• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có sao không?” Chu Khải kéo ghế dựa ra, có chút sốt ruột đỡ cô lên khỏi đất, lại cẩn thận kiểm tra đầu cô: “Có bị thương ở đâu không…”

“.Oa.. A a a....huhu....” Ôn Mạn che đầu bị đụng mạnh, khóc thành tiếng, cả người co thành một cục, nhìn đáng thương cực kỳ.

“Mạn Mạn…” Chu Khải muốn kéo tay cô ra nhìn xem có phải cô bị thương ở đâu rồi không, nào ngờ cô lại căm giận đẩy anh ra.

“Đừng chạm vào em.. hu hu… tại sao lại muốn chạm vào em… em… anh có biết em phải hạ quyết tâm lớn thế nào mới có thể rời khỏi anh không!... dựa vào đâu chứ… dựa vào đâu mà anh có thể chẳng bận tâm gì đuổi từ Giang thành tới đây chứ… hu hu hu…” cảm xúc của Ôn Mạn hoàn toàn mất khống chế, bao nhiêu nỗi ấm ức chôn dấu lúc này vì một cú ngã kia mà thổi bùng lên.

“Thật quá đáng…… Ô ô…… anh không biết, không biết em phải khó khăn thế nào mới quyết định được… anh cứ lắc lư trước mặt em,… em lại mềm lòng thì phải làm sao… hức…” Ôn Mạn khóc lóc không ngừng, còn nấc lên một cái.

Chu Khải không biết phải làm gì để an ủi cô, muốn ôm cô nhưng cô lại cứ đẩy anh ra, muốn mở miệng an ủi thì cứ bị cô ngắt lời.

“Bỏ đi… khóc sẽ mệt, em về phòng ngủ.” Ôn Mạn lảo đảo lắc lư đứng lên, đi về phía phòng mình.

Chu Khải không an lòng đuổi theo sau, từ khi anh biết Ôn Mạn cho tới giờ, ngoài lúc trên giường chơi cô khóc lên, rất ít khi anh nhìn thấy cô khóc. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn anh tay chân luống cuống không biết phải làm sao.

“Anh theo tới đây làm gì? Muốn ngủ với em à?” Ôn Mạn phát hiện anh theo qua đây, quay đầu dùng đôi mắt đỏ hồng hồng trừng anh một cái.
“Là rất muốn.” Chu Khải trung thực với dục vọng của mình.

“Không… không được, ngày hôm qua, em bị anh chơi. Phía dưới vẫn còn ê ẩm đây này. Anh quá thô bạo, lại còn không biết dịu dàng.” Ôn Mạn không cho anh vào phòng, tự mình lên giường còn chỉ huy anh: “Phiền anh đóng cửa tắt đèn giùm em, cảm ơn nhiều.”

Chu Khải tắt đèn, đóng cửa, chỉ là anh thì không ra ngoài.

Trong bóng tối, Ôn Mạn sột soạt cởi quần áo ra, Chu Khải làm quen với bóng tối, đi tới trước giường cô, hỏi: “Phía dưới xót lắm sao?”


Ôn Mạn bị anh dọa sợ: “Gì cơ a… sao anh còn chưa ra ngoài.”

Chu Khải chỉ hỏi tiếp: “Phía dưới bị anh chơi xót lắm hả?”

“Hói trắng ra như vậy… nếu không phải nể tình anh đẹp trai, em đã báo cảnh sát rồi, tố cáo anh tội quấy rối tình dục.” Sau khi khóc, giọng của Ôn Mạn khản đặc giọng mũi, mềm mềm lại tủi thân.

“Đương nhiên là xót rồi, thứ đồ chơi kia của anh vừa thô vừa dài, tí nữa thì bị anh chơi hư luôn rồi.” Dường như Ôn Mạn còn đang xoa xoa động nhỏ của mình: “ưm.. còn may… vẫn còn tốt.”

“Ư…” Cô cắm một ngón tay vào, mặc sức quấy loạn một chút: “A… ha… vẫn còn hơi xót…”

“Mạn Mạn… đừng tự mình sờ loạn, sẽ chọc bị thương đó.” Chu Khải cúi người kéo tay khỏi hạ thể cô ra.

Ôn Mạn ấm ức nói: “Nhưng mà, ngửi thấy mùi trên người anh, em sẽ không khống chế được, hu hu… anh ra ngoài đi… em tự làm… phiền chết được… mau cút ra ngoài đi..”

Trong bóng đêm, ánh mắt Chu Khải càng thêm u ám: “Em đã nói như vậy, anh còn có thể ra ngoài được sao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK