Chu Vọng Xuyên quỳ một gối bên mép giường, cúi xuống sờ trán Thương Mộ. Người đang mê man theo bản năng cọ cọ vào lòng bàn tay anh. Chu Vọng Xuyên dùng đầu ngón tay miêu tả đường nét xương hàm của cậu, cảm nhận được gương mặt gầy đi một chút.
Sau khi đắp lại chăn cho Thương Mộ, Chu Vọng Xuyên nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.
Anh đứng trước cửa phòng làm việc, nhìn chiếc bàn dài hai mét, bên dưới có hai ngăn kéo giống hệt nhau. Anh lại nhìn về phía phòng ngủ, Thương Mộ cuộn tròn trong chăn ngủ say sưa, chỉ lộ ra khuôn mặt, hàng mi cong vút phủ nhẹ lên mí mắt, yên tĩnh và ngoan ngoãn.
Chu Vọng Xuyên mở lòng bàn tay, chiếc chìa khóa đồng thau đã được ủ ấm. Anh dùng đầu ngón tay miết nhẹ lên những đường răng cưa, do dự, suy tư.
Thương Mộ đã trao cho anh chiếc chìa khóa mở cửa trái tim mình.
Trong ngăn kéo là bí mật của Thương Mộ, anh không nên tò mò, giống như buổi phát sóng trực tiếp hàng tuần kia. Anh đã biết hai người họ yêu nhau, vậy là đủ rồi.
Chu Vọng Xuyên quyết định, cất chiếc chìa khóa vào túi áo.
Anh đi vào bếp, tưởng rằng tủ lạnh sẽ trống trơn, nhưng bất ngờ là, ngăn mát đầy đủ các loại thịt và rau củ.
Ba mươi quả trứng trắng nõn, một hộp sườn được sơ chế sạch sẽ, cà chua tươi, bí đỏ, cải thảo, tất cả đều tươi ngon. Còn có một túi mì tươi làm thủ công, vừa đủ cho hai người một bữa. Ngoài ra, hành lá, rau mùi và gừng tỏi cũng tươi và sạch sẽ.
Chu Vọng Xuyên nhìn nhãn mác trên các loại thực phẩm, ngày sản xuất là hôm qua.
Anh nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh, không khỏi mỉm cười. Hoá ra tối qua khi nghe tin anh trở về, Thương Mộ đã đặt đồ ăn sẵn rồi.
Chu Vọng Xuyên lấy nguyên liệu ra, rửa sạch cà chua rồi cắt miếng, rửa sạch cải thảo rồi xé nhỏ, hành lá thái nhỏ để riêng. Đun nóng dầu trong chảo, cho cà chua vào xào đến khi mềm nhừ, sau đó thêm một bát nước đun sôi. Nước sốt màu đỏ sôi sùng sục, hương thơm chua ngọt lan tỏa khắp căn bếp.
Màu xanh ngọc của cải thảo càng làm cho nước dùng thêm phần hấp dẫn. Chu Vọng Xuyên cho mì vào, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bắt đầu tính giờ.
Phía sau vang lên tiếng bước chân sột soạt, sau đó vòng eo bị ôm từ phía sau. Bên tai là giọng nói mơ màng của Thương Mộ: "Ưm... anh đi đâu vậy..."
Chu Vọng Xuyên nắm lấy tay cậu, hỏi: "Mới ngủ nửa tiếng đã dậy rồi, tiếng động trong bếp làm em tỉnh à?"
Thương Mộ vùi mặt vào cổ anh lắc đầu, nói lí nhí: "Không có anh, em lạnh."
Cậu loạng choạng đứng không vững, Chu Vọng Xuyên quay người lại ôm lấy eo cậu.
Cậu mặc bộ đồ ngủ hình Winnie the Pooh, mũ trùm kín mái tóc nâu mềm mại, trên mũ có hai chiếc sừng bò nhỏ xinh xắn. Kết hợp với vẻ mặt ngái ngủ, trông cậu giống như một chú bò con đang ngơ ngác.
Trái tim Chu Vọng Xuyên rung động, anh cúi xuống, một tay ôm lấy chân cậu, một tay đỡ lấy eo, bế cậu đặt lên bàn đá cẩm thạch, tiện tay tắt bếp gas.
Thương Mộ chậm chạp phản ứng lại, đưa tay vịn vào mặt bàn. Chu Vọng Xuyên nhẹ nhàng tách hai chân cậu ra, đứng trước mặt cậu, ôm lấy eo, cúi xuống ngậm lấy cánh môi cậu.
"Ưm..." Thương Mộ theo bản năng vòng hai chân thon dài mềm mại quanh eo anh, hôn được một nửa lại lùi ra, "Em bị cảm, lây cho anh mất."
"Không sao." Chu Vọng Xuyên mỉm cười ôm cậu chặt hơn, lại hôn lên môi cậu.
Nụ hôn đầu tiên sau hơn hai mươi ngày xa cách, cả hai đều cẩn thận, dè dặt như đứa trẻ lần đầu về quê. Nhưng rồi lại thăm dò lẫn nhau, từng chút một áp sát môi lưỡi. Dần dần hơi thở dồn dập, nước bọt quấn quýt.
Thương Mộ đang sốt, không lâu sau, má cậu ửng đỏ, thở gấp gáp ngã vào lòng Chu Vọng Xuyên, được anh bế đến ngồi vào bàn ăn.
Chẳng mấy chốc, hai bát mì nóng hổi đã được dọn lên bàn. Nước dùng thơm ngon chua ngọt điểm xuyết những lá cải thảo xanh mướt, ở giữa là quả trứng lòng đào, rắc thêm vài cọng hành lá.
Thương Mộ theo thói quen đưa tay về phía lọ đựng sa tế trên bàn, nhưng bị Chu Vọng Xuyên giữ chặt cổ tay, bóp nhẹ.
"Không phải đau dạ dày sao? Mấy ngày nay không được ăn cay."
Thương Mộ ồ một tiếng, ngoan ngoãn ăn mì nước.
Cậu đặc biệt thích ăn đồ nhiều dầu mỡ và cay nóng, mỗi lần bị Chu Vọng Xuyên ngăn cản đều sẽ giận dỗi. Nhưng có lẽ vì không khí ấm áp của cuộc hội ngộ sau bao ngày xa cách, hoặc cũng có thể vì ốm yếu nên cậu chẳng nói gì cả.
Thấy cậu như vậy, lòng Chu Vọng Xuyên mềm nhũn, anh lại nói: "Mấy hôm nữa anh sẽ làm đồ ngon cho em."
Thương Mộ gật đầu, chiếc sừng nhỏ trên mũ áo ngủ của cậu cũng rung rung theo.
Nghỉ ngơi nửa tiếng sau bữa ăn, Chu Vọng Xuyên chuẩn bị thuốc hạ sốt và thuốc dạ dày cho Thương Mộ uống. Thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng khiến cậu buồn ngủ, lại được anh đắp chăn cẩn thận.
"Ở lại với em." Thương Mộ đầu óc choáng váng, cố gắng mở to mắt, nắm lấy tay áo Chu Vọng Xuyên.
"Ngoan, ngủ đi."
Chu Vọng Xuyên ngồi dựa đầu giường cạnh cậu, giúp cậu vuốt lại tóc mai, rồi ôm lấy vai cậu, vỗ nhẹ lưng cậu theo nhịp đều đặn.
Thương Mộ nằm quay mặt về phía anh, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Chu Vọng Xuyên lại sờ thấy chiếc chìa khóa trong túi áo.
Anh từ do dự chuyển sang kiên quyết, rồi lại do dự một lần nữa.
Anh biết, trong ngăn kéo đó là bằng chứng tình yêu của Thương Mộ dành cho mình. Lý trí mách bảo anh không được xâm phạm quyền riêng tư của người khác, dù đó là người yêu thân thiết nhất.
Nhưng về mặt tình cảm...
Anh không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.
Còn gì tuyệt vời hơn việc người mình yêu cũng yêu mình?
Và trong ngăn kéo đó, lúc này đang cất giữ bằng chứng cho điều đó.
Chu Vọng Xuyên cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người đang say ngủ, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng làm việc.
Chìa khóa xoay trong ổ, phát ra tiếng "cạch", ngăn kéo được mở ra, để lộ những thứ bên trong.
Trên mặt Chu Vọng Xuyên lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó chuyển thành vẻ bất ngờ nhưng cũng nằm trong dự đoán.
Ngăn kéo chất đầy hoa hồng.
Không phải hoa hồng tươi, nảy nở, mà là hoa hồng đã được ép thành tiêu bản*, vĩnh viễn không tàn úa.
(*Mẫu vật còn giữ nguyên dạng thường dùng để nghiên cứu)
Mỗi bông hồng đều được ép phẳng, trở thành một bức tranh trên mặt phẳng, sau đó được kẹp giữa hai tấm kính mỏng, mỗi "tiêu bản" chỉ dày vài milimet.
Chu Vọng Xuyên cầm lên tấm trên cùng.
Ở góc dưới bên phải tấm kính, có dán một nhãn nhỏ.
"Ngày 12 tháng 8, anh tặng sau khi xem phim. Phim chán, đồ ăn khuya ngon, mực nướng tuyệt vời, nụ hôn của anh càng tuyệt vời hơn."
Anh lại cầm lên tấm thứ hai.
"Ngày 20 tháng 7, anh tặng sau bữa tối. Rượu vang dở, anh hôn giỏi quá."
Tấm thứ ba.
"Ngày 18 tháng 6, anh tặng để xin lỗi sau khi làm em giận. Miễn cưỡng tha thứ cho anh."
"Ngày 1 tháng 6, anh tặng quà Tết Thiếu nhi. Trẻ con, nhưng kem ngon, nụ hôn của anh cũng thích lắm."
"Ngày 1 tháng 5, anh tặng quà Quốc tế Lao động. Hài lòng, khen thưởng người lao động."
"Ngày 23 tháng 4, anh tặng khi nằm viện. An ủi cho có lệ, tình cảm không chân thành, không hài lòng."
Chu Vọng Xuyên nhận ra, các tiêu bản hoa hồng được sắp xếp theo thứ tự thời gian đảo ngược. Với tính cách lười biếng của Thương Mộ, có lẽ mỗi khi có cái mới, cậu chỉ đặt chồng lên trên.
Tổng cộng có bảy mươi tám tiêu bản cành hoa hồng, ngăn kéo nặng trĩu, bị ép cong xuống phía dưới.
Mỗi cành hồng đều được cắt tỉa thành cùng một độ dài, để lại vài cm cành bên dưới bông hoa, khiến cành hoa trông đầu nặng chân nhẹ, ngốc nghếch đáng yêu.
Chu Vọng Xuyên xem hết tất cả, chỉ còn lại ba tiêu bản cuối cùng.
Tấm thứ ba từ dưới lên.
"Ngày 3 tháng 2, mùng Một Tết, anh tặng ở cổng trường. Không biết tại sao lại tặng. Cũng không biết tại sao lại nhận."
Tấm thứ hai từ dưới lên.
"Ngày 28 tháng 6, anh tặng ở cổng trường. Tay bị gạch cứa, băng bó rồi vẫn rất đau, anh ấy nói ngửi mùi hoa hồng có thể giảm đau, cảm giác như đang lừa mình, chỉ là muốn tìm cớ tặng hoa cho mình. Miễn cưỡng nhận lấy, nuôi được một tuần thì sắp héo, nên ép lại."
Tấm cuối cùng.
"Tối ngày 12 tháng 6, anh Chu ở phòng khám trường tặng trước khi tan làm. Không biết tại sao lại tặng mình, nhưng đây là lần đầu tiên nhận được hoa hồng cắt hết gai, chẳng biết tại sao lại làm như vậy. Thấy lạ, nên ép lại."
Ngoài tiêu bản hoa hồng, trong ngăn kéo còn có hai bao lì xì. Trên bao lì xì in hình chú thỏ bụ bẫm đáng yêu, chính là bao lì xì mà bố mẹ anh đã đưa khi anh dẫn Thương Mộ về nhà ăn Tết năm đó.
Trên bao lì xì có dán một tờ giấy nhỏ.
"Đến nhà anh ăn Tết, ba mẹ anh lại cho lì xì, thấy hơi kỳ lạ. Nếu mở ra, chẳng phải là xác định danh phận rồi sao (...) nên cứ giữ lại vậy."
Chu Vọng Xuyên lặng lẽ mỉm cười.
Dưới cùng của ngăn kéo, còn có một đĩa than, chính là bài hát *Young And Beautiful*.
Chu Vọng Xuyên nhớ đến nhạc chuông điện thoại của Thương Mộ, chính là bài hát này.
*Will you still love me when I"m no longer young and beautiful......*
*Will you still love me when I got nothing but my aching soul......*
Chu Vọng Xuyên vuốt ve bìa đĩa, lại nhìn những bông hồng được ép thành tiêu bản.
Dung nhan rồi sẽ già đi, cũng như hoa hồng sẽ tàn úa.
Vì vậy, Thương Mộ đã để hoa hồng dừng lại ở thời điểm nở rộ nhất, lưu giữ vẻ đẹp ấy.
Chu Vọng Xuyên hiểu tất cả.
Từ phòng bên cạnh lại truyền đến tiếng động sột soạt của người vừa thức dậy, tiếng bước chân, sau đó cửa phòng làm việc được đẩy ra, Thương Mộ với một chỏm tóc xoăn đứng ở cửa, ánh mắt chất chứa lên án không lời.
Chu Vọng Xuyên nhìn cậu, nghĩ đến những bông hồng, những tờ giấy nhỏ, chiếc đĩa than, đột nhiên hiểu ra —
Thương Mộ không phải bị đánh thức, mà chỉ là một loại phản xạ có điều kiện tích lũy qua nhiều năm.
Mỗi khi người nằm cạnh rời đi nửa tiếng, cậu sẽ tỉnh dậy, giống như một chiếc xe tự lái, định vị hướng về con đường trở về của mình.
"Cục cưng, lại đây." Chu Vọng Xuyên nói.
Thương Mộ chậm rãi bước tới, thành thạo dùng chân móc vào tay vịn, Chu Vọng Xuyên đỡ cậu nằm lên đùi mình.
"Cục cưng." Chu Vọng Xuyên khẽ gọi cậu, hỏi, "Hình như anh chưa từng nói anh yêu em."
Thương Mộ khựng lại, nhìn anh, tủi thân gật đầu.
"Vậy bây giờ em biết rồi nhé." Chu Vọng Xuyên cúi đầu hôn lên môi cậu.
"Anh yêu em."
Thương Mộ nhìn thấy tình cảm không hề che giấu trong mắt anh, nhìn thấy chiếc chìa khóa cắm trên ổ khóa ngăn kéo, nhìn thấy đĩa than trên bàn, biết rằng anh đã có đáp án.
Thương Mộ nghĩ đến một chuyện.
Thuốc Chu Vọng Xuyên kê rất hiệu nghiệm, chỉ trong vòng nửa tiếng, cậu đã không còn sốt cao nữa, cơn đau dạ dày hành hạ cậu suốt mấy ngày qua cũng giảm đi nhiều, vì vậy tâm trí cậu bắt đầu hoạt động trở lại.
Sau ngần ấy ngày, không được trải nghiệm cơn đau dữ dội, những loại thuốc không đáng kể khi livestream không thể thỏa mãn nhu cầu của cậu.
Và bây giờ, cậu và Chu Vọng Xuyên đã làm lành, chưa bao giờ yêu nhau nhiều như thế.
Thương Mộ nắm lấy tay Chu Vọng Xuyên, siết thành nắm đấm, áp lên vùng bụng của mình. Cảm nhận bàn tay ấm áp đặt trên vùng yếu ớt ấy, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác thỏa mãn đã lâu không có.
Cậu nhìn vào mắt Chu Vọng Xuyên. Cậu biết tình cảm của Chu Vọng Xuyên. Họ hiểu nhau đến thế. Vì vậy, cậu biết, bất cứ yêu cầu nào cậu đưa ra lúc này, đều sẽ không bị từ chối.
Bao gồm cả... yêu cầu này.
- --
Lily: Hiểu lòng nhau rồi vờn nhau đi, tui thích lắm hihi