Editor: Fino
Danh hiệu lớn nhỏ chất đầy trên giá sách, mặc dù Tống Tịnh Nguyên không chuyên về piano, nhưng từ những danh hiệu trong và ngoài nước này cũng đủ chứng minh, trình độ người đoạt giải cực cao.
Cô nhìn xuống dưới, có mấy tấm ảnh được đóng khung bằng thủy tinh. Trong ảnh là một thiếu nữ tuổi đôi mươi, rất xinh đẹp với mái tóc dài mượt mà màu nâu hạt dẻ, trước ngực treo một tấm huy chương, mặt mày có phần giống với Trần Nghiên, nhưng không có tính công kích như anh, ngược lại có thêm vài phần dịu dàng và thân thiết.
Bên cạnh là một bức ảnh tập thể, người phụ nữ đang ôm một cậu bé trong tay, Tống Tịnh Nguyên có thể dễ dàng nhận ra cậu bé đó là ai.
Trần Nghiên.
Vậy người phụ nữ này có phải là mẹ của anh không?
Trần Nghiên chưa bao giờ đề cập đến người nhà trước mặt cô, cô cũng chưa từng hỏi quá nhiều.
Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm cậu bé Trần Nghiên trong ảnh, nhất thời có chút thất thần, khi đó anh khác với hiện tại, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng có thể thấy được anh thật sự rất vui vẻ, không giống như bây giờ, luôn luôn mang dáng vẻ thờ ơ, làm cho người ta khó mà đoán được tâm tình.
Cho nên rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì, mới thành ra như vậy?
Tống Tịnh Nguyên càng nghĩ về điều đó, càng cảm thấy có chút buồn bực, cô thực sự không biết rõ về Trần Nghiên.
Ngay khi đang suy nghĩ lung tung, cánh cửa phía sau bị đẩy ra, Trần Nghiên thay một chiếc áo len màu trắng, thoạt nhìn giống như vừa tắm xong, trên người mang theo mùi chanh bạc hà nồng nặc, nước nhỏ giọt từ đuôi tóc theo cổ trượt xuống, cuối cùng biến mất trong bộ quần áo.
"Còn đứng làm gì?" Trần Nghiên nhét ly sữa vào tay cô, chỉ vào ghế sô pha bên cạnh, "Ngồi đi."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống, ghế sô pha rất mềm, cả người cô không khống chế mà chìm xuống. Trần Nghiên mở giá sách bên trái, lục lọi trong đống bản nhạc một lúc lâu, cuối cùng lấy ra hai tờ giấy.
"Cậu đang vội sao?" Trần Nghiên quay đầu hỏi.
"Không vội."
"Vậy làm quen giai điệu trước."
Tống Tịnh Nguyên đồng ý.
Trần Nghiên mở nắp đàn piano ra, phổ nhạc được đặt thẳng đứng trên giá đàn, những ngón tay khớp xương rõ ràng nhảy múa trên những phím đen trắng, Tống Tịnh Nguyên đột nhiên cảm thấy người trước mặt có chút xa lạ, khác hẳn mấy lần trước thấy anh đánh đàn, lúc này đây, anh cúi đầu nhìn bản nhạc trước mặt, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.
Một tia sáng vừa vặn rơi vào mấy sợi tóc trên trán anh, từ những ngón tay truyền ra giai điệu du dương mềm mại, Tống Tịnh Nguyên ngơ ngác nhìn anh, tim đập không ngừng.
Sau khi bản nhạc kết thúc, Tống Tịnh Nguyên còn chưa hoàn hồn lại, Trần Nghiên đã búng tay trước mặt cô: "Đang suy nghĩ cái gì?"
"Không, không có gì."
"Bắt đầu nhé?"
"Được."
Tống Tịnh Nguyên hát không giống như bình thường nói chuyện, giọng cô trong trẻo, rõ ràng. Vốn dĩ là một bài hát buồn, nhưng khi cô hát nhiều hơn vài phần dịu dàng, lại không mất đi sự kiên định.
Theo giọng hát của cô, Trần Nghiên nâng giai điệu lên một quãng tám, giọng hát của cô gái và tiếng đàn piano được kết hợp hoàn hảo, thậm chí không cần nhạc đệm khác cũng đã đủ lay động lòng người.
Hai người tập đi tập lại 2 lần, Tống Tịnh Nguyên vẫn còn hơi căng thẳng, cô bất an nắm lấy vạt áo: "Có phải tôi hát không tốt lắm không?"
"Không." Đôi mắt đen rơi trên người cô, Trần Nghiên khích lệ nói: "Hát rất hay, tôi rất kinh ngạc."
Tống Tịnh Nguyên không khỏi cong khóe miệng, bên môi lộ ra một đôi lúm đồng tiền vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm. Trong giai điệu gốc có một vài chỗ mà Trần Nghiên không hài lòng, anh lấy bút chì ra sửa lại, khi buổi tập kết thúc cũng đã hơn năm giờ.
Tống Tịnh Nguyên còn nhớ chuyện anh chưa ăn cơm trưa, bèn hỏi: "Không đói sao?"
Trần Nghiên đóng nắp đàn lại, nhẹ nhàng phủi bụi trên đó: "Một chút."
"Vậy cậu nhớ ăn tối sớm chút." Tống Tịnh Nguyên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nói lời tạm biệt với anh.
"Buổi tối cậu còn việc gì làm sao?" Trần Nghiên đột nhiên gọi cô lại.
"Không." Tống Tịnh Nguyên siết chặt ba lô.
"Vậy cùng tôi ăn cơm tối được không?"
Tống Tịnh Nguyên giật mình, cô thực sự cảm thấy rằng khi Trần Nghiên nói ra điều này, giọng điệu của anh có chút tủi thân, giống như đang khẩn cầu.
Trong lòng tựa hồ có một tia đau xót, Tống Tịnh Nguyên nhìn vào mắt anh nói: "Được."
Hai người từ biệt thự đi ra, nhiệt độ bên ngoài hơi giảm xuống, gió lạnh như đóng băng, lúc ra ngoài Tống Tịnh Nguyên chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng, gió lùa theo cổ áo vào, cô không nhịn được rùng mình một cái.
Trần Nghiên quay đầu lại thoáng thấy động tác nhỏ của cô, nói "đợi đã" rồi quay trở lại phòng.
Hai ba phút sau, anh cầm một chiếc áo khoác đen đi ra, đưa cho Tống Tịnh Nguyên: "Mặc vào."
Tống Tịnh Nguyên mím môi, "Không cần đâu."
Trần Nghiên cúi đầu, thấy chóp mũi cô đã lạnh đến đỏ lên, cũng lười tranh chấp với cô, trực tiếp kéo khóa áo ra, khoác áo lên vai cô, sau đó kéo cánh tay cô: "Dang tay ra."
Tống Tịnh Nguyên vốn không lay chuyển được anh, đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Hiếm khi Trần Nghiên kiên nhẫn giúp cô mặc áo khoác, còn không quên lấy tóc bị vây ở bên trong ra, gió thổi bay tóc cô, Trần Nghiên lại tóc sợi tóc ra sau tai cô. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vành tai của cô, lưu lại một chút hơi ấm, nhiệt độ trên mặt Tống Tịnh Nguyên bắt đầu tăng lên.
Chiếc áo này anh chưa từng mặc qua, trên áo không có mùi thuốc lá, chỉ thoang thoảng mùi bột giặt, rất thơm. Nhưng áo khoác của anh ta thật sự rất rộng, không chỉ có ống tay áo dài hơn một đoạn mà vạt áo còn gần chạm đến đầu gối của cô, Tống Tịnh Nguyên phồng má, cảm giác mình giống như một người bạn nhỏ ăn cắp quần áo của người lớn vậy.
Nhìn bộ dạng này của cô, Trần Nghiên không nhịn được nở nụ cười, tâm trạng dường như tốt hơn rất nhiều.
"Còn lạnh không?" Trần Nghiên hỏi.
"Không còn lạnh nữa."
Hai người đi đến phố Lai Hà, đáng tiếc hôm nay quán hoành thánh không mở cửa, Tống Tịnh Nguyên dẫn Trần Nghiên đến một quán mì bên cạnh. Họ ngồi xuống chiếc bàn gỗ đầu tiên gần cửa ra vào, cửa hàng này cũng không khác cửa hàng hoành thánh là mấy, cửa hàng tuy nhỏ và kín đáo nhưng lại có thể mang đến cho người ta cảm giác ấm áp đặc biệt. Tống Tịnh Nguyên rút tờ giấy bên cạnh ra lau bàn, đồng thời giải thích: "Quán này tôi đã tới vài lần, cũng không tệ lắm, không biết cậu có thích không."
Trần Nghiên nhướng mày: "Hình như cậu rất quen thuộc nơi này?"
Tống Tịnh Nguyên nói phải. Cô thực sự rất quen thuộc, khi đó tuy Ngô Nhã Phương và Tống Hồng Minh còn chưa li hôn, nhưng rất ít quan tâm đến cô. Cô thường đi học về một mình, sau khi làm bài xong, đói bụng không chịu được, nhưng trong nhà lại không có gì ăn, lúc này cô sẽ mang theo tiền tiêu vặt đến phố Lai Hà.
Phố Lai Hà khi đó còn náo nhiệt hơn bây giờ, hai bên đủ loại quán ăn vặt, chủ quán hầu hết đều trực tiếp sống ở cửa hàng, đồ ăn làm ra vừa ngon vừa rẻ, gặp phải ông bà chủ lớn tuổi một chút còn có thể chủ động tới đây trò chuyện cùng cô.
Tiếp đãi hai người là một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, Tống Tịnh Nguyên mơ hồ nhớ tới trước đây có một ông chú cũng từng ở đây, nên thuận miệng hỏi: "Dì à, gia đình dì chuyển chỗ ở rồi sao?"
Vẻ mặt của người phụ nữ thoáng xuất hiện một tia cô đơn, cô ấy cười gượng: "Không phải, là chồng dì trước đây từng ở đây."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu không nói gì thêm.
Cô đẩy thực đơn đến trước mặt Trần Nghiên: "Cậu muốn ăn gì?"
Trần Nghiên nhìn lướt qua: "Giống cậu đi, tôi sao cũng được."
Tống Tịnh Nguyên cười với người phụ nữ: "Dì ơi, lấy cho chúng con hai bát mì thịt bò."
Sợ Trần Nghiên lại giành trả tiền trước, lần này cô hỏi bà chủ tổng cộng bao nhiêu tiền, sau đó lấy điện thoại di động ra quét mã.
Trần Nghiên nhướng mày nhìn cô, Tống Tịnh Nguyên chủ động giải thích: "Lần trước đã nói rồi, lần sau tôi mời."
"Được."
Anh chỉ đáp một chữ, giọng điệu có chút thoải mái.
Bàn ăn lại trở nên yên tĩnh, thấy Trần Nghiên không có ý định nói chuyện, Tống Tịnh Nguyên chắp tay suy nghĩ đề tài.
"Tuần trước cậu không đến trường à?" Cô cẩn thận hỏi.
Trần Nghiên: "Ừ, không đi."
"Bị bệnh sao?"
"Không."
Tống Tịnh Nguyên không hỏi thêm.
"Làm sao cậu biết tôi không đi học?" Trần Nghiên gõ nhẹ trên bàn, nốt ruổi đen trên ngón trỏ đặc biệt bắt mắt, ánh mắt nặng nề nhìn Tống Tịnh Nguyên, "Để ý đến tôi nhiều như vậy sao?"
Tống Tịnh Nguyên đột nhiên căng thẳng, dùng đầu ngón tay nhéo vào lòng bàn tay, trên trán lấm tấm mồ hôi, ngữ khí lắp bắp: "Tôi, tôi đoán."
Trong lòng oán thầm mình thật không có tiền đồ. Lúc trước diễn thuyết trước mặt toàn trường cũng không cảm thấy gì, bây giờ Trần Nghiên chỉ tùy tiện hỏi một câu đã khiến cô hoảng sợ như vậy.
"Ở trường có gặp Thẩm Duệ vài lần." Cô chột dạ bổ sung: "Thấy cậu không xuất hiện cùng cậu ấy, nên mới hỏi."
Cũng may Trần Nghiên không tiếp tục hỏi, Tống Tịnh Nguyên thầm nghĩ vẫn nên ít nói một chút thì hơn, nếu không sớm muộn gì tình cảm của mình dành cho anh cũng sẽ bị bại lộ.
Cô cúi đầu thẫn thờ nhìn mặt đất, đã hơn mười phút mà món mì còn chưa lên, Tống Tịnh Nguyên đang muốn hỏi một chút là chuyện gì xảy ra, người phụ nữ từ phía sau bếp đi ra, giọng nói có chút áy náy: "Xin lỗi, vừa rồi bên trong xảy ra chút sự cố, hai cháu có thể phải đợi lâu hơn một chút."
Tống Tịnh Nguyên có chút sốt ruột: "Còn phải đợi lâu sao ạ?"
"Dì cũng không chắc nữa." Người phụ nữ nắm chặt góc tạp dề, "Nhưng chắc sẽ nhanh thôi."
"Vậy... chúng ta đổi chỗ khác? " Trần Nghiên đã không ăn gì từ trưa, cô lo lắng rằng anh sẽ đói đến khó chịu.
"Không sao đâu." Trần Nghiên cười với người phụ nữ, giọng điệu rất lịch sự, "Chúng cháu không vội, dì cứ thong thả."
"Cảm ơn."
Thấy anh nói như vậy, Tống Tịnh Nguyên cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Hơn mười phút sau, người phụ nữ bưng hai bát mì bốc khói lên, lại quay người cầm hai chai nước ngọt đưa cho bọn họ: "Ngại quá, để hai cháu chờ lâu rồi."
"Không sao." Trần Nghiên nói, "Cảm ơn dì."
Hai người cúi đầu yên lặng ăn mì. Trần Nghiên không nói chuyện, Tống Tịnh Nguyên cũng không dám nói chuyện. Ăn được một nửa, điện thoại di động trên bàn của Trần Nghiên vang lên, anh nhìn thoáng qua, cau mày trực tiếp cúp máy.
Hai phút sau, điện thoại lại rung lên. Lần này đầu dây bên kia hình như đã gửi tin nhắn, nhưng Trần Nghiên cũng chỉ không có kiên nhẫn nhìn hai lần, lập tức xóa đi.
Sau khi ăn mì xong, Tống Tịnh Nguyên lấy 1 tờ giấy lau miệng, sau đó hỏi Trần Nghiên: "Muốn về không? "
Trần Nghiên nghĩ đến ngôi nhà trống trải kia, nhất thời có chút kháng cự: "Không về."
"Cậu ra ngoài đi dạo với tôi một chút đi."