Ta nhớ dáng vẻ hắn bị nhuộm đỏ bởi máu, tay cầm cây trường thương đỏ như máu, quỳ xuống đất.
Hắn không chịu cưới ta nhưng không ai có tư cách nói hắn nửa lời không hay.
Mặc dù ta từng tức giận, oán hận nhưng những cảm xúc đó đều tan biến hoàn toàn sau khi Bùi Nguyệt nói vài lời.
Ta nói: "Ta hận An Trình, hắn phụ bạc ta."
Bùi Nguyệt nói: "Ý của An tướng quân đã rõ ràng, điện hạ chỉ giả vờ ngốc nghếch mà thôi, không tính là phụ bạc."
Ta gần như bóp nát chiếc chén rượu, tuyệt vọng và điên cuồng: "Sao lại không tính là phụ bạc! Người đã khắc ghi trong lòng, sao có thể nói bỏ là bỏ, cho dù có ngàn vạn lý do, cũng không thể thay lòng đổi dạ!"
"Tại sao không thể thay lòng đổi dạ?"
Bùi Nguyệt bình tĩnh nhìn ta: "Chuyện tình cảm, đối với điện hạ là đến c h ế t mới thôi, còn đối với An tướng quân thì không phải, điện hạ tuy cao cao tại thượng nhưng làm sao có thể khống chế được lòng người?"
"Cho nên lòng người thay đổi, cứ dây dưa không dứt chỉ khiến người ta chán ghét, buông tay không tốt sao, để An tướng quân được tự do."
Lời hắn nói ra thật khiến người ta đau lòng, ta đỏ hoe mắt, đứng dậy rút kiếm, kề lên cổ hắn.
"Bùi Nguyệt, ngươi thật to gan!"
Hắn không sợ, uống cạn rượu trong chén, cười một tiếng: "Nếu điện hạ vui vẻ, vậy thì g i ế t ta đi."
Ta ném thanh kiếm trong tay xuống, mắt ngấn lệ, giọng nói lạnh lùng.
"Ngươi đi đi, sau này đừng đến phủ công chúa nữa."
...
An Trình đã đưa tân nương của hắn trở về kinh thành.
Hoàng huynh lại chọn phò mã cho ta, không có ngoại lệ, danh sách gửi đến phủ công chúa đều bị ta đốt.
Sau khi An Trình trở về, ta thường vào cung, vì ta biết, trong cung là nơi có khả năng gặp hắn nhất.
Nhưng ta không gặp lại hắn nữa, cho dù hắn mỗi ngày vào cung yết kiến.
Hắn không muốn gặp ta.
Nhưng không sao, ta có thể gặp phu nhân của hắn.
Nghe nói vợ chồng họ mới cưới, tình cảm rất tốt, ta muốn xem tướng quân phu nhân trông như thế nào hơn ai hết.
Ngày cung yến, ta đã gặp.
Không tính là kinh diễm nhưng trông dịu dàng, ngoan ngoãn, đáng yêu, như một đóa hoa trắng.
Nhìn rất hiểu lễ nghĩa, không kiêu không nịnh, rất quy củ.
Nhưng dù sao cũng chưa từng trải, quận chúa cố ý gọi nàng ra đối thơ, nàng có chút căng thẳng, suy nghĩ hồi lâu vẫn không hạ bút.
Ta giúp nàng, vì bài thơ đó là An Trình viết khi ở doanh trại Tây Bắc, ta cũng từng làm một bài từ để đối lại.
Ta và An Trình không còn nhiều thứ để giữ lại, trong lòng không muốn nàng nhúng tay vào.
Nhưng ta không ngờ, An Trình lại bảo vệ nàng như vậy.
Ta vừa đối xong thơ, hắn liền sai người đưa bài thơ ta từng viết trước đây trả về phủ công chúa.
Hắn đang muốn phân rõ ranh giới với ta, không hề mơ hồ.
Hắn biết, ta vẫn chưa buông bỏ.
Tối hôm đó ta lại uống rượu, lòng ta đau quá, đau đến nỗi không ngủ được, chỉ có say rượu mới có thể giải tỏa.
Nửa say nửa tỉnh, mơ mơ hồ hồ, lại là Bùi Nguyệt đến, ôm ta về phòng.
Ta nức nở co ro trong lòng hắn, tóc tai bù xù, thảm hại vô cùng.
Bùi Nguyệt ơi, đã bảo ngươi đừng đến phủ công chúa nữa rồi, sao ngươi lại đến?
Ngươi nói cho ta biết, làm sao mới có thể buông bỏ An Trình, những ngày tháng như thế này đến bao giờ mới là hết.
Bùi Nguyệt đặt ta lên giường, giúp ta chải lại mái tóc rối bù, trong mắt trôi qua những cảm xúc mơ hồ, không rõ ràng.
Ta lần đầu tiên nắm lấy tay hắn, ta nói: "Bùi Nguyệt, đừng đi, ta sợ lắm."
Hắn cười, giọng nhẹ nhàng: "Được, điện hạ ngủ đi, ngoan."