Chỉ còn hai tuần nữa là đến kỳ kiểm tra, Trần Dương rốt cuộc cũng chịu giở sách giáo khoa lên đọc. Mấy ngày trước ngồi tán gẫu, tên này biết ra được thành tích học tập của Văn Dã. Nó nghiễm nhiên thấy được chính mình là kẻ kéo một tổ ba người thụt lùi về sau, liền khóc lóc nỉ non năn nỉ Văn Dã kèm cặp học nhóm. Văn Dã vừa nói đồng ý vừa nhìn về phía cửa sổ lớp học một cách xuất thần. Vân Nhạc vừa từ dưới lầu đi lên, đầu cúi gầm xuống đất. Cậu ở trường học vẫn cứ luôn như vậy, lãnh lãnh đạm đạm, tránh né người khác từ xa vạn dặm.
Đã qua nhiều ngày, tuy nhiên khuôn mặt tươi cười của Vân Nhạc vẫn cứ lưu lại trong tâm trí hắn, làm cách nào cũng không xua đi được. Nó giống như một cảnh phim cứ tua đi tua lại trong đầu. Khi hắn nhớ lại khoảnh khắc ấy, dù trên chiếc bàn nhỏ với ánh đèn tù mù cũng liền có thể hóa thành sáng ngời. Lúc hắn dẫn Vân Nhạc về nhà mình, ban đầu chỉ nghĩ đơn thuần là giúp cậu thoát được hoàn cảnh khốn khó hiện tại. Cậu chỉ mình có một mình, bị sốt cao lại nằm trong tuyết lạnh lẽo, có thể nào không quan tâm sao? Là một con người có bản chất thiện lương, hắn không thể nào làm khác được. Thế nên hắn mới mang “chú mèo nhỏ” này về nhà mình, cũng giống như hắn cùng cứu Khăn Quàng Cổ vậy.
Hắn liền cho cậu một công việc cũng như một nơi để ở tạm. Đến sau này hắn mới biết chú mèo hoang nhỏ này cùng vẻ bên ngoài thật sự không giống nhau. Cậu ấy rất đáng yêu và chân thành. Làm việc gì cũng thẳng thắn, đến độ ngốc nghếch lẫn nghiêm túc cũng không phân định được. Cậu ấy còn có thể nở nụ cười thật tươi, lộ ra hàm răng trắng nõn. Cứ giống như mở ra một hộp gỗ đã phủ bụi nhiều năm, phía bên ngoài hộp loang lổ cũ mèm, nhưng bên trong lại ẩn giấu một xấp giấy vẽ đầy màu sắc. Trên giấy có hình ảnh một đứa trẻ bảy tuổi, vừa giặt đồng phục trong chiếc thau nhựa vừa đùa nghịch nước. Lại có hình ảnh đứa trẻ bảy tuổi tay cầm dao, một bên vừa thái rau, một bên lén xem phim hoạt hình trên chiếc TV nhỏ.
Văn Dã đột nhiên nổi lên chút lòng tham, hắn hy vọng sẽ được thấy Vân Nhạc cười nhiều hơn nữa. Hắn muốn được cùng cậu cùng xem phim hoạt hình nội địa, được nghe cậu phổ cập thường thức khoa học. Muốn được quẹt lên khuôn mặt trắng nõn của cậu mấy chòm râu, rồi bảo cậu ôm lấy Khăn Quàng Cổ, cùng nhau chụp một bức hình, rồi đem lồng vào khung ảnh.
Hắn tưởng tượng ra thật nhiều thứ… Hắn muốn được… Tại sao…
Hắn đã thích Vân Nhạc rồi sao? Đúng vậy, đây khẳng định là đáp án.
Nhưng yêu thích như thế nào thì đến giờ hắn cũng chưa xác định được.
Bọn họ đều giống nhau, chỉ là những cậu thiếu niên mười bảy tuổi, mơ mơ hồ hồ, đối với chính bản thân mình còn chưa hiểu rõ hết.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng học đột nhiên bị đá mở toang ra. Tiết này là tiết tự học, giáo viên không đến canh lớp. Trâu Kiến dẫn theo một đám loắt choắt đi vào, tiến thẳng đến chỗ Văn Dã ngồi.
“Mày là học sinh mới chuyển trường đến phải không?”
Văn Dã liếc qua nhìn thằng kia một cái.
“Mày theo tao ra ngoài có chút chuyện.” Trâu Kiến nói xong, liền từ cửa sau mà đi ra ngoài.
Trong phòng học im hơi lặng tiếng, không một ai nhúc nhích, tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Văn Dã liền đứng dậy, hắn cũng không thèm hỏi Trâu Kiến muốn cái gì. Nếu thật sự muốn hỏi, hắn cũng sẽ ra ngoài gặp trực tiếp bọn nó rồi hỏi. Trần Dương thấy sự tình căng thẳng, vội vã đem sách vứt qua một bên, kéo áo của hắn mà nói: “Anh dã, đừng đi với bọn nó.”
Phùng Đường cũng rời khỏi chỗ ngồi, vội vàng chạy lại, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi đó, đừng đi theo, bọn nó rõ ràng là muốn kiếm chuyện. Cậu cứ giả vờ không biết ngồi lỳ ở đây đi, tụi nó cũng không dám làm gì đâu.”
Văn Dã cười cười nói: “Không có sao đâu. Ra ngoài đó bọn nó cũng đâu phải muốn làm gì thì làm.”
Trần Dương trong lòng không yên, liền muốn chạy đi méc với giáo viên. Còn chưa kịp bước chân ra ngoài, đã bị Trần Bình cho người chặn ở cửa, chắn lối đường đi. Bọn này bình thường thích làm gì thì làm, giở ra giọng cười lạ lùng: “Khôn ngoan thì giả vờ như không thấy đi, thằng này làm hỏng chuyện tốt của bọn tao, cũng phải nể mặt để anh Trâu mắng chửi dạy dỗ nó một chút chứ?” Xong liền hướng về phía đám học sinh trong lớp mà nói: “Không đứa nào được phép báo lại những gì xảy ra ngày hôm nay. Nếu sau này giáo viên chủ nhiệm của tụi bây mà hay chuyện, nguyên cả đám tụi bây cũng đừng nghĩ còn có thể sống yên ổn ở trường Thụy Hải này, gặp đứa nào tao đánh đứa đó!”
Thằng kia nói ra như vậy, dù có người vẫn không cam tâm, nhưng cũng lo lắng không dám lên tiếng, sợ rằng sau này sẽ bị liên lụy. Đến hơn nửa tiết vẫn không thấy Văn Dã quay trở lại, tới tận lúc tan học Trần Bình mới dẫn bọn đàn em rời đi. Trần Dương và Phùng Đường lúc này mới vội vã lao ra ngoài, vừa quẹo ở chỗ cầu thang thì va vào một người đang chạy lên, Trần Dương giật mình lên tiếng: “Vân Nhạc?”
“Văn Dã đâu rồi?” Khóe miệng Vân Nhạc căng thẳng run lên, tóc tai thì ngổn ngang, như vừa mới chạy vội đến.
Phùng Đường trả lời: “Đã đi ra gặp Trâu Kiến hai mươi phút trước. Bà nội ơi, anh Văn Dã của chúng ta sẽ không bị chúng đánh chứ?”
Trần Dương cũng căng thẳng: “Bọn nó ít nhất cũng có đến bảy, tám tên, nhất định là xảy ra chuyện rồi. Nhanh chân lên một chút, đi báo giáo viên chủ nhiệm trước đã. Má ơi! Vân Nhạc, cậu chạy đi đâu vậy?” Như một cơn gió, Vân Nhạc đã nhanh chân chạy ngược xuống lầu, nhanh đến độ tưởng chừng một chiếc bóng vô thanh vô tức. Trường Trung học Thụy Hải rất rộng lớn, Vân Nhạc chạy thẳng đến đằng sau phòng thể dục. Nơi đó có mấy gian phòng chứa dụng cụ bị bỏ không, lúc thường không ai bén mảng đến. Trâu Kiến thường đem người đi dạy dỗ ở đó. Người khác thì chắc có lẽ là không rành, nhưng Vân Nhạc lại là “khách quen”. Lúc hết tiết có loáng thoáng nghe mấy đứa trong lớp tán chuyện với nhau, nói là Trâu Kiến dẫn một đám đàn em lâu la đi kiếm cớ gây chuyện, muốn dạy dỗ một học sinh mới chuyển trường đến.
Cậu chạy rất nhanh, bên tai nghe tiếng gió vù vù. Nhất định là do Văn Dã đã giúp mình vào Đêm dạ hội Tết Nguyên Đán, mới bị dính vào chuyện phiền phức này. Bất kể là ai, Vân Nhạc cũng không muốn họ liên lụy vì mình, nhưng đến cuối cùng, lại vẫn là làm hại Văn Dã…
Cậu quả nhiên cần phải, cách hắn xa một chút….
Vân Nhạc tay đã nắm thành đấm, vội vàng đẩy cửa sau phòng thể dục ra. Bởi vì bị bỏ phế đã lâu, phía trước mấy phòng thiết bị đều đã mọc lên không ít cỏ dại. Tuyết rơi xuống ở đây cũng không được dọn dẹp sạch sẽ, đọng lại trên mấy lá cỏ thành băng. Mặt trời lúc này đã ngã về Tây, phản chiếu ánh nắng xuống một góc trong phòng. Có nhân ảnh một người đang đút hai tay vào túi áo đồng phục, đứng vững vàng trên mặt đất. Phía dưới chân người đó là một đám người nằm la liệt, không nhìn thấy rõ được vết thương, chỉ nghe bọn chúng rên lên vài tiếng, rồi nằm luôn không bò dậy nổi.
Bước chân Vân Nhạc dừng lại, nhịp thở vô cùng gấp gáp. Người kia có vẻ như nghe thấy được âm thanh, nghiêng đầu về phía cậu, nháy mắt một cái rồi bật cười.
“Cậu có bị thương không?” Vân Nhạc hỏi.
Tên lưu manh Trâu Kiến lúc này cũng không còn sức để rên la thêm nữa. Văn Dã hướng về phía cậu xoải bước đi tới, xuyên qua phòng thể dục, nhằm chỗ phòng học mà đi.
“Không có.” Ngoại trừ phần thịt chỗ xương khớp tay có hơi chút ửng đỏ, còn lại các phần lông tóc đều bình an vô sự. Đến trước cửa phòng thể dục, Vân Nhạc đột nhiên dừng lại, nắm chặt lấy tay hắn. Văn Dã không hiểu gì nên chưa biết phản ứng như thế nào, lại bị động tác tiếp theo của cậu làm hoảng sợ. Vân Nhạc chậm rãi cúi thấp đầu xuống, giúp hắn thổi thổi. Nhìn từ đằng xa còn có thể lầm tưởng là cậu đang hôn lên mu bàn tay hắn.
Văn Dã thất kinh hồn vía đối mặt nhìn thẳng vào ánh mắt của Vân Nhạc, thấy Vân Nhạc cũng đang chăm chú nhìn vào hắn, như có điều gì muốn nói. Nhưng hắn đợi cả buổi, Vân Nhạc nửa lời cũng không nói ra. Thật không giống với tính cách Vân Nhạc chút nào. Văn Dã đành cười hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Vân Nhạc lên tiếng: “Xin lỗi.”
“Tại sao lại xin lỗi?”
“Vào dịp Tết Nguyên Đán cậu giúp tôi, nên thằng Trâu Kiến mới tìm đến hỏi tội. Đều là vì tôi, là tôi liên lụy đến cậu.”
Văn Dã vuốt vuốt tóc của cậu, cười nói: “Cái này mà cũng gọi là bị liên lụy sao? Cậu cho rằng những điều tôi nói với cậu đều là khoác lác à? Cái tên Trâu Kiến này không làm gì được tôi đâu, mà tôi cũng đâu có bị thương gì, nên cậu không cần phải áy náy. Đi thôi, chúng ta còn phải về lớp nữa.”
Vân Nhạc cũng không di chuyển, nắm thật chặt bàn tay của Văn Dã, “Tôi…”
“Sao vậy?”
“Tôi có thể không đi cùng cậu không?” Đột nhiên cậu nói ra một câu như vậy, Văn Dã cũng không hiểu đầu dây mối nhợ thế nào, liền hỏi lại: “Chứ giờ cậu muốn đi đâu?”
Vân Nhạc trả lời: “Là tôi làm phiền đến cậu. Tôi biết, nếu muốn bảo vệ cậu, thì tôi nên tránh xa cậu một chút mới phải, nhưng mà…”
Cậu không biết phải biểu đạt như thế nào, giống như cậu cũng không thể tin vào điều mình sắp nói: “Nhưng mà tôi thật sự không muốn xa cậu. Tôi còn muốn được ở lại nhà cậu, giúp cậu nấu cơm, quét tước dọn dẹp.”
“Như vậy có được hay không?” Cậu lại sợ Văn Dã sẽ từ chối, lời nói càng lúc càng lộn xộn: “Tôi, cũng có thể bảo vệ cậu, sau này tôi sẽ không để cho người khác bắt nạt cậu. Tuy rằng hiện tại tôi chưa có gì lợi hại, nhưng nếu như Trâu Kiến lại đến tìm cậu, tôi nhất định sẽ ở trước mặt cậu mà che chắn. Cậu, không cần phải sợ, tôi…” Khuôn mặt cậu vẫn như trước không có biểu tình, tuy nhiên ánh mắt lại có phần hoang mang hoảng loạn.
“Rốt cuộc ai mới là người đang lo sợ đây?” Bàn tay Văn Dã vuốt xuống từ đỉnh đầu cậu, rồi khóa chặt ở sau gáy, kéo cậu sát vào trong lồng ngực mình, nhẹ nhàng động viên: “Tôi không đuổi cậu đi, cậu cũng không cần phải đi đâu hết.”
Vân Nhạc đáp một tiếng, chặt chẽ bám lấy áo của Văn Dã, cảm thụ cái ôm ấm áp mà cậu đã hằng mong đợi từ lâu. Cậu thật vất vả mới tìm thấy được ánh nắng này, cũng không nghĩ mình sẽ dễ dàng buông tay.
~ Hoàn Chương 24 ~