24-【1】
“An Thần, cứu em.” Cô thở hổn hển chạy đến bên người Tống An Thần.
Tống An Thần giống như không nghe thấy, bình tĩnh mà cầm lấy một quân cờ đen đặt lên bàn cờ, quân cờ đen này hạ tay thật vi diệu, một bước này làm ba Hạ không cách nào xoay chuyển tình thế, thủ được này chỗ lại không thủ được chỗ khác.
Được cái này mất cái khác, bàn cờ này ba Hạ là kết cục đã định.
“Con nhỏ kia, anh đây xem mày còn chạy trốn được chỗ nào!” Hạ Chi Sơ rất nhanh liền đuổi tới, con nhóc này vậy mà dám nhổ răng trong miệng lão hổ, thật là ba ngày không đánh leo lên nóc nhà lật ngói, hôm nay không cho cô chút giáo huấn, Hạ Chi Sơ anh liền theo họ cô.
“Anh, anh không được lại đây, nếu không anh sẽ hối hận.” Lời cô nói một chút uy hiếp cũng không có.
“Phải không, anh rất muốn hối hận đây, nhanh lại đây làm anh mày hối hận đi.” Hạ Chi Sơ vẻ mặt nham hiểm.
Hạ Chi Sơ từng bước tới gần cô, cô cũng từng bước lui về phía sau, cuối cùng không thể lui nữa, cô vốn dĩ muốn cầu cứu ba Hạ lần nữa, quay đầu lại thấy ba Hạ đang đi về phía phòng bếp.
Chắc là thua cờ nên bực bội ném cờ bỏ đi, hoàn toàn làm lơ hai anh em bọn họ.
Mắt thấy Hạ Chi Sơ duỗi tay là có thể bắt lấy cánh tay của cô, cô liếc mắt thấy Tống An Thần đang thu thập bàn cờ, cắn răng một cái, kéo cánh tay anh, thân mình chen vào trong lòng ngực anh, cả người chôn trước ngực anh, ôm chặt lấy vòng eo của anh không buông tay.
Tống An Thần cả người chấn động, tay cầm năm quân cờ sững sờ giữa không trung, anh cúi đầu nhìn cái đầu màu đen đang chôn trước ngực mình, khóe miệng bất giác hơi hơi nhếch lên, “Em đây là đang làm gì?”
Cô từ trong lòng ngực anh nâng lên khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức có chút đỏ lên, nháy đôi mắt nai con, đáng thương nhìn anh: “Anh hùng cứu mạng.”
Anh nhìn chằm chằm gương mặt đỏ lên của cô, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Cứu em cũng được, nhưng có ích lợi gì?”
Cô hơi sửng sốt, ngay sau đó nổi giận, người phiêu bạt ở chốn giang hồ sao có thể không ai đao, ai cũng có lúc yêu cầu người khác trợ giúp, anh vậy mà không biết xấu hổ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đục nước béo cò, thấy chỗ trống thì nhảy vào, quả thật không cần mặt mũi mà!
Suy nghĩ của cô viết rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ kia, Tống An Thần vừa thấy biểu tình của cô liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, anh làm bộ đem tay cô đẩy ra ngoài, “Buông tay.”
Cô sợ tới mức kêu lên, càng dùng sức mà ôm lấy vòng eo của anh, “Không bỏ không bỏ, chính là không bỏ, ngày hôm qua không phải đã thương lượng tốt rồi sao, anh chính là người của em, anh hẳn là đứng ở bên này giúp em.”
Tống An Thần cúi đầu liếc hai cánh tay cô vòng qua eo mình, khóe miệng hơi hướng lên trên một chút, có điều cũng chỉ là một chút, trước khi mở miệng anh đã đem độ cong kia hạ xuống, mặt vô biểu tình nói: “Anh chưa bao giờ làm chuyện vô ích.”
Cô sợ anh thật sự đem cô đẩy đến hố lửa, đành phải bị bắt thỏa hiệp nói: “Vậy thì anh muốn lợi ích gì?”
Khóe miệng anh cười vô cùng phúc hậu và vô hại, “Tạm thời còn chưa có nghĩ ra, trước ghi sổ, chờ nghĩ ra lại nói cho em.”
Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một cổ xúc động muốn đem anh chặt thành tám khúc…… Hít thở, hít thở, không thể xúc động, tuyệt đối không thể xúc động ở ngay lúc này, vì để anh ra mặt giải quyết tên hỗn đản Nhân Chi Sơ kia, cô quyết định lại lần nữa làm người tài mà —— nhịn.
“Các người ân ái đủ chưa?” Hạ Chi Sơ khoanh tay trước ngực rốt cuộc chịu không nổi bọn họ hai đứa lôi lôi kéo kéo show ân ái, trợn trắng mắt nhắc nhở bọn họ anh vẫn còn tồn tại.
Làm một con cẩu độc thân, anh cảm thấy bản thân đã bị tổn thương một vạn điểm.
Trùng hợp ở ngay lúc này Ô Viên cũng kêu lên một tiếng, phụ họa cho ý tưởng của Hạ Chi Sơ, cùng là cẩu độc thân như nhau, tưởng như từng quen biết.
Mèo: Ôi hai đứa về đây em thương =)))
Tống An Thần chọc chọc cái trán của cô, “Như thế nào, có muốn không? Hay là nói…… Em cần thời gian suy xét lại?”
Anh vừa nói một bên làm bộ muốn đứng lên, cô nhanh chóng gật đầu như giã tỏi, dính ở trên người anh giống như thuốc cao bôi trên da chó không buông tay , “Được rồi được rồi, anh nói cái gì em đều đáp ứng, chỉ cần anh giúp em thu phục tên hỗn đản Nhân Chi Sơ kia.”
Cô nói mà vẻ mặt đầy ủy khuất và lòng đầy căm phẫn, hoàn toàn quên mất cô chính là người đã đi trêu chọc Hạ Chi Sơ trước.
Đợi khi cô khẳng định hồi phục, Tống An Thần ngẩng đầu, một tay đem đầu cô ấn trong lòng ngực mình, một tay nâng lên hướng tới Hạ Chi Sơ giơ lên con số “Một”.
“Ôi…… Anh ấn đầu em làm gì?” Hạ Chi Tình bị Tống An Thần ấn ở trong lòng ngực cảm thấy không thể hiểu được, giãy giụa muốn ngước lên, nhưng chút sức lực này làm gì lay động được Tống An Thần người có cơ bụng tám muối này, cô tức giận kêu lên, đầu tóc dài của cô trong lòng bàn tay anh tán loạn như ma nữ.
Hạ Chi Sơ lắc lắc ngón trỏ, sau đó lại dựng thẳng lên một ngón giữa, hướng Tống An Thần giơ lên con số “2”.
Hạ Chi Tình một lòng muốn xem hai người bọn họ đang làm cái gì, lại không biết cho dù cô ngẩng đầu cũng không có cách nào hiểu được bí hiểm này giữa hai người bọn họ.
Đôi mắt phượng của Tống An Thần hơi nhếch, nhìn chằm chằm Hạ Chi Sơ đang nhún nhún vai, một bộ dáng ngươi làm khó dễ được ta sao, ngay lúc này trong phòng bếp truyền đến tiếng la của mẹ Tô bảo bọn họ nhanh đi dán câu đối, Tống An Thần nhìn phòng bếp nhẹ nhàng gật gật đầu.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân a.
Hạ Chi Sơ không nói gì mà thở dài, lắc đầu xoay người, một bên lên thư phòng lầu hai lấy câu đối một bên ném xuống lời nói: “Hạ bánh bao, nhanh lên, năm nay đến phiên em dán câu đối hai bên cửa.”
Tống An Thần buông tay ra, cô nhanh chóng từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu, cuống cuồng hút mấy ngụm không khí mới mẻ, cô nhìn bóng dáng Hạ Chi Sơ đi xa không khỏi có chút trợn tròn mắt.
Như vậy đi rồi? Không đánh cô?
Đây không khoa học a! Lấy tính cách có thù tất báo của Hạ Chi Sơ, sao anh có thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy chứ?!
Cô thu hồi tầm mắt nhìn Tống An Thần, hiếu kỳ nói: “Anh nói cái gì với anh ấy vậy?”
Anh nhìn đầu tóc cô loạn giống như ổ gà, khóe miệng cong cong, “Chưa nói cái gì.”
Vẻ mặt cô không tin, “Chưa nói cái gì? Nhân Chi Sơ kia sao có thể từ bỏ chứ?”
Anh không trả lời, duỗi tay giúp cô sửa lại đầu tóc rối loạn trở nên suông lại.
Cô ngước mắt, nhìn thấy trong ánh mắt anh đầy vẻ chuyên chú, tim nháy mắt đập thình thịch, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới câu nói trên mạng kia “Chờ ta tóc dài đến eo, thiếu niên cưới ta được không?”, có tật giật mình mà hai má lập tức đỏ lên.
Anh thấy ánh mắt cô né tránh lại có tật giật mình, khóe miệng hơi nhếch, đôi mắt nhu hoà.
24-【1】
Vốn dĩ hôm nay hẳn là đến phiên cô dán câu đối, chỉ là bởi vì chân cô bị chút vết thương cho nên đành phải để Hạ Chi Sơ tiếp tục tới dán.
Cô ở phía dưới không chút để ý đỡ cây thang, một bên “Chỉ điểm giang sơn”.
“Cao quá, thấp xuống một chút.”
Hạ Chi Sơ hạ thấp cánh tay.
“Thấp quá, anh là heo sao? Chút việc nhỏ này đều làm không tốt.”
Hạ Chi Sơ duỗi cánh tay lên trên một chút, giá trị kiên nhẫn đang từng chút từng chút giảm bớt.
Cô ngước mắt liếc thấy anh đã đen hai phần ba mặt, cảm thấy đã chơi đến không sai biệt lắm, vì thế mở miệng nói: “Ừm, không sai biệt lắm, cứ như vậy đi.”
Hạ Chi Sơ từ trên cây thang bò xuống dưới, nhướng mày liếc cô, “Mày là cố ý đi?”
Với chút thủ đoạn nhỏ này của cô, chỉ cần chỉ số thông minh không phải số âm người ta đều nhìn ra được.
Cô gãi gãi mũi, chột dạ phủ nhận nói: “Nào có, em làm sao dám trêu đùa anh trai thông minh tuyệt đỉnh này chứ.”
“Bớt nguyền rủa anh đi.” Anh hừ nói, khi còn nhỏ cô tương đối ngốc, luôn là so sánh bản thân không qua được anh mà tức giận, sau lại không biết cô từ nơi nào học được biết mắng chửi người “Thông minh tuyệt đỉnh” , từ đó liền bắt đầu thường xuyên dùng thành ngữ này tới nói anh.
Cô hắc hắc cười không ngừng, anh nhìn bộ dáng cô cười đến ngu đần ứa ra, khóe miệng nhếch lên, duỗi tay đem hồ nhão còn chưa dán xong trong tay quẹt lên trên mũi cô.
Cô lau cái mũi đầy hồ nhão, đối với Hạ Chi Sơ đã sớm chuồn mất tức giận dậm chân: “Nhân Chi Sơ, tên khốn kiếp, anh đứng lại đó cho em!”
Hạ Chi Sơ hướng cô đảo ngón tay cái xuống dưới, sau đó trước khi cô tức muốn hộc máu đuổi lại đây thì đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Hai anh em cãi nhau ầm ĩ, chờ đem tất cả câu đối dán xong đã là chuyện của một tiếng sau. Bọn họ đi đến phòng bếp, thấy Tống An Thần đang giúp mẹ Tô đem nhân sủi cảo bưng lên trên bàn, còn ba Hạ đang cán bột.
“Chờ con chờ con!” Cô nhanh chóng chạy đi rửa tay.
Gói sủi cảo là hoạt động cố định đêm giao thừa của Hạ gia, cả nhà đồng thời ra trận, ba Hạ phụ trách cán vỏ sủi cảo, mẹ Tô phụ trách làm nhân sủi cảo và hấp, cô và Hạ Chi Sơ hai người phụ trách gói.
Trong nhà nhiều thêm một người, vậy càng thêm náo nhiệt, có điều……
“Em sẽ gói sao?” Cô ngước mắt liếc anh, vẻ mặt “Tôi làm sủi cảo rất lợi hại, mau tới cầu xin tôi ”.
Tống An Thần rũ mắt nhìn vị cao thủ chỉ cao tới bả vai của anh kia, theo ý nguyện của cô cổ vũ phối hợp nói: “Vậy làm như thế nào.”
“Em biết.” Cái mũi cô thiếu chút nữa hếch lên trời, cô duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của anh, bộ dáng lão đại ca miệng lưỡi nói: “Yên tâm em biết, em sẽ dạy cho anh, thật hiếu học.”
Cô vừa mới nói xong câu đó, Hạ Chi Sơ đứng ở đối diện rất không cho mặt mũi mà “Xì” một tiếng, “Bớt thổi phồng trâu bò đi.”
Cô nhìn Hạ Chi Sơ làm cái mặt quỷ, cầm lấy vỏ bánh mà ba Hạ đã cán xong nhìn Tống An Thần nói: “Đừng để ý đến anh ấy, trước tiên em làm mẫu một cái cho anh xem, anh cần phải thấy rõ ràng.”
Tống An Thần tiếp tục rất cổ vũ mà gật gật đầu, “Được.”
Cô gắp một ít nhân đặt vào vỏ bánh, “Sau khi cho nhân bánh vào thì có thể nhéo lên, cứ như vậy, cho đến khi hai bên đều niết xong……”
Cô đang đắc ý mà làm mẫu cho Tống An Thần, không biết là cho nhân quá nhiều hay là dùng sức niết quá mạnh mà vỏ sủi ở giữa bị bể ra.
“Ha ha ha……” Hạ Chi Sơ nhìn sủi cảo không ra hình dạng gì trong tay cô liền không chút nào nể tình cười nhạo.
Đây là khoe khoang không thành ngược lại mất mặt, cô có chút ngượng ngùng nhìn Tống An Thần, cười mỉa nói: “Ha hả, tay lầm tay lầm, lâu lắm không có làm, có chút mới lạ.”
Cô cầm lấy vỏ sủi cảo thứ hai lên gói lại, cái thứ hai tuy rằng không có bị bể nữa nhưng là như vậy thật không dám khen tặng.
“Tự mình gói sủi cảo tự mình ăn nha.” Hạ Chi Sơ nhìn mấy miếng sủi cảo nhăn dúm dó của cô, vẻ mặt ghét bỏ.
“Tự mình ăn thì tự mình ăn, anh muốn ăn em còn không cho đâu.” Nói móc Hạ Chi Sơ xong, cô quay đầu hỏi Tống An Thần nói: “Biết chưa?”
Tống An Thần nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười như không cười, gật gật đầu, cầm lấy một vỏ bánh sủi cảo, cho nhân lên, động tác vô cùng thuần thục gói lại, rất mau, một cái sủi cảo nghêu sò đã gói xong.
Cô có chút trợn tròn mắt, nội tâm tuy rằng có chút kháng cự, có điều không thể không thừa nhận anh gói sủi cảo dường như đẹp hơn cô một chút, ừm, cũng chỉ có một chút.
Cô ngượng ngùng cười hai tiếng, mẹ Tô đi tới, nhìn xem sủi cảo cô gói, lại nhìn sủi cảo của Tống An Thần gói, lập tức một lần nữa điều khiển cương vị nói: “Con rể An Thần, sủi cảo hôm nay để con và Chi Sơ hai đứa phụ trách.”
“Vậy còn con đâu?” Cô chỉ vào cái mũi của mình hỏi mẹ Tô.
Mẹ Tô nhìn một đoàn không rõ vật thể kia vẻ mặt ghét bỏ: “Con ngồi mát một bên đi thôi, cũng không nhìn xem chính mình gói cái gì, có thể ăn sao?”
“Sao lại không thể ăn, cùng lắm thì con tự mình ăn!” Cô nhìn sủi cảo bị mọi người ghét bỏ tức giận hừ hừ.
Tống An Thần bỗng nhiên cúi xuống thân mình, đầu tới gần lỗ tai cô, thanh âm trầm thấp nói: “Em gói đi, anh ăn.”
Hơi thở anh như có như không phất quá chiếc cổ mẫn cảm của cô, cô mất tự nhiên rụt rụt cổ, quay đầu nhìn anh, một đôi mắt đen và hẹp của anh đọng lại những cảm xúc mà cô không hiểu, hoặc là cô không muốn hiểu……
Danh Sách Chương: