Tuy là lời thú tội nhưng thanh âm dõng dạc rõ ràng, không có một tia sợ hãi, run rẩy. Khí phách của Nhược Nguyệt Vân làm cho Nam Cung Ngạo thoáng kính phục, tư tâm muốn chiếm giữ nàng càng lúc càng sôi sục.
"Tại sao nàng lại che giấu?" Nam Cung Ngạo ngạc nhiên.
Nhược Nguyệt Vân có chút trầm tư, sau lại nói: "Dung nhan dù có xinh đẹp đến mức nào thì cũng sẽ có lúc nó bị tàn phai. Người trọng ta hóa ra là trọng nhan sắc của ta. Sẽ bỏ rơi ta khi ta già nua xấu xí. Vậy thì ta không cần loại người đó! Cũng không cần dung mạo này!"
Lời nói của nàng thâm thúy vô cùng, vừa thẳng thừng chặt đứt ham muốn chiếm giữ của Nam Cung Ngạo lại vừa cảnh cáo Thương Vũ ở phía sau lưng mình.
Thương Vũ biết, nhưng hắn chỉ cười không nói, nụ cười của hắn tuy rạng rỡ nhưng chua xót tột cùng. Nàng vĩnh viễn xem hắn là loại người đó -- loại người mà hắn khinh bỉ nhất!
Nhược Hi Nhã ngồi bất động trên đất, gương mặt đầm đìa máu bỗng run lên bần bật. Ha ha ha.........
Hay cho ngươi Nhược Nguyệt Vân! Ngươi không cần dung nhan của ngươi nhưng ta cần! Dung nhan mỹ lệ của ta đã bị hủy hoại, tất cả là do ngươi, do ngươi! Ta thề sẽ có lúc ta tận tay lột da ngươi, để ngươi hiểu rõ cảm giác bị hủy nhan!
Nam Cung Ngạo đứng đó nhưng không nói một lời, tay nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh từng đợt nổi lên.
"Tốt! Nàng muốn bổn vương tha cho bọn chúng, cũng được thôi! Nhưng bổn vương có một điều kiện." Phượng mâu lóe lên tia thâm hiểm không thể không cảnh giác.
Nhược Nguyệt Vân mím môi chờ đợi điều kiện của hắn.
"Nhược Hi Nhã đã không còn xứng đáng làm vương phi của bổn vương. Cảnh vương phi chỉ có thể là nàng!"
Thương Dạ tức giận vô cùng, chỉ muốn xông lên đánh cho Nam Cung Ngạo một trận. Nhưng Nhược Nguyệt Vân ngăn cản Thương Dạ.
Nàng nhìn Nam Cung Ngạo một lúc lâu, cười đến điên cuồng.
Ông trời đúng là trêu ngươi! Kiếp trước ta si mê ngươi, một lòng một dạ muốn trở thành phi tần của ngươi, nhưng chính ngươi đã tuyệt tình bóp nát trái tim của ta, làm ta rơi vào tuyệt vọng.
Vậy mà kiếp này ngươi tìm mọi cách để có được ta, ta ngược lại đã không còn tha thiết gì loại người như ngươi.
Ha ha ha ha......... Lão thiên gia cũng thật khéo sắp đặt!
"Cảnh vương gia thật biết nói đùa. Ta đã là nữ nhân gả đi, làm sao có thể trở thành vương phi của ngài. Huống chi ta không yêu ngài, vĩnh viễn cũng không yêu ngài!"
"Vậy thì bổn vương sẽ xử trảm cả gia đình nàng, để nàng biết cảm giác mất đi người thân đau đớn đến mức nào!"" Nam Cung Ngạo híp mắt đe dọa.
Nhược Nguyệt Vân xoay người, thản nhiên bước đi: "Đối với ta, người thân có như không có! Bọn họ không xứng để ta hi sinh bản thân mình cứu họ."
"Hơn nữa, muốn giết đại thần trong triều thì phải có mệnh lệnh của Hoàng thượng, Cảnh vương gia ngài cũng không phải không biết đi?"
Nhìn bóng dáng ba bóng dáng xuất trần từng bước cách xa, Nam Cung Ngạo cảm giác tức giận tột độ. Nhược Nguyệt Vân, nàng đừng nghĩ bổn vương không có cách chế phục nàng, bổn vương nhất định sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của ta!
"Vương gia tha tội! Vương gia tha tội!" Nhược Hi Thái, Bạch Chu Ngọc sợ đến gần vỡ mật, dập đầu liên hồi không dám ngừng nghỉ.
"Vương gia....... "
Nhược Hi Nhã mềm yếu nắm lấy tà áo của Nam Cung Ngạo, ánh mắt đáng thương khẩn thiết cầu chút thương hại của hắn. Bọn họ là phu thê, đã từng rất ân ái ngọt ngào, hắn sẽ không tuyệt tình với nàng, tuyệt đối là không!
Chỉ là do nóng giận nhất thời! Đúng vậy, là do tức giận nhất thời!
Nhược Hi Nhã không ngừng an ủi bản thân, để bản thân nhen nhóm chút ít tia hy vọng.
Nhưng hi vọng nhiều sẽ thất vọng nhiều. "Cút khỏi mắt bổn vương!" Nam Cung Ngạo không hề thương hoa tiếc ngọc, thẳng chân đá văng Nhược Hi Nhã ra khỏi người, hắn kinh tởm vết máu của nàng ta vấy lên cẩm bào, hận không thể nhanh chóng trở về vương phủ thay y phục mới!