ngươi không muốn ở lại sao?”

“Ai, vì sao chứ? Có phải là sợ Mặc nhi bắt nạt không? Đừng sợ, ta đây làm chỗ dựa cho con!”

Ngốc hồ thụ vỗ ngực cam đoan, mấy cục lông xù vội vàng nhân cơ hội tố cáo Đại ca “Phụ thân phụ thân, hồi trước lúc Đại tẩu mới tới, Đại ca mỗi ngày đều bắt nạt đại tẩu!”

“Mặc nhi, sao con có thể xấu tính như vậy? Con sao có thể bắt nạt tức phụ nhi của mình được chứ?” Ngốc hồ thụ lập tức nghiêm mặt giáo huấn, cố gắng tỏ ra mình là một người cha chồng tốt trước mặt con dâu.

“Phụ thân hiểu lầm rồi, đại ca đây là điều giáo tức phụ nhi thôi! Có phải không, đại ca?” Lão Ngũ ở bên cạnh bao che, khuôn mặt giấu sau cái quạt đang phe phẩy đầy tiếu ý, Ngưu thúc ở bên cạnh hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cười nhẹ, hơi lắc đầu.

“Hửm, điều giáo? Không sao, quân mỗi ngày cũng điều giáo tiểu hồ mà! Quân nói đây không phải là bắt nạt.”

“…….Khụ.” Âm trầm công vội ho một tiếng, Kỳ Mặc tiếp tục trầm mặc, Thương Huyền cũng có vẻ xấu hổ, đây có nên gọi là có Kỳ phụ tất có Kỳ tử không?

“Sự thật là thế này, cha, phụ thân, con còn thiếu Tiểu Huyền một nghi lễ thành thân chính thức. Tuy rằng lúc trước chúng con đã bái đường rồi, song cũng chỉ là một thủ đoạn nhỏ của nhi tử, cũng không được coi là quang minh chính đại thành thân. Đại khái là bởi vậy, cho nên……trong lòng vẫn không thừa nhận quan hệ của chúng con.”

“Vậy hai đứa liền chọn một ngày bù vào đi.” Âm trầm công lạnh mặt quyết định.

“Đúng vậy đúng vậy, Mặc nhi ngươi không thể cứ điều giáo tức phụ nhi mà lại không cho tức phụ nhi một lễ thành thân chính thức, cái này gọi là….gọi là……ăn cơm không trả tiền! Tổ mẫu của ngươi mà biết đã đánh ngươi rồi, ta cũng không cho phép. Đúng không, quân? Tiểu hồ không nói sai chứ?” Ngốc hồ thụ nhìn về phía âm trầm đế quân công, một đôi mắt sáng ngời trong suốt cầu được khen ngợi.

“Nói đúng rồi, tiểu hồ của ta là thông minh nhất.” Âm trầm đế quân công thò tay nhéo nhéo hai má của ngốc hồ thụ, lại nâng mặt hắn lên hôn sâu một cái, hôn xong liền rời khỏi sảnh chính.

“Bọn nhỏ ngoan nhé, phụ thân có hơi mệt, phụ thân buồn ngủ rồi, ngoan, tìm đại tẩu các con vuốt lông đi nhé!” Ngốc hồ buông các cục lông ra, mặt còn hơi đỏ lên, rất nhanh sau đó liền đuổi kịp cước bộ của âm trầm đế quân công, cùng đi “ngủ”. Lũ lông xù ngây ra một lúc lâu, rất nhanh lại nhảy tới bên chân Thương Huyền, nước mắt ròng ròng đầy mặt, một bộ dáng bị vứt bỏ, xin được vuốt lông an ủi.

Thân phận của Thương Huyền cứ như vậy chính thức bị quyết định, chỉ còn chờ một lễ thành thân “chính thức” bù mà thôi. Ngốc hồ thụ và âm trầm công không hỏi tới thủ đoạn kia của Kỳ Mặc. Các lông xù cũng không quan tâm tới việc có thành thân hay không, dù sao đại ca ngủ cũng ngủ rồi, đại tẩu nhất định là đại tẩu rồi! Cả nhà này, thật là lưu manh!

“Tiểu Huyền, nếu như ngươi thực sự không muốn như vậy, ta sẽ không bức ngươi.” Kỳ Mặc bình tĩnh nhìn Thương Huyền chăm chú, nắm chặt lấy tay Thương Huyền, ánh mắt thâm thúy, sự thâm tình và lo lắng khẩn trương hiện rõ trong mắt tất cả đều làm cho Thương Huyền cảm thấy đau lòng. Bị ánh nhìn nóng bỏng như vậy săm soi, đầu Thương Huyền trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì, thậm chí còn không hề có ý niệm muốn kháng cự kịch liệt.

“Tiểu Huyền, ngươi nguyện ý?”

“……..Ừm…..” Thương Huyền trong cơn hoảng hốt, chỉ ngây ngốc thẹn thùng hơi gật nhẹ đầu, liền bị Kỳ Mặc ôm chặt vào trong ngực. Lồng ngực ấm áp rộng rãi như vậy, cảm giác được ôm ấp an toàn tới vậy, thật khiến hắn luyến tiếc. Có lẽ theo như lời của sư tôn, đây hẳn chính là tiên duyên của hắn nhỉ!

“Chúc mừng đại ca đại tẩu.” Lão Ngũ chắp tay chúc mừng xong liền ôm lấy cánh tay Ngưu thúc lắc lắc trở về phòng.

Kỳ Mặc đột nhiên khiêng Thương Huyền lên vai, dọa cho Thương Huyền suýt nữa muốn nhảy dựng, vội đập lên lưng y vài cái, hung hăng hỏi.

“Ngươi làm gì vậy?!”

“Động phòng nha!” Kỳ Mặc cười tà mị, bỏ lại lũ lông xù chạy thẳng về phòng.

Lũ lông xù nhìn bóng dáng đại ca khiêng đại tẩu rời đi, vẻ mặt tất cả đều là 囧囧.

“Đồ ăn cướp! Người ta còn muốn vuốt lông mà, người ta muốn vuốt lông oa oa oa oa TvT” Muội muội tam thập lục không khuất phục lăn lộn trên đất khóc ỏa.

“Ai……thật cô đơn……lão tử cũng bắt đầu muốn đi tìm người để gả đi rồi.” Đệ đệ thất thập cửu thản nhiên cảm khái, chỉ thiếu mỗi việc nhả ra vài vòng khói thuốc lá hình tròn thôi.

Các cục lông xù khác rất tự giác nhận mệnh trở về phòng, nên làm gì thì liền đi làm cái đó, dù sao thì bị “vứt bỏ” cũng không phải là lần đầu tiên. Về phần Tam ca, hắn vẫn chưa tỏ thái độ gì, thậm chí lông mi cũng chưa chớp lấy một cái, khuôn mặt một vẻ đạm mạc trở về phòng của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK