Anh trai à, anh đây là muốn chơi trò lái xe trên đường núi sao? Không sợ bị đụng ngã.
Du Hạ nhếch miệng cười:
“Tư Dĩ Hàn.”
“Ừ?”
“Anh đã hẹn hò với bạn gái lần nào chưa?”
Tư Dĩ Hàn nhíu mày, gương mặt nghiêm nghị có chút không vui nói:
“Không có.”
Nụ cười trên mặt Du Hạ càng sâu:
“Vậy …. Anh có thích ai không?”
Phía trước là đèn đỏ, Tư Dĩ Hàn đạp phanh lại, quay đầu nhìn Du Hạ. Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn rực rỡ hiện lên, ánh đèn chiếu lên gò má Tư Dĩ Hàn khiến người nhìn tim đập thình thịch.
“Có không?”
Du Hạ siết chặt ly giữ nhiệt, nhìn Tư Dĩ Hàn.
Đèn xe ô tô hiện lên bên ngoài cửa sổ, xuyên qua kính thủy tinh phát ra ánh sáng lạnh, thẳng cho đến khi đèn đỏ biến thành đèn xanh, Tư Dĩ Hàn mới nói:
“Có.”
Trong nháy mắt, tim Du Hạ đập rất nhanh, tiếng tim thình thịch làm cho lỗ tai cô đỏ lên.
Cô nâng cằm, lúc nói chuyện, thanh âm còn mang theo âm điệu cộng hưởng từ lồng ngực, khiến người khác mê muội:
“Vậy cô ấy tên gì? Khi nào giới thiệu cô ấy với em?”
Trầm mặc kéo dài, Du Hạ vểnh môi, gọi cả họ và tên của anh:
“Tư Dĩ Hàn.”
Tư Dĩ Hàn không để ý đến cô, gương mặt lạnh băng vẫn nhìn về phía trước, môi mím lại thành một đường thẳng.
“Vậy anh muốn dẫn em đi ăn với ai?”
“Lãnh đạo của đài truyền hình.”
Du Hạ đặt ly giữ nhiệt xuống, lục tìm hộp kẹo trong túi xách, lấy ra một viên, đưa đến bên miệng Tư Dĩ Hàn:
“Hiện tại em có thể lăn lộn được, chỉ là không quá thích tham gia bữa tiệc thôi.”
Ngón tay trắng như ngọc ở ngay trước mặt, viên kẹo màu hồng nhạt tản ra mùi hương ngọt ngào.
Tư Dĩ Hàn ngậm viên kẹo, môi lơ đãng chạm vào ngón tay của Du Hạ, hầu kết của anh khẽ động, nói:
“Chính là muốn giới thiệu em với mấy người cần thiết. Em chỉ việc ăn, còn lại giao cho anh xử lý.”
Du Hạ cũng không lấy khăn giấy lau tay, cô cứ như vậy cầm một viên kẹo bỏ vào miệng mình, ngón tay còn vô ý quét qua đôi môi đỏ mọng của mình. Áp suất bỗng nhiên hạ thấp xuống, trong không khí tràn ngập mùi thơm kẹo ngọt.
“Bệnh đau dạ dày của anh đã lành chưa?”
“Ừ.”
Anh ừ một tiếng là sao? Du Hạ giống như có điều suy nghĩ, nếu người Tư Dĩ Hàn thích là cô, tại sao anh lại không nói? Nhịn nhiều năm như vậy là muốn giả bộ cho ai xem? Muốn nâng cao kỹ năng diễn xuất?
Tuy Du Hạ không phải là diễn viên nhưng diễn kỹ cũng không tệ lắm.
Bữa tiệc là ăn cùng với lãnh đạo của đài truyền hình, bao gồm cả Trần lão trưởng dài truyền hình thì tổng cộng có năm người.
“Đây là phó tổng của ảnh nghiệp Hạ Minh, Summer, tên thật là Du Hạ.”
Tư Dĩ Hàn giới thiệu Du Hạ.
“Tôi biết hai người đang quay tiết mục với nhau.”
“Chương trình hẹn hò yêu đương.”
Âu Dương tiếp lời, đứng dậy đưa tay ra:
“Âu Dương.”
Du Hạ lần lượt chào hỏi từng người, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tư Dĩ Hàn. Tham gia loại bữa tiệc như thế này, Tư Dĩ Hàn không lạnh lùng cũng không độc miệng như thường ngày. Mấy năm nay anh rất ít đóng phim, nhưng những phương diện khác thì không tệ, anh đầu tư bên bất động sản và phim ảnh, cho nên quan hệ với người bên phía đài truyền hình cũng không tệ.
“Dĩ Hàn, ông cụ gần đây thế nào?”
Tư Dĩ Hàn quay đầu liếc nhìn Du Hạ, mới gật đầu:
“Rất khỏe.”
Trên mặt Du Hạ cũng không có chút biểu cảm dư thừa nào.
Tư Dĩ Hàn và Trần lão hàn huyên việc nhà hai ba câu, Tư Dĩ Hàn bưng ly rượu lên cụng với ông một cái rồi uống một hơi cạn sạch. Trên bữa tiệc, Tư Dĩ Hàn không cho phép Du Hạ uống rượu, Du Hạ cũng không có hảo cảm mấy với loại thức uống kia. Tư Dĩ Hàn mang Du Hạ đến đây để chứng minh một điều Du Hạ là người của anh, cho nên cô không cần phải làm bất cứ chuyện gì.
Bữa tiệc kết thúc lúc 9 giờ tối. Du Hạ nhận chìa khóa xe từ Tư Dĩ Hàn, muốn đi ra ngoài lái xe qua thì Tư Dĩ Hàn đưa tay ra cầm lấy cổ tay cô. Đột nhiên bị túm cổ tay, Du Hạ quay đầu lại. Da thịt cổ tay bị anh nắm nóng hổi, Du Hạ cố gắng giữ nét mặt trấn tĩnh hỏi:
“Tư Dĩ Hàn?”
“Không vội.”
Dưới ánh đèn, ánh mắt thâm trầm của Tư Dĩ Hàn càng yên tĩnh mờ ám. Bởi vì anh uống rượu cho nên giọng nói có chút khàn và trầm trầm.
“Chậm chút.”
“Lúc nào công khai nhất định phải mời chúng tôi một bữa. Tôi không kịp chờ muốn uống rượu mừng của anh rồi đấy.”
Âu Dương vỗ vai Tư Dĩ Hàn cươi cười nói:
“Tôi đi trước.”
Tư Dĩ Hàn nắm chắt cổ tay Du Hạ, ngón tay lần lần di chuyển xuống, gương mặt tuấn tú như ngọc hiện lên một nụ cười yếu ớt nhìn Du Hạ, gật đầu:
“Nhất định.”
Tư Dĩ Hàn không đóng giả anh em ở bên ngoài.
Sau đó lại tiễn thêm mấy người của đài truyền hình nữa.
Toàn bộ giác quan của Du Hạ đều đặt trên ngón tay của Tư Dĩ Hàn. Vừa ngẩng đầu nhìn lên liền chạm phải đôi mắt trong trẻo tựa như gió mát của Tư Dĩ Hàn. Đến lúc Du Hạ cảm thấy hô hấp mình khó khăn, Tư Dĩ Hàn mới buông tay ra.
“Đi thôi.”
Mỗi lần Tư Dĩ Hàn uống rượu, khóe mắt của anh sẽ ửng hồng. Du Hạ nhìn anh một cái, đi đến mở cửa xe chỗ ngồi phó lái ra. Tư Dĩ Hàn ngồi vào nâng mắt lên. Da thịt trắng như tuyết, khóe mắt phiếm phòng, lông mi dày đen hơi ẩm ướt, dưới ánh đèn anh cứ như vậy ngước nhìn Du Hạ.
“Uống nhiều quá sao?”
Du Hạ siết chặt cửa xe, chậm chạp không đóng cửa lại.
Tư Dĩ Hàn đưa tay lên day day mi tâm, cúi đầu ừ một tiếng. Du Hạ mạnh mẽ lấy lại lý trí của mình. Nếu cái người này giống như suy nghĩ của cô thì anh chính là đang cố ý câu dẫn cô.
Du Hạ đóng cửa lại, đi vòng qua đầu xe mở cửa ngồi vào ghế lái. Tư Dĩ Hàn đã cài giây an toàn, cầm cái ly giữ nhiệt lên, uống một ngụm.
“Về thành phố S sao?”
“Không về.”
Tư Dĩ Hàn nhập địa chỉ biệt thự Trường Đảo vào thiết bị định vị GPS.
“Hôm nay trước về đây nghỉ ngơi đã, trời tối lái xe không an toàn.”
Du Hạ lái xe. Khu biệt thự Trường Đảo của thành phố H rất nổi tiếng, nó không phải là khách sạn.
“Anh có nhà ở đó?”
“Ừ.”
Du Hạ nghĩ đến một chuyện, hỏi:
“Anh có nhà khác ở thành phố S không?”
“Không có.”
Bởi vì Tư Dĩ Hàn uống rượu mà giọng nói đặc biệt trầm, cũng ngoan ngoãn hơn ngày thường.
“Trước kia …. Lúc về thành phố S, anh ở đâu?”
Bốn năm nay Tư Dĩ Hàn hẳn là ở thành phố S.
“Trong nhà.”
Du Hạ đột nhiên quay đầu qua nhìn anh rồi quay đầu lại nhìn về phía trước.
Tư Dĩ Hàn bổ sung:
“Lúc em không ở nhà.”
Người đàn ông này được lắm!
Du Hạ định chút nữa mà đến cầu vượt thì cô sẽ trực tiếp lao xe thẳng xuống dưới. Mà thôi bỏ đi. Người đàn ông này quá chó má mà. Bởi vì không muốn gặp mặt cô mà có thể tính toán được đến như vậy.
“Vì sao?”
Vì sao phải trốn tránh cô.
“Anh chỉ có một ngôi nhà.”
Tư Dĩ Hàn tưởng là Du Hạ hỏi tại sao anh không mua nhà ở thành phố S.
“Cứ mỗi lần có hoạt động lại phải đi khách sạn, rất dễ bị chó săn chụp được.”
Một giờ sau, xe đến biệt thự Trường Đảo. Sau khi vào núi lại dựa theo định vị thì mười phút sau mới đến nơi. Xung quanh là vườn hoa hồng, còn có từng dãy cây long não cao lớn. Đèn đường chiếu sáng tòa biệt thự. Tạo nên cảm giác giống như biệt thự tọa lạc giữa rừng rậm vậy. Du Hạ đỗ xe. Bước xuống xe liền ngửi thấy mùi hoa hồng thơm ngào ngạt. Du Hạ nhìn khắp bốn phía.
Tư Dĩ Hàn thật xa xỉ.
Tư Dĩ Hàn cũng xuống xe, vóc người cao lớn của anh dựa vào xe hỏi:
“Có muốn vào xem một chút không?”
Giọng nói của anh tựa như rượu ngâm lâu năm, trong mùi hương hoa hồng tràn ngập, khiến người khác say mê.
“Anh ở đây thật bí mật, truyền thông không biết được.”
Du Hạ đi đến cửa chính. Tư Dĩ Hàn đi theo sau lưng, anh nắm chặt lòng bàn tay, chân dài đứng thẳng.
“Không có gì là bí mật tuyệt đối, rồi bọn họ cũng sẽ biết thôi.”
Cửa biệt thự khóa bằng khóa mã số. Du Hạ tránh đường để Tư Dĩ Hàn nhập mật mã. Tay anh đặt trong túi quần, giống như một vị đại thiếu gia cao cao tại thượng.
“Mật mã 721117”
Du Hạ ấn mật mã, cửa vang lên một tiếng tách, cửa mở. 721 là sinh nhật của Du Hạ, 117 là sinh nhật của Tư Dĩ Hàn. Vì vậy mật mã là sinh nhật của hai người bọn họ.
Du Hạ mâng theo trái tim đập thình thịch bước vào cửa. Tư Dĩ Hàn mở đèn trong phòng lên. Thiết bị trong tòa biệt thự rất hiện đại, không giống như căn nhà ở thành phố S. Tòa biệt thự với phong cách màu trắng đơn giản.
“Anh mua tòa biệt thự này lúc nào vậy?”
“Rất lâu rồi, lúc anh quay <Hoàng Tộc>. Vinh Phong muốn mua nhóm để được giảm giá cho nên lừa không ít người tron tổ kịch.”
Tư Dĩ Hàn nhìn ngoài cửa sổ, sau đó kéo rèm lại, nói tiếp:
“Khi đó cảm thấy môi trường cảnh vật ở đây không tệ, dì có thể đến đây dưỡng bệnh mà không sợ bị làm phiền …”
“Có để dành một phòng cho em không?”
Du Hạ ngoảnh đầu cắt đứt lời nói của Tư Dĩ Hàn. Cô không muốn tưởng nhớ quá khứ. <Hoàng Tộc> là bộ phim điện ảnh thứ hai của Tư Dĩ Hàn, do đạo diễn Vinh Phong quay.
“Tầng hai.”
Tư Dĩ Hàn cởi áo khoác ra vắt lên cánh tay, chỉ mặc mỗi cái áo len màu đen, nhấc chân đi lên lầu. Du Hạ liếc nhìn cái eo của Tư Dĩ Hàn, cô bước đi theo phía sau lưng anh.
“Vậy sau này em đến thành phố H cũng không cần phải thuê khách sạn nữa.”
“Lát nữa anh sẽ đưa thẻ cửa cho em.”
Tư Dĩ Hàn mở cửa phòng phía bên trái trên tầng hai ra, bật đèn:
“Mấy nhãn hàng nổi tiếng hợp tác tặng không ít đồ dùng nữ, tất cả đều ở trong này. Em xem xem dùng có hợp không, nếu không hợp thì ngày mai anh nói với dì giúp việc mang đi.”
Phòng ngủ rộng lớn, sơn màu hồng phấn, cách bày trí như phòng công chúa. Du Hạ có chút hoa mắt, Tư Dĩ Hàn có hiểu sai gì về cô không vậy? Nối liền với phòng ngủ là phòng đựng quần áo to lớn, rực rỡ màu sắc, so với phòng quần áo của cô ở thành phố S thì khoa trương hơn nhiều.
Qủa thực có không ít đồ còn chưa gỡ bao bọc phía ngoài. Nhưng mà nhìn nhãn hiệu của một đống túi xách ở đây, anh nói đều là nhãn hiệu mà anh hợp tác, đây là Tư Dĩ Hàn trực tiếp vũ nhục trí thông minh của cô à.
“Em nghỉ ngơi đi, cần gì thì gọi anh, phòng anh ở sát vách.”
Tư Dĩ Hàn không đi vào bên trong mà đứng trước cửa phòng ngủ nói.
“Đi đây.”
Tư Dĩ Hàn tiện tay đóng cửa lại cho Du Hạ.
Tư Dĩ Hàn mới đúng là đồ cuồng mua sắm. Sở thích thích mua sắm của Du Hạ lấy ra so sánh ở chỗ này thật sự không đáng nhắc đến, hoặc là có thể nói Du Hạ không có sở thích thích mua sắm kia. Tư Dĩ Hàn xuất đạo sớm, năm lớp mười hai tham gia cuộc thi âm nhạc, một lần liền nổi tiếng. Lúc đó Du Hạ chỉ mới mười lăm tuổi, chính là lúc đã muốn gì có nấy rồi.
Mỗi lần Tư Dĩ Hàn tham gia hoạt động trở về đều mua quà cho Du Hạ. Áo quần, túi xách, giày dép cho đến trang sức đều là phiên bản giới hạn, chỉ có Tư Dĩ Hàn là không trở về tự tay đưa quà cho cô thôi.
Du Hạ không thiếu tiền. Cho dù là cô đã thấy qua được bộ mặt thế giới bên ngoài như thế nào nhưng so với độ xa xỉ Tư Dĩ Hàn thì cô cũng phải gọi anh một tiếng sư phụ a. Tư Dĩ Hàn hận không thể xây kim tư tháp cho Du Hạ.
Du Hạ kéo ngăn tủ đựng trang sức châu báu ra, lẳng lặng nhìn rồi đóng lại. Trong tủ có không ít quần áo. Căn phòng này có lẽ là mới xây. Áo quần đều là mẫu mới nhất trong hai năm nay. Chỉ là phong cách của mấy bộ áo ngủ này, Du Hạ cầm bộ quần áo ngủ kiểu sáng công chúa, ấu trĩ đến chết, cô nhíu mày nhìn chằm chằm nó.
Mấy bộ đồ này đều là Tư Dĩ Hàn tự mình chọn. Thùng rác ở thành phố S cũng đựng không ít mấy bộ váy kiểu này. Du Hạ yên lặng đóng cửa tủ lại. Trong đầu của Tư Dĩ Hàn rốt cuộc xem cô như thế nào vậy?
Tiểu công chúa trong lòng nam thần băng sơn?
Có điều cũng có một số có thể mặc được. Du Hạ thay áo ngủ rồi đi vào nhà vệ sinh. Lúc đi ngang cái gương thì liền lùi về lại. Hai tay cô chống lên bồn rửa tay, ung dung ngắm nghía mình trong gương. Cô tháo lỏng thắt lửng áo ngủ ra một chút, lại kéo vạt áo một bên xuống để lộ bờ vai.
Bộ áo ngủ lông xù màu hồng phấn, mặc thế nào cũng thấy không gợi cảm. Kiểu dáng bảo thủ muốn chết.
Du Hạ sa sút tinh thần mặc áo lại đàng hoàng nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định. Cô đăm chiêu suy nghĩ. Năm phút sau cô xoay người mở cửa ra khỏi phòng.
Hai căn phòng còn lại ở tầng hai, một là thư phòng cho nên phòng còn lại tất nhiên là của Tư Dĩ Hàn rồi. Du Hạ sửa sang tư thế, gõ cửa.
Đợi mấy cũng không thấy ai đáp lại, Du Hạ lớn tiếng hô, tiếng gõ cửa cũng mạnh hơn:
“Tư Dĩ Hàn! Cứu em!”
Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra. Tư Dĩ Hàn một thân âm ướt bên ngoài khoác áo choàng tắm màu đen, đai lưng còn chưa được thắt lại đàng hoàng. Cổ áo mở rộng để lộ ra cơ bụng. Vóc người của Tư Dĩ Hàn thật đẹp. Cơ bắp hay từng đường rãnh đều thật là gợi cảm. Tóc anh còn ướt, từng giọt nước rơi xuống thấm ướt một mảng áo choàng.
Mũi Du Hạ có chút ngứa. Cô nhìn còn chưa thỏa mãn thì Tư Dĩ Hàn đã thắt lại đai lưng. Gương mặt băng lãnh của anh hiện lên tia lo lắng, mày nhíu lại:
“Sao vậy? Không có chuyện gì chứ?”
“Phòng em có sâu.”
“Để anh đi xem.”
Tư Dĩ Hàn liền bước nhanh đi ra ngoài. Lúc đi, Du Hạ ở phía sau có thể thấy được chân anh vừa thẳng lại vừa trắng.
“Màu đen, rất nhiều chân.”
Du Hạ giả vờ sợ hãi, níu một góc áo của Tư Dĩ Hàn lại, nói:
“Em không dám đi vào căn phòng đó lại đâu.”