• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau ánh mặt trời rực rỡ, mây đen u ám ngày hôm qua dường như chưa từng xuất hiện. Các đệ tử Kiếm Các không biết, Cố Nhàn Ảnh lại không nói, Hoa Ly cũng không có hỏi. Mọi người tụ tập bên ngoài Kiếm Các như thường lệ, Cố Nhàn Ảnh vẫn luyện kiếm cùng chúng đệ tử như cũ và cảnh tượng Bình Sa đang hành hung Hạ Uẩn.
Hôm nay, Thích Đồng trưởng lão mang theo linh miêu Đoàn Đoàn tới xem náo nhiệt, Hoa Ly liền chơi đùa một chỗ với nó.
Ngộ tính và căn cốt của đám đệ tử này cũng không tệ, dưới sự dạy dỗ của Cố Nhàn Ảnh đã tiến bộ hơn rất nhiều, chỉ trong một thời gian ngắn đã có chút kiến thức cơ bản về kiếm đạo. Mà điều đáng ngạc nhiên hơn là, ngay cả Nghiêm Thiên Thư, một trong ba vị trưởng lão, người đã đúc kiếm cho bọn họ cũng tham gia theo mọi người đến xem náo nhiệt, một đám người ở đây xem đệ tử Kiếm Các luyện kiếm, còn nghiêm túc hơn cả xem kịch.
Trong giờ giải lao, các đệ tử sẽ hỏi Cố Nhàn Ảnh những câu hỏi về kiếm pháp, cũng hỏi thêm những việc khác nữa, những chuyện trong vòng mấy trăm năm của Bạch Vũ Kiếm Tông, đều bị bọn họ hỏi tới hỏi lui một lượt.
“Thái Sư Thúc Tổ.” Thẩm Ngọc Sơn và Cung Nguy ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, trên tay mỗi người đều cầm một miếng dưa hấu, nhàn nhã bắt chéo chân rồi nhìn Hạ Uẩn đang bị đánh: “Mấy thanh kiếm trong Kiếm Từ có lai lịch thế nào vậy ạ?”
Cố Nhàn Ảnh đang ngồi trong góc, khó có được một lúc rảnh rỗi, tầm mắt của nàng không rời khỏi người Hoa Ly. Nghe thấy hai người bọn Thẩm Ngọc Sơn hỏi, nàng nghiêm mặt trả lời: “Ngươi muốn hỏi ba thanh kiếm đặt ở trung tâm đúng không?”
Kiếm được đặt trong Kiếm Từ, đều là những thanh kiếm mà cao thủ các đời của Bạch Vũ Kiếm Tông đã sử dụng, điều này Cố Nhàn Ảnh đã sớm giải thích với các đệ tử, mà bây giờ Thẩm Ngọc Sơn lại hỏi thế này, tất nhiên là muốn biết chuyện khác rồi.
Thẩm Ngọc Sơn gãi đầu, vậy mà Cung Nguy, người hay làm trái ý mình lại hiếm khi có cùng suy nghĩ, tiếp tục nói: “Thái Sư Thúc Tổ, người biết đúng không?”
Cố Nhàn Ảnh gật đầu, thấy hai thiếu niên như muốn nói lại thôi đang nhìn chằm chằm mình, rốt cuộc nói: “Thanh kiếm đặt chính giữa Kiếm Từ là thanh kiếm được tổ sư sáng lập ra Bạch Vũ Kiếm Tông sử dụng, tên của nó là Thất Tinh.”
“À” Cung Nguy lập tức đáp lời: “Con biết, bởi vì thanh kiếm đó có bảy ngôi sao.”
Thẩm Ngọc Sơn liếc nhìn Cung Nguy như nhìn một đứa ngốc: “Đương nhiên, kiếm của tổ sư sáng lập ra sư môn đâu chỉ đơn giản như vậy.”
Cố Nhàn Ảnh không giải thích, chỉ cười nói: “Thanh kiếm thứ hai tên Phùng Ma, hồi đó là kiếm của sư phụ ta.”
Thẩm Ngọc Sơn và Cung Nguy đồng thời mở to hai mắt nhìn, hai người ngập ngừng nói: “Thì ra sư phụ của Thái Sư Thúc Tổ tài giỏi như vậy!”
Trong toàn bộ Bạch Vũ Kiếm Tông, kiếm mà được đặt trong Kiếm Từ càng ở gần vị trí trung tâm, thì địa vị trước đây của người đó trong môn phái càng bất phàm. Đứng đầu chính là Thất Tinh kiếm của sư tổ sáng lập ra sư môn, cái này mọi người dễ dàng đoán được nhưng lại không dự đoán được, Phùng Ma kiếm đứng thứ hai, chủ thanh kiếm lại là sư phụ của Cố Nhàn Ảnh.
Cung Nguy ngây ngốc một lúc, giật giật góc áo của Thẩm Ngọc Sơn, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ của Thái Sư Thúc Tổ, thì chúng ta nên xưng hô như thế nào?”
Thẩm Ngọc Sơn cũng chưa tỉnh táo, do dự một lát, sắc mặt bỗng thay đổi rồi xua tay nói: “Ngươi lo nhiều thế làm gì!” Cậu tức giận đẩy người kia ra, nhanh nhảu hỏi Cố Nhàn Ảnh: “Sao kiếm của sư phụ của Thái Sư Thúc Tổ lại được đặt ở đó? Có phải người ấy đã làm được chuyện kinh thiên động địa gì không?”
Tâm tính non nớt của thiếu niên không quan tâm đến thời thế hiện tại, mà lại luôn tò mò về những truyền kỳ xa xưa, về điều này Cố Nhàn Ảnh cũng không ngạc nhiên lắm, nghe Thẩm Ngọc Sơn hỏi, nàng liền đáp: “Phải, sư phụ ta đã vì thiên hạ diệt trừ một tên “Ma đầu” tội ác ngập trời, không tiếc tu vi của mình mà xả thân, cuối cùng hồn phi phách tán.”
Bây giờ thế gian yên vui, thiếu niên thời nay đương nhiên sẽ không biết cái tên “Ma đầu” rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào, nhưng những lời này vẫn khiến cho Thẩm Ngọc Sơn và Cung Nguy sững sờ.
Hồn phi phách tán quả thật là chuyện quá to lớn, hai người nghe xong thì có hơi kinh hãi.
Cố Nhàn Ảnh biết những đề tài này quá mức nặng nề đối với đệ tử Kiếm Các, cho nên đổi đề tài nói: “Các ngươi luyện kiếm thế nào rồi?”
“……” Với hai gã thiếu niên mà nói, đề tài này còn nặng nề hơn cả đề tài trước nữa.
Hai người ăn dưa hấu xong rồi chạy nhanh như chớp, Cố Nhàn Ảnh ngồi tại chỗ bất động, tầm mắt của nàng vẫn dừng ở chỗ cũ. Thấy trời quang mây lạnh, còn cả nơi cao nhất phía sau núi của Bạch Vũ Kiếm Tông, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm trọng khó lường.
·
Thời gian ba ngày trôi qua nhanh chóng, Bình Sa ở Bạch Vũ Kiếm Tông đã lâu, cuối cùng cũng đã rời đi.
Trước khi đi, Bình Sa đã nói chuyện rất lâu với Hoa Ly trong phòng, dặn dò rất nhiều điều, sau đó giao cho hắn rất nhiều linh đan diệu dược và vô số bảo vật. Hoa Ly không từ chối, nhận hết tất cả. Kết quả là sau khi Bình Sa đi, thì giao lại hết tất cả cho Bạch Vũ Kiếm Tông.
Thật ra trước lúc đi, Bình Sa đã tìm gặp Cố Nhàn Ảnh, có điều cũng không nói với nhau được mấy câu, trong giọng nói vẫn cảnh cáo như cũ nhưng trong mắt Cố Nhàn Ảnh, đó chẳng qua cũng chỉ là làm cho ra vẻ mà thôi.
Cuối cùng, Bình Sa đi tìm Hạ Uẩn. Tuy họ chỉ mới quen nhau không lâu nhưng dường như, Hạ Uẩn đã lọt vào mắt xanh của Bình Sa, cho nên trong lòng Bình Sa đã sớm coi cậu như đồ đệ của mình, vì vậy mà đánh cậu không chút lưu tình. Hạ Uẩn bị đánh đến mặt mũi bầm dập đang tiễn Bình Sa xuống núi, cuối cùng lúc sắp đi Bình Sa nói: “Luyện kiếm cho tốt, nếu không lúc quay về ta lại đánh ngươi tiếp.” Cậu sợ hãi đến mức ôm chầm lấy Diệp Ca, suýt chút nữa khóc thành tiếng.
Sau khi Bình Sa rời đi, những ngày tháng của Bạch Vũ Kiếm Tông vẫn diễn ra như cũ, sự thay đổi lớn nhất, có lẽ là việc Hạ Uẩn trở nên nghiêm túc luyện kiếm, nghiêm túc nhất trong số tất cả các đệ tử, ban ngày luyện buổi tối cũng luyện, vẻ mặt đau khổ như sợ Bình Sa đột ngột quay về.
Vì thế kiếm pháp của Hạ Uẩn có tiến bộ vượt bậc, mặc dù không có năng khiếu bẩm sinh như Diệp Ca nhưng cảnh giới cũng không tệ.
Từ điểm này, Cố Nhàn Ảnh lại rất cảm kích đối với Bình Sa.
Đã lâu rồi nàng không được ở riêng với Hoa Ly, Cố Nhàn Ảnh vốn tưởng tiếp theo đây hai người có thể vui vẻ yên bình ở bên cạnh nhau, ai ngờ trời không chiều lòng người. Theo lời của chưởng môn Tô Hành thì đại hội Bích Hà Phong sắp bắt đầu, đến lúc đó sẽ có không ít đệ tử của các môn phái khác đến bái kiến Bạch Vũ Kiếm Tông, mà Cố Nhàn Ảnh thân là chủ nhân của Kiếm Các, tất nhiên phải có sự chuẩn bị trước.
Kết quả, tạm thời Cố Nhàn Ảnh sẽ không có cơ hội truyền dạy kiếm pháp, cũng không có cơ hội ở riêng với Hoa Ly.
Cố Nhàn Ảnh ở trong Bạch Vũ Kiếm Tông, suốt ngày bận rộn không thấy bóng dáng đâu, đành phải để Hoa Ly ở lại trông chừng các thiếu niên giúp nàng. May mà trong tay hai người có chiếc vòng tâm ý tương thông, có thể nghe thấy giọng nói của nhau bất cứ lúc nào.
Vì trước kia sử dụng con ốc trắng không được tốt lắm, Cố Nhàn Ảnh đã ghi nhớ nhiều năm, bây giờ mới có hơi hội, liền nhờ Nghiêm Thiên Thư làm vòng tay này giúp nàng, để nàng có thể nói chuyện với Hoa Ly, có thể lập tức nghe được giọng nói của đối phương.
“Ngươi thấy mấy tên tiểu quỷ đó có lười biếng không?” Vòng tay truyền đến âm thanh của Cố Nhàn Ảnh, đó là đang dùng thần thức để trực tiếp nói chuyện với nhau thông qua chiếc vòng tay, không phải chân chính trực tiếp nói chuyện.
Hoa Ly ngồi ở trong đình, ánh mắt rơi vào trên người các đệ tử Kiếm Các, vẻ mặt dịu dàng mà đáp lại Cố Nhàn Ảnh: “Không có, mọi người luyện kiếm rất nghiêm túc.”
Dừng lại một lúc, Hoa Ly không kìm được nên hỏi: “Bây giờ A Nhàn đang làm gì?”
Cố Nhàn Ảnh đáp lại Hoa Ly ngay tức khắc, trong giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Ta đang nói chuyện với một đám trưởng lão, nghe nói các môn phái khác sắp tới, bọn họ rất lo lắng.”
Hoa Ly nở nụ cười: “Vì đây là một việc quan trọng.”
Cố Nhàn Ảnh không cảm thấy thế: “Nếu là Bạch Vũ Kiếm Tông của trước kia, thì sẽ không vì việc tầm thường này mà lo lắng.” Trầm mặc một lúc, Cố Nhàn Ảnh dường như gặp phải chuyện gì đó, liền nói với Hoa Ly: “Tô Hành tới tìm ta rồi, không nói với ngươi nữa.”
Nụ cười của Hoa Ly vẫn còn đó, nhỏ giọng đồng ý.
Chú thuật trên vòng tay biến mất ngay lập tức, giọng nói của Cố Nhàn Ảnh không còn truyền đến nữa, Hoa Ly bỗng cảm thấy có hơi trống trãi, vội vàng đứng dậy đi về phía mấy tên đệ tử.
Hạ Uẩn luyện tập đến đổ đầy mồ hôi, đặt thanh kiếm trong tay xuống rồi nghiêng đầu nhìn Hoa Ly nói: “Hoa Ly tiền bối đang nghĩ đến chuyện gì thú vị vậy?”
Hoa Ly ngẩn ra, sờ sờ mặt mình rồi nói: “Hả?”
Hạ Uẩn chớp chớp mắt, tiếp lời: “Hoa Ly tiền bối cười vui như vậy, nhất định là nghĩ tới Thái Sư Thúc Tổ rồi.”
Hoa Ly lập tức đỏ mặt.
Nhưng mà Diệp Ca lại vung kiếm tới, mũi kiếm quét qua người Hạ Uẩn, Hạ Uẩn sợ tới nỗi vội vàng tránh xa: “Diệp Ca! Ngươi đột nhiên doạ người như thế sẽ hù chết người ta đó!”
Diệp Ca không cho là vậy, nhàn nhạt nói: “Luyện kiếm, đừng nói nhảm.”
Rốt cuộc mấy tên đệ tử Kiếm Các cũng nghe theo lời của Diệp Ca, lúc này Hạ Uẩn không khỏi cúi đầu lẩm bẩm: “Cái tên Bình Sa cao lớn kia đi rồi, không còn ai luyện kiếm với ta, nên ta mới thấy không quen?”
Diệp Ca “Ồ” một tiếng, hiểu ra ý của cậu ta: “Ngươi thích bị đánh?”
“Ai thích bị đánh!” Hạ Uẩn dậm chân một cái, vội vàng đổi ý nói: “Chỉ là không có ai luyện cùng, cảm thấy luyện như thế nào cũng không đúng, một mình vung kiếm thì có ích gì?”
Nghe Hạ Uẩn nói như vậy, Diệp Ca giơ tay lên vung một đường kiếm khác, kiếm xé gió xẹt qua mặt của Hạ Uẩn, vài sợi tóc rơi xuống, cậu cười như không cười mà nói: “Ta luyện với ngươi?”
“Không muốn, không muốn, ngươi là cái đồ không biết nặng nhẹ!” Hạ Uẩn xót xa nhìn tóc bị cắt mất của mình, vẻ mặt chán nản ngồi xổm xuống bên cạnh. Sắc mặt của Diệp Ca vẫn không đổi, muốn nói rồi lại thôi. Tiểu sư muội Đàm Mộ Vũ đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, cũng không khỏi tò mò nhìn sang.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Ta cùng ngươi luyện có được không?”
Hiện trường yên lặng trong chốc lát, giọng nói này rất quen, mọi người đều biết là giọng của ai, nhưng không một ai nghĩ rằng hắn lại đột nhiên nói ra lời này. Thẩm Ngọc Sơn và Cung Nguy cũng đang luyện kiếm, chẳng biết sao lại không luyện kiếm nữa mà đang vật lộn ở một bên, lúc này cũng trở nên im lặng, cả hai vẫn đang còn kẹp cổ nhau.
Diệp Ca cầm kiếm khẽ nhướng mày, cũng rất ngạc nhiên. Mà người kinh ngạc nhất chính là Hạ Uẩn, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong nháy mắt tầm nhìn của cậu dừng lại trên người của người vừa nói.
Hoa Ly nở nụ cười, ý cười ấm áp như gió xuân, nghiêm túc nói lại lần nữa: “Ta luyện kiếm cùng ngươi.”
Hạ Uẩn thoáng như bị sét đánh, chống đất đứng dậy.
Ai cũng biết Hoa Ly là người quan trọng nhất với Thái Sư Thúc Tổ. Dù đã đứng bên cạnh nhưng vẫn phải dán mắt nhìn chăm chú, khi ăn cơm thì phải quan tâm chăm sóc, không thấy người đâu thì liền lo lắng không thôi, sợ hắn đi lạc trong Bạch Vũ Kiếm Tông, đối xử tốt với hắn như không một ai sánh bằng.
Vì sự đối đãi của Cố Nhàn Ảnh, dần dà mọi người đều cảm thấy, vị Hoa Ly tiền bối xinh đẹp không phải người bình thường này, chính là một sự tồn tại mong manh, cần được bảo vệ hết lần này đến lần khác.
Nhưng thật ra thì đâu phải thế.
Bọn họ không hề quên, Hoa Ly đã từng bị đóng băng trong động Thanh Vụ mấy trăm năm, hắn lại là người mà Thái Sư Thúc Tổ thích, là thiếu chủ của Bình Sa.
Rốt cuộc, thực lực của hắn như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK