"Cậu không bận chứ?" Giọng nam lạnh nhạt vang lên bên tai khiến bàn tay anh run lên, thiếu chút nữa làm rơi ống nghe. Môi mấp máy liên tục, trong phút chốc anh trở nên lắp bắp: "Chào.. chào Tổng giám đốc! Không, tôi.. có thể.. giúp gì ạ?"
"Cậu.." Giọng người bên kia có chút ngập ngừng.
"Vâng?" Thư ký Nam run rẩy, mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán. Vị tổ tông này muốn gì đây? Sao hôm nay lại muốn tìm anh mà không phải ngài Josh? Giọng điệu kéo dài như vậy khiến ruột gan anh run lên, lòng thầm kêu khổ không ngừng.
".. Cậu biết chỗ nào bán bánh gato ngon không?" Cuối cùng người bên kia cũng lên tiếng.
"..."
Hóa ra muốn mua bánh! "Ngài muốn loại gì? Để tôi đi mua cho!" Mặc dù đã chuyển công tác, nhưng là không thể không đội vị này lên đầu mà thờ!
"Không cần! Tôi tự mua. Cậu cho tôi địa chỉ là được." Giọng điệu cự tuyệt, hiện rõ sự không vui.
"À, vâng! Vậy, tôi sẽ đọc địa chỉ cho ngài. Theo tôi biết thì tiệm bánh Chibi rất ngon, địa chỉ của nó là.." Thư ký Nam vội thu hồi sự nhiệt tình, biết nghe điều phải mà trả lời đúng câu hỏi.
* * *
"Cám ơn cậu!" David nghiêm túc ghi chép trên giấy, tiếng ngòi bút cọ xát với giấy sột soạt vang lên rõ ràng trong phòng làm việc yên tĩnh. Sau khi cúp điện thoại, anh cẩn thận cho vào túi, lên phần mềm chỉ đường tìm kiếm.
"Chiều cậu đi cùng với tớ nha!" Ba phút sau, anh gọi cho Josh, âm điệu đều đều.
"Đi đâu? Gặp ngài John sao?" Josh gõ nhẹ trên bàn phím, ánh mắt vẫn không dời khỏi màn hình laptop.
"Không, mua chút đồ." David ngắn gọn giải thích.
"Cậu định mua gì? Hôm nay sao lại có nhã hứng đi mua sắm? Còn cuộc hẹn với ngài John thì sao?" Giọng điệu Josh khó nén vẻ ngạc nhiên. Sao anh cứ có dự cảm xấu là tên này định hủy hẹn với đối tác nhỉ?
"Cậu có đi hay không?" Giọng người bên kia trầm xuống.
"À! Đi! Tất nhiên đi!" Nghe ra giọng điệu bất thường, Josh biết tên bạn thân không muốn tiết lộ, anh theo thói quen mà xoa chóp mũi, chỉ có thể đáp ứng, trong lòng lại loạn cả lên, tò mò không chịu nổi.
* * *
Josh vừa bước xuống khu nhà xe chuyên biệt ở dưới tầng hầm công ty thì một chiếc xe hơi màu bạc trờ tới trước mặt. Anh giật nảy mình, vừa định chỉ trích tài xế thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc hiện ra sau khi tấm kính trên cánh xe hạ xuống, kèm theo đó là hai từ gọn lỏn: "Đi thôi!"
Vừa bực vừa giận nhưng anh không nói thêm gì, chỉ có thể cắn răng mà leo lên.
"Cạch" một tiếng, dây an toàn vừa được cài xong thì Josh xanh cả mặt, ruột gan muốn trộn lẫn cả lên khi người bên cạnh vuốt nhẹ vô lăng, lái xe với tốc độ chóng mặt chạy ra khỏi khu đặc cách, để lại phía sau lưng người bảo vệ vẫn còn nguyên tư thế kính chào chưa kịp thu hồi.
"Sao hôm nay cậu vội thế? Lại còn đi xe riêng? Có vấn đề gì sao?" Josh vừa cố lấy lại cân bằng vừa không quên nêu lên thắc mắc. Vậy là anh không đoán sai! Lẽ ra giờ này hôm nay vị này hẳn phải ngồi trên xe chuyên dụng của công ty đến gặp ngài John - một đối tác khá quan trọng - trong nhà hàng Sao Việt. Ấy vậy mà, hiện tại hắn lại hủy hẹn, lái xe riêng, còn yêu cầu anh đi chung nữa chứ! Thật muốn biết ai hay việc gì đặc biệt đến nỗi có khả năng khiến người luôn tuân thủ phép tắc như tên bạn thân anh phải phá lệ một lần như vậy!
"Cậu cứ đi theo tớ là được." David vẫn kiệm lời, cẩn thận chỉnh lại tai nghe Bluetooth.
"..."
Josh thầm bĩu môi, quay mặt về phía đường, không muốn phản ứng. Không nói thì không nói, dù sao tên này cũng đâu phải lần đầu gạt anh qua một bên đâu!
"Rẽ trái, đi thẳng một trăm mét" Âm thanh hướng dẫn của máy móc đều đều vang lên trong xe.
Josh lén liếc nhìn địa chỉ tên bạn mình đăng nhập, khẽ nhướn mày khi thấy điểm đến là một trung tâm thương mại. Anh vờ nhìn ra ngoài, trong đầu vẫn vờn quanh những câu hỏi không có lời giải.
"Alo" Đúng lúc này, một giọng nữ quen thuộc vang lên bên trong xe khiến Josh giật mình. Đây hình như là..
"Tối nay em không cần nấu ăn. Muốn ăn món gì? Để anh đặt nhà hàng giao tới cho." Tuy giọng điệu vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng độ rung của nó nhẹ nhàng hơn hẳn khiến tim gan Josh cũng rung theo.
"..."
Người bên kia không trả lời, có phần ngập ngừng, như đang suy nghĩ. Lát sau, người đó mới nhẹ nói một câu: "Anh, không cần phải như vậy đâu. Chúng ta cứ ăn một bữa cơm bình thường là được."
Lỗ tai bất giác co giật, Josh nín thở tập trung nghe ngóng. Dường như anh đã bỏ lỡ điều gì thì phải! Qua cách nói chuyện giữa hai người, anh đoán thời gian qua mối quan hệ giữa họ đã có biến hóa. Mà sự thay đổi này còn rất không nhỏ thì phải! Đã đến trình độ chính thức yêu đương, hẹn hò rồi à?
Nghiêng mặt quan sát phản ứng của người bên cạnh, Josh nhận ra David khẽ nhíu mày, cắn môi. Phát hiện này càng làm anh bất ngờ hơn nữa. Anh biết phản ứng kia có ý nghĩa gì, và cũng chính vì hiểu rõ nên anh càng không thể tin vào mắt mình! Đã bao nhiêu năm anh chưa được thấy lại biểu cảm kia xuất hiện trên khuôn mặt vô cảm đó rồi? Người này chỉ có phản ứng như vậy khi hắn đang gặp chuyện khó xử, phải phân vân, đắn đo mà thôi! Nhưng là, kể từ khi bước chân vào vị trí người thừa kế, David đã không còn thể hiện điều này trước mặt ai. Hắn luôn thể hiện mình là người bản lĩnh quyết đoán, không khoan nhượng với bất cứ ai, thậm chí còn bị nói là kẻ độc tài. Mỗi khi vị này đưa ra quyết định là không cho phép cự tuyệt, hễ ai mà có ý kiến là sẽ bị cái liếc mắt sắc bén chiếu đến cùng giọng điệu lạnh lẽo không chút tình người lọt vào tai khiến cho ruột gan người đó trở nên rét run, trong lòng tràn ngập sợ hãi đến nỗi không dám nhìn thẳng, nuốt hẳn những gì muốn nói vào bụng. Thế mà, cái kẻ từng khiến cho cả thương trường gợn sóng lại bị một người phụ nữ nhỏ bé làm cho lưỡng lự! Đây gọi là gì? Nghiệp quật à?
".. Ừ! Nhớ nấu cả phần cho anh và Josh." Câu trả lời tiếp theo của David càng khiến Josh trố mắt hơn. Cặp kiếng mạ vàng có phần quá sức vì cố gắng che giấu sự thất thố của chủ nhân nó, khi mà biểu cảm bình tĩnh của anh đang có dấu hiệu rạn nứt. Anh có nghe lầm không? David đây là đã chấp nhận, thỏa hiệp rồi? Ôi là trời! Có lẽ, chỉ cần David có thêm một phản ứng khác thường nữa thôi thì anh sẽ không thể nào duy trì hình tượng điềm tĩnh thường ngày nữa mà sẽ bất chấp tất cả xông vào hỏi cho ra lẽ mất! Đây là làm sao? Chuyện gì đang xảy ra? Cậu bạn ngạo kiều của anh đâu mất rồi? Có phải ai đó đã đánh tráo hay không?
Không biết, hoặc giả có biết có lẽ cũng chẳng quan tâm nội tâm đang sóng cuộn biển gầm của người bên cạnh, David vẫn thản nhiên bẻ tay lái, quẹo vào bãi đỗ xe bên trong trung tâm thương mại. Đoạn, anh lưu loát, rành mạch tắt máy, tháo dây an toàn rồi quay sang nhìn Josh vẫn còn duy trì biểu cảm khó đỡ kia: "Cậu định ngồi đây đến khi nào?"
"À, tớ đi đây." Thôi vậy! Người ta không cảm thấy mất mặt thì anh còn làm cái biểu cảm ngu ngốc này cho ai xem?
"Cậu định mua gì?" Josh vừa đi vừa nhìn ngắm khung cảnh náo nhiệt trong trung tâm, mỉm cười đón nhận không ít ánh nhìn ái muội của các cô gái. Nhận thấy không ít người liếc mắt nhìn tên bạn thân, nhưng vị này vẫn thản nhiên như không, thậm chí còn tỏa ra thần thái cự người ngàn dặm khiến anh cảm thấy bất lực.
"Cậu nói, phụ nữ thích quà như thế nào?" David sải bước dài, quan sát các cửa hàng bên trong trung tâm.
"Cậu mua một cái váy đi! Phụ nữ ai mà không thích váy." Josh nêu ý kiến.
David suy nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu: "Không! Cô ấy không thích." Trong đầu anh hiện lên hình ảnh của cô, có tưởng tượng thế nào anh cũng không thể phủ định cô không thích mấy thứ trang phục như vậy.
"Vậy trang sức thì sao? Dây chuyền, lắc tay chẳng hạn." Josh lại tiếp tục đề nghị "Giày dép cũng là một lựa chọn."
Nhưng là, chưa đợi anh nghe được câu trả lời, vị bên cạnh đã nhanh chân bước vào cửa hàng trang sức trong góc bên phải.
"Này! Đợi tớ chứ!" Josh vội sải bước dài, hy vọng đuổi kịp người phía trước.
* * *
Mấy cô nhân viên bán hàng đang bàn tán với nhau về vài câu chuyện lông gà vỏ tỏi trong thời điểm vắng khách của cửa hàng "Sweet Jewelry" thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa. Các cô vội phân tán, trở về vị trí làm việc của mình, vừa hướng mắt ra cửa thì đã nhìn thấy hai người đàn ông cao ráo lịch lãm bước vào. Tuy cửa hàng nằm trong trung tâm thương mại, hàng ngày đón tiếp không ít trai xinh gái đẹp nhưng trình độ soái khí ngút trời, chuẩn tổng tài trong phim ngôn tình của hai vị trước mặt thì quả là hiếm có khó tìm. Trái tim của các cô không khỏi reo hò mà đập thình thịch, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo cũng không thể che giấu nổi sắc hồng bất thường.
"Lấy cho tôi cái này." Thanh - cô nhân viên bán hàng trẻ trung, xinh đẹp vừa vào làm được hai tháng - đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi được tiếp hai vị khách nam thần thì bị giọng nói trầm khàn, mang theo lạnh nhạt của người đối diện đột ngột vang lên khiến cô hoàn hồn.
"À, vâng? Cái nào ạ?" Cô gái bối rối vì không nghe rõ anh nói gì.
David nhíu mày, bất mãn vì sự thất thố của cô.
Bị cái nhìn sắc lẹm của anh chiếu vào, cô càng lúng túng, lông tơ bất chợt dựng đứng, môi nhỏ run rẩy, muốn nói lời xin lỗi nhưng khi nhìn vào biểu cảm lạnh lùng của vị nam thần trước mặt thì lại không thể nào thốt nên lời. Tay chân cô gái trở nên lóng ngóng, đôi mắt to tròn ngấn nước như muốn bật khóc.
"Cậu ấy muốn xem chiếc lắc đằng kia." Đúng lúc này, chất giọng trầm ấm của Josh vang lên khiến cô như được cứu rỗi. Như một phản xạ, ánh mắt long lanh của cô hướng về phía Josh mang theo sự cảm kích. Bàn tay nhỏ bé như được tiếp thêm sức lực, cô gái vội mở khóa tủ kính, lấy ra chiếc lắc bạch kim ở trong góc, run run đưa đến trước mặt David.
Ngay khi anh tiếp nhận chiếc lắc, cô vội rụt tay về, không dám có thêm bất cứ tiếp xúc nào. Lén liếc mắt quan sát phản ứng của người đàn ông lịch lãm mà xa cách trước mặt, cô thầm thở phào khi thấy anh không nhìn mình nữa mà chỉ tập trung quan sát chiếc lắc trên tay. Người gì nhìn thì đẹp trai ngút trời mà sao lại lạnh lùng đến đáng sợ như vậy! Ánh mắt vừa nãy tựa như một lưỡi dao sắc bén, cứa lên da thịt làm cho cô có cảm giác mình chả khác nào một con thú nhỏ yếu đang bị kẻ săn mồi để mắt. Điều này thật sự, thật sự quá đáng sợ! Nhìn anh chàng tóc vàng bên cạnh, cô lại chậc lưỡi không thôi. Người gì mà vừa điển trai vừa ấm áp, nhìn nụ cười anh dành cho mình, cô rõ ràng cảm nhận được trái tim mình đã được cứu rỗi, quay về đúng chỗ của nó.
Josh thu hết phản ứng của cô gái trẻ vào trong mắt, trong lòng bất đắc dĩ không thôi. Vì muốn duy trì một bầu không khí cởi mở, anh nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng hỏi chuyện: "Cửa hàng có mẫu dây chuyền nào dành cho phụ nữ lớn tuổi không em?"
"Dạ có! Anh muốn mua tặng ai ạ?" Bị cảm nhiễm bởi nụ cười tỏa nắng của Josh, cô gái nhoẻn miệng cười tươi, trong lòng thầm than anh chàng phương Tây này không những đẹp trai còn rất lịch sự, tiếng Việt còn sành sỏi nữa chứ!
"Anh muốn tặng quà sinh nhật cho mẹ. Em có thể giới thiệu cho anh vài sản phẩm phù hợp được không?" Josh mỉm cười, đôi mắt màu xanh biển ánh lên những tia sáng rạng rỡ.
"Vâng, cửa hàng hiện tại có vài mẫu phù hợp với yêu cầu của anh. Anh có thể chọn bộ này, này, hoặc này.." Cô gái nhiệt tình giới thiệu những mẫu trang sức tinh xảo, sang trọng, phù hợp với những quý phu nhân nhà giàu.
"Em cho anh xem mẫu này thử xem." Josh chỉ vào mẫu bên tay trái cô gái.
"Vâng!" Cô gái nhanh chóng lấy mẫu dây chuyền đính đá kim cương màu xanh biển đưa cho Josh xem, nhiệt tình giải thích về ý nghĩa của mẫu trang sức khi anh nêu lên thắc mắc. Vô hình chung, bầu không khí trở nên hòa hợp kì diệu.
Không để ý đến sự tương tác của hai người bên này, David chỉ cẩn thận quan sát chiếc lắc trắng sáng trên tay. Chiếc lắc được kết nối với nhau bằng những mắt xích nhỏ li ti, bên dưới là những hạt châu tròn được tỉa tót tỉ mỉ đến từng khía cạnh, treo lủng lẳng xen kẽ với những chiếc cỏ ba lá dễ thương được nhấn bằng những viên kim cương màu xanh biếc ánh lên những tia sáng mát dịu tỏa ra sức hút mãnh liệt đối với người nhìn. Càng nhìn vào đó, anh như càng thấy được ánh mắt sáng rỡ của người kia, dường như dù cho cuộc sống có khó khăn cỡ nào thì ánh mắt cô vẫn như vậy, kiên định và mạnh mẽ, chưa hề u ám. Và thứ ánh sáng thần kỳ phát ra từ cô trong bất tri bất giác đã khiến anh khó lòng dời mắt đi được.
"Có thể cắt bớt độ dài của nó không?" Anh cảm thấy nếu đeo vào tay thì chiếc lắc này có vẻ hơi rộng.
"Dạ? Sao ạ? Chiếc lắc này đối với cổ chân mà nói thì không dài đâu ạ!" Cô gái giật mình vì bị anh điểm danh.
"Lắc chân?" Anh lâm vào trầm tư, ánh mắt sâu thẳm loe loé nhìn chăm chăm vào sợi lắc.
"Chỗ em có chiếc lắc tay nào xinh xắn hoặc tương tự thế này không?" Josh bỗng có dự cảm bất thường, vội chuyển đề tài.
".. À, có.." Cô gái chưa kịp nói hết câu thì đã bị một bàn tay thon dài đưa chiếc lắc chân đến trước mặt làm cho im bặt.
"Lấy cho tôi chiếc này." David lạnh nhạt đánh gãy lời muốn nói của cô nhân viên, quét mắt cảnh cáo khiến Josh nín thinh. Anh biết Josh muốn nói gì. Chỉ là, anh chẳng cần cái khác, cái này là được! Lắc chân ư? Rất tốt mà!
"Vâng!" Cô gái nhanh chóng nhận lấy, tâm trạng hơi bối rối khi nhìn đến bảng giá, miệng lắp bắp "Quý khách.. sẽ thanh toán bằng tiền mặt hay chuyển khoản ạ?"
David nhíu mày khi nghe cô hỏi một câu thiếu chuyên nghiệp như vậy. Nhưng khi nhìn đến bảng giá có tám con số thì anh đã hiểu. Mở chiếc ví da Lacoste màu nâu, anh móc ra một chiếc thẻ màu đen mạ vàng sáng lóa nằm lăn lóc trong ngăn: "Quẹt thẻ."
Khi bị màu sắc khác biệt của chiếc thẻ đập vào mắt, cô gái hít một ngụm khí lạnh, cơ thể không tự chủ run rẩy, hơi thở như muốn ngưng lại, bàn tay xinh xắn chậm chạp vươn tới. Đây, đây chính là chiếc thẻ được mệnh danh là quyền lực trong truyền thuyết phải không?
Josh nhìn cái thẻ tên bạn thân đưa ra mà hết hồn. Đây chính là chiếc thẻ đen huyền thoại! Để mua chiếc lắc, tên này vậy mà quá bạo tay rồi! Chiếc thẻ này anh cũng có, nhưng là muốn nhận được nó thì anh phải mất công làm hồ sơ, đăng ký, trải qua một loạt quy trình kiểm duyệt khắt khe, rồi còn nộp phí duy trì mới cầm được nó trong tay. Ngược lại, David lại chả mất chút công sức nào mà vẫn hiển nhiên có được. Thậm chí, anh biết rằng ban đầu tên bạn thân này còn không thèm để ý, khi nghe người bên kia mời làm hắn chỉ thờ ơ liếc qua rồi đi luôn, người ta đã phải chạy theo nài nỉ, đưa ra một loạt quyền lợi ưu đãi để được làm cho hắn nữa đó chứ! Đúng là người so với người càng tức chết người mà!
Điều đáng nói ở đây là bao lâu nay David luôn chỉ dùng vài chiếc thẻ thông dụng, chưa bao giờ thấy tên này để mắt chứ đừng nói tới sử dụng chiếc thẻ này. Dần dần, anh cũng quên mất sự tồn tại của chiếc thẻ của tên bạn thân cho đến khi sự việc hôm nay xảy ra. Ngẫm lại, khi còn là sinh viên, lúc còn qua lại với Tina, David chưa hề nghĩ tới chuyện vay tiền anh để mua một món đồ tầm trung tặng cô nàng chứ đừng nói chi là dùng thẻ tín dụng hay thứ gì đó tương tự để mua chiếc lắc đắt tiền như bây giờ. Chỉ riêng việc này thôi đã chứng minh được vị trí của người phụ nữ ấy trong lòng David không hề tầm thường rồi!
"Sao?" David nhíu mày khi thấy cô gái nhận thẻ nhưng cứ chậm chạp không quẹt.
"Là.." Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, cô gái xoắn xuýt, không biết nói sao khi đối mặt với cái nhìn hà khắc của anh.
"Chào hai vị! Tôi là cửa hàng trưởng của chi nhánh này." Đúng lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp cao ráo với mái tóc ngang vai, mang đôi giày cao gót màu đỏ tươi đột ngột xuất hiện chen ngang vào giữa câu chuyện, thành công ngăn lại hai đầu mày kiếm đen rậm sắp chau vào nhau của David "Hiện tại, cửa hàng của chúng tôi chưa có tạo liên kết với loại thẻ này. Anh có sử dụng thẻ Master Card hoặc Visa Card không? Để bù đắp cho sự bất tiện này, cửa hàng sẽ chiết khấu thêm ba phần trăm cho anh. Được không ạ?"
Anh mím cánh môi mỏng, thu hồi chiếc thẻ đen mạ vàng nhét trở lại góc ví, lấy một chiếc thẻ màu xanh khác đưa ra: "Cái này được chứ?"
"Vâng, được! Cảm ơn quý khách đã thông cảm." Người phụ nữ đưa tay nhận thẻ, sau khi kiểm tra thì mỉm cười gật đầu, khẽ khom mình, đưa chiếc thẻ vào một chiếc máy. Sau khi gắn thẻ, cô yêu cầu anh nhập mật mã và nhanh chóng in ra hóa đơn cũng như phiếu bảo hành.
"Gói lại đẹp chút." David lạnh nhạt nhận thẻ, đưa ra yêu cầu.
"Vâng!" Người phụ nữ mỉm cười chuyên nghiệp, xoay người lấy trong tủ ra một chiếc hộp được đính nơ màu hồng, đường viền của những cánh nơ được dát một lớp kim tuyến màu vàng, thân hộp màu đỏ tươi, trang trí bên trên là những họa tiết phức tạp cầu kỳ màu vàng ánh kim toát ra một nét đẹp tinh tế, sang trọng và quý phái.
David tuy không nói gì nhưng ánh mắt của anh đã thể hiện sự hài lòng. Điều này khiến những người xung quanh thở nhẹ ra một hơi khi trong vô hình không khí đè nén đến nghẹt thở đã bị thu hồi.
Cho đến khi hai người rời khỏi, vị cửa hàng trưởng mới thả lỏng cơ thể căng cứng, thở ra một hơi. Lúc này, cô quay sang nhìn vào đôi mắt mang theo xin lỗi của nữ nhân viên mình, vỗ vai an ủi: "Không sao đâu! Khách hàng như người này em vẫn chưa có khả năng ứng phó." Đoạn, cô sải bước về vị trí chuyên dụng của mình. Khi ngồi xuống bàn, cô khẽ lau một giọt mồ hôi trên góc trán, không khỏi cảm khái về áp lực vô hình quá lớn tỏa ra từ vị khách nam vừa rồi khi nhìn những ngón tay của mình vẫn còn run run cầm tách cà phê.
* * *
"Này, cậu đang tìm chỗ nào?" Josh vừa thở hổn hển vừa đuổi theo bước chân của người phía trước.
"Tiệm bánh" Chibi" "David nhìn đồng hồ thông minh trên tay, nhíu mày khi con số mười chín giờ nhảy lên.
" Bánh gato? "Josh nhướng mi, ánh mắt mang theo suy nghĩ nhìn vào biển hiệu cửa hàng bánh kem trước mặt. Có gì đó như vừa lướt qua đầu anh. Quà? Bánh? Đặt bữa? Bản thân mình cũng phải tham gia? Có vẻ như ở đây đang có một bữa tiệc hoặc ít nhất là một bữa cơm mang ý nghĩa nào đó, lại còn liên quan đến người phụ nữ đặc biệt ấy. Lẽ nào mối quan hệ của hai người đã có một bước tiến lớn sao? Hôm nay định làm lễ ra mắt à? Hay đính hôn? Nếu vậy thì sao lại không mời ngài ấy? Vừa nghĩ đến đây, anh cũng tự tìm được cho mình câu trả lời. Có thể do ngài Hours phản đối nên hắn không mời không chừng! Dù sao, mâu thuẫn giữa hai người cũng không phải ngày một ngày hai.
" Lấy cho tôi cái này. "David chỉ chiếc bánh kem sữa tươi hai tầng, bên trên là mấy miếng chocolate được tạo hình tinh tế và vài miếng trái cây được cắt tỉa xinh đẹp bắt mắt.
" Anh muốn viết gì ạ? "Cô nhân viên đỏ mặt nhìn anh, cẩn thận hỏi.
Josh dựng thẳng lỗ tai, nín thở tập trung, ánh mắt nhìn chằm chằm cái bánh trước mặt.
David mím môi, lát sau mới nói:" Happy birthday! "
" Toang "Josh nghe có cái gì vỡ vụn trong đầu. Hóa ra anh tưởng tượng thái quá! Bản thân mình ăn một rổ dưa bở thật to mà không biết! Đứng ảo tưởng, suy diễn nãy giờ, đến cuối cùng chỉ là mừng sinh nhật! Cái tên này! Sinh nhật thôi mà, có cần làm nghiêm trọng vậy không? Ôi..
Mặc kệ Josh đang bức xúc đến mức muốn cào tường thì cái người đang bị chửi rủa đến lật trời kia vẫn không hay biết gì. Anh nhìn như khoan thai nhưng lại quan sát rất kỹ lưỡng nhân viên cửa hàng trang trí và đóng gói chiếc bánh.
Ánh mắt thập phần chăm chú của anh khiến cho Josh không nhịn được mà thốt ra một câu:" Vì sao cậu lại biết nơi này? "Không biết là phúc hay là họa cho nơi này khi mà được vị tôn thần này lựa chọn nữa!
" Vì tớ nghe thư ký cậu nói bánh chỗ này ngon, không quá béo cũng không quá ngọt, tránh được cảm giác ngấy khi ăn. Cô ấy lại không phải người thích ngọt. "David nhận lấy hộp bánh, cẩn thận kiểm tra đồng hồ, nhanh chân đi ra ngoài.
Josh nhướng mày, đây là một câu trả lời rất hợp lý đó chứ!
" Anh ơi! Tiền thừa! "Khi hai người vừa ra tới cửa, cô bé nhân viên tiệm bánh vội gọi với theo.
" Không cần! Cứ giữ lấy! "David không quay đầu lại, phất tay đi nhanh.
* * *
Chung cư Vĩ An,
" Cạch "Josh vừa đóng cửa xe, chưa kịp chỉnh trang lại y phục thì bị một hộp bánh kem đập vào mặt. Anh bối rối nhận lấy, khó hiểu nhíu mày, tay chỉnh lại cặp kiếng mạ vàng bị lệch.
" Cậu đi vào trước, đưa cho cô ấy cái bánh. "David dúi cái hộp vào tay anh, bản thân thì cởi ra chiếc áo suit cao cấp, lộ ra chiếc áo gile cùng màu ôm trọn áo sơ mi cao cấp màu trắng bên trong.
"... "
Nhìn tên bạn thân nhăn chân mày, vẻ mặt khó ưa nhìn chiếc áo bị lột ra, lưỡng lự với chiếc hộp trang sức thì Josh đã hiểu có chuyện gì xảy ra. Tên này lại phát bệnh đây mà mà," Cậu định giục luôn hộp quà chắc? "
" Không!.. "David nhìn lại Josh" Thôi, cậu lên trước đi. Nói với cô ấy mười lăm phút sau tớ sẽ qua. "Đoạn, anh xiết chặt chiếc hộp trong tay, vội vàng bước đi.
Josh khẽ lắc đầu. Tên này bình thường đã khó hầu, giờ khi yêu càng khó hiểu!
Anh chầm chậm đi vào, cười chào bác bảo vệ rồi từ từ bước chân lên bậc thang, ung dung hướng về phía căn hộ anh chỉ vào được đôi lần. Bước đến trước cánh cửa mở rộng, anh hít hà mùi thơm của đồ ăn bay ra, chiếc bụng lép kẹp bỗng kêu lên vài tiếng khiến người mắc cỡ, Josh thầm nghĩ may mắn vì không ai nghe thấy. Anh gõ nhẹ vào cánh cửa, khi thấy ba cặp mắt ngước lên thì khá ngại ngùng:" Xin chào! Tôi có thể vào chứ? "
" Tất nhiên rồi! "Bà Duyên cười hiền" Thanh Khang, lấy nước cho chú đi con! "
" Cảm ơn bác! "Josh cởi ra đôi giày da đắt tiền, nhẹ nhàng đặt lên kệ nằm ngay cửa ra vào. Anh bước vào, giơ lên chiếc bánh kem, cười híp mắt khi thấy Tư Phàm tuy không mở miệng nhưng ánh mắt luôn hướng ra cửa:" Đây là bánh kem David mua, cậu ấy bảo sẽ qua sau. "
Tư Phàm như kẻ làm chuyện xấu bị người bắt gặp, cô quay đi, khuôn mặt nhỏ nóng bừng, khuôn miệng xinh xắn lầm bầm:" Ai hỏi gì đâu chứ! "
Josh nhận thấy cô mắc cỡ cũng không vạch trần, chỉ cười cười.
" David là ai? "Bà Duyên ngạc nhiên khi nghe thấy một cái tên xa lạ.
" A, là Quang đấy ạ! "Josh dùng tay vuốt tóc, cười giải thích. Không thể trách anh nha! Dù sao mọi người vẫn luôn quen gọi tên tiếng Anh của tên trâu điên kia, giờ bắt gọi cái tên nhạy cảm ấy, ai mà quen cho được!
" À. Cảm ơn hai cháu có lòng! "Bà Duyên cười híp mắt, lộ ra hàm răng thưa thớt.
" Dạ, không có gì! Bác có nghĩ đến việc làm lại răng không ạ? Cháu có quen vài vị nha sĩ rất giỏi! "Josh thật lòng nêu ý kiến, nhấp một ngụm nước lọc nhận từ tay Thanh Khang.
" Không cần đâu! Bộ răng già này vẫn xài rất tốt mà! "Bà Duyên cầm ly, uống chút nước, ánh mắt có phần tránh né.
" Bên đó hay có gói kiểm tra và chỉnh sửa răng miễn phí. Đợi tới dịp cháu sẽ tặng bác! "Josh biết bà ngại điều gì, nên nói khéo tránh bà tự ái.
".. Vậy, thật phiền cháu.. "Bà Duyên cười gượng.
" Cảm ơn anh! Chỉ là.. "Tư Phàm vừa định nói gì thì" cạch "một tiếng, kệ giày bị gõ mạnh, thu hút sự chú ý của mọi người.
" Chuyện này thật không phiền cậu nhọc lòng! Tớ đã tìm được một vị bác sĩ phù hợp. "David đặt giày lên kệ, không ngước mặt lên mà lạnh nhạt đáp trả. Mùi hương dầu gội bạc hà thanh mát nhẹ nhàng tỏa ra vô tình tôn thêm phần lạnh lùng cho phong thái của anh.
Josh biết cậu bạn thân của mình không vui nên chỉ cười khan. Thôi vậy! Người ta không muốn mình xen vào chuyện riêng, không nhúng sâu vào thì tốt hơn! Lỡ tên này lại nghĩ mình có ý đồ xấu với người trong lòng hắn thì toi!
" Anh đến rồi. "Tư Phàm cười gượng, biểu cảm không tự nhiên, tuy không nói gì nhiều nhưng ánh mắt có chút khác. Điều này lọt vào mắt hết thảy mọi người ở đây, nhưng dường như bản thân cô vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của bản thân.
" Ừm, người có chút bẩn nên phải về thay đồ, xin lỗi vì để mọi người đợi lâu. "Sự lạnh nhạt bị thu hồi, giọng điệu David nhẹ nhàng hẳn.
Josh âm thầm phỉ nhổ trong lòng. Cái gì mà thay đồ? Có chút bẩn? Toàn là ngụy biện! Không phải kẻ cao ngạo kia chán ghét mùi của người phụ nữ khác vô tình bám vào nên mới tức tốc về nhà tắm rửa hay sao? Còn cẩn thận gội cả đầu! Anh cá rằng, chiếc áo suit đắt tiền kia có khả năng vào thùng rác là rất cao! Còn nữa, hồi nãy mặc bộ âu phục thời thượng là thế, sao giờ lại thay ngay bộ đồ thể thao gọn nhẹ khác biệt lớn như vậy? Ấy vậy mà, nó rất phù hợp khung cảnh nơi này mới tức! Nhìn lại trang phục bản thân có phần lạc lõng, Josh không khỏi thở dài một hơi. Ít ra cũng phải báo cho anh một tiếng chứ! Cái tên này!
" Chú ơi! Chú uống thêm nước, ăn bánh đi ạ! "Đúng lúc này, giọng nói non nớt ngọt ngào của Thanh Khang vang lên bên tai, khiến Josh hoàn hồn. Cậu bé đổ thêm nước vào cái ly đã cạn, ánh mắt có chút không nỡ nhưng vẫn đẩy dĩa bánh quy đến trước mặt anh.
" Cám ơn cháu! "Josh cười, vươn tay xoa đầu cậu bé" Chú không ăn bánh, cháu ăn đi! ". Vừa nhìn là biết đây là bánh của cu cậu, sao anh có thể ăn chứ! Nhấp thêm một ngụm nước, anh thầm nghĩ ít ra cũng còn đứa trẻ này quan tâm tới mình, chẳng vô tâm như ai kia! Hừ!
" Cảm ơn anh đã đến mừng sinh nhật tôi! "Tư Phàm nhận ra sự mất tự nhiên của Josh, cô cười thật tươi, pha chút ngượng ngùng.
" À, có gì đâu mà cảm ơn! Chúc cô sinh nhật vui vẻ! Đây là món quà của tôi, hơi vội nên không chọn lựa kỹ càng được, cô đừng chê! "Josh tươi cười ấm áp, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một cây trâm cài áo màu hồng được điêu khắc rất tinh tế tỉ mỉ. Thật ra, khi ở trong tiệm trang sức, lúc tìm mua cho mẹ món quà sinh nhật anh đã nhìn thấy nó nằm lẳng lặng trong góc. Tuy không cầu kỳ bắt mắt như những món trang sức khác nhưng ở nó toát ra một sức hút rất thần kỳ, dịu dàng lại mãnh liệt, tựa như bản thân người phụ nữ nhỏ bé này vậy. Thế cho nên, anh đã quyết định mua nó. Dù sao cũng đi dự sinh nhật người ta, đâu thể đi tay không, đúng không? Mặc kệ ánh mắt thâm ý của người bên cạnh, Josh thản nhiên đưa ra hộp quà.
" Cảm ơn! "Tư Phàm nhận lấy, cảm thấy hơi bất ngờ vì sự chu đáo của anh chàng này.
" Chúng ta bắt đầu thôi. "David tỏ ra thản nhiên, anh lấy chiếc bánh kem để trên bàn bên cạnh, cắm nến lên.
Bé Khang hiểu ý mà lon ton cầm bật lửa chạy đến, đưa cho David bằng hai tay.
Anh mỉm cười, xoa đầu cậu bé:" Ngoan! "
Tư Phàm nhìn ngọn nến có số hai và bảy thì ngỡ ngàng vô cùng. Cô nhìn anh với ánh mắt không thể tin. Hóa ra anh không chỉ biết ngày sinh nhật, còn biết cả tuổi của cô! Ai mà ngờ rằng con người này bề ngoài luôn tỏ ra lãnh đạm, vô tình vậy mà nội tâm lại tinh tế, tỉ mỉ đến vậy chứ!
David thu hết phản ứng của cô vào mắt, anh khẽ nhếch khoé miệng, ánh mắt mang theo chút cưng chiều khác lạ nhìn người đối diện.
Trái tim vốn khô cằn, nội tâm tưởng như bằng phẳng từ lâu vì những tổn thương trong quá khứ nay lại bỗng nhiên dậy sóng mãnh liệt. Tư Phàm bối rối tránh né ánh mắt anh, dùng tay xoa gò má có phần bỏng rát, cảm giác hốc mắt mình trở nên ươn ướt, ngực trái co rút nhẹ. Cô cố chớp mắt, muốn ngăn chặn những hạt châu trong suốt đang muốn lăn xuống.
Josh nhìn không khí giữa hai người thì bất chợt thinh lặng. Hóa ra người phụ nữ trước mặt đã hai mươi bảy tuổi, lớn hơn bọn anh đến hai tuổi. Vậy mà ngoài chút mặn mà, trưởng thành của người từng trải, năm tháng không để lại bao nhiêu dấu vết trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Ông trời dường như có sự ưu ái đặc biệt cho cô thì phải!
Nhìn ánh mắt của David dành cho cô, Josh thầm tặc lưỡi. Không thể không nói, khẩu vị tên này thay đổi cũng lớn thật, dám yêu một người lớn hơn mình, lại còn từng ly hôn! Mà không thể phủ nhận, nhờ có cô anh mới biết mình đã không hiểu hết về con người của David. Từ khi gặp cô, David đã thay đổi rất nhiều, hay nói cách khác những góc khuất của hắn chỉ lộ ra kể từ khi gặp cô. Càng ngày anh càng chắc chắn về nhận định của mình trước kia. Nếu ngày xưa David lạnh nhạt, thờ ơ với bạn gái, là một kẻ vô tình, không hiểu yêu là gì, khiến cho Tina chán nản mà rời đi thì hiện tại hắn lại sẵn sàng đối đầu với cả thế giới chỉ để được quan tâm, chăm sóc cho người phụ nữ trước mặt, mà chưa chắc sẽ nhận được hồi đáp từ cô. Anh ngộ ra không phải hắn vô tâm với người yêu mà chỉ vì chưa gặp đúng người thôi! Cứ nhìn những đãi ngộ cô được hưởng vào ngày sinh nhật là biết đối với David cô quan trọng đến nhường nào. Nghĩ thông suốt điểm này, Josh càng nhìn bầu không khí giữa hai người càng cảm thấy cay mắt, lắc đầu cảm thán không thôi.
Bất chợt, đèn trong phòng vụt tắt, mọi thứ chìm vào bóng tối khiến cho mọi người xôn xao.
" Happy birthday to you.. "Hai ngọn nến trên bánh kem được người đốt lên, chiếu sáng một không gian nhỏ cùng với giọng ca trầm ấm truyền cảm đột ngột phát ra từ David khiến cho mọi người có một thoáng ngỡ ngàng. Bờ môi mỏng lạnh cứ đóng mở liên tục hát lên giai điệu vui tươi của bài hát mừng sinh nhật cùng đôi mắt mang theo ý cười của anh nhìn thẳng vào Tư Phàm khiến cô sau lúc đầu bất ngờ là cảm giác có một dòng nước ấm đang lưu chuyển trong cơ thể, đôi môi xinh đẹp cong lên, thể hiện cảm xúc chân thật của chủ nhân.
Josh cảm thấy khả năng chịu đựng của mình đã đến cực hạn. Cái cảnh này thật không khác trong mấy bộ phim tình cảm là mấy! Quá ngược dân độc thân rồi nha!
Bà Duyên thì không nói gì, nhưng ánh mắt mang theo hài lòng, nở nụ cười móm mém với những nếp nhăn nơi khoé môi.
Thanh Khang thấy khuôn mặt mẹ tràn đầy hạnh phúc thì cũng vui vẻ theo. Bé vỗ tay và hát theo David.
Tiếp đó là bà Duyên, rồi Josh cùng hát bài ca chúc mừng sinh nhật. Lời ca phối với nhịp vỗ tay đều đều tạo thành một không gian ấm cúng, hạnh phúc, xua tan đi cái lạnh lẽo bên ngoài cánh cửa.
Những giọt nước mắt trên đôi mi dài trở nên nặng trĩu, không còn chịu khống chế mà nhẹ nhàng buông mình lăn dài trên má, Tư Phàm cảm thấy vị mặn mặn và độ ấm của nước mắt mà trong lòng bất chợt trở nên ngọt ngào.
" Em ước rồi thổi nến đi! "Một ngón tay vươn đến lau đi nước mắt cho cô, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai khiến cô giật mình.
Tư Phàm nhìn theo bàn tay kia vừa thu hồi về, đối diện với đôi mắt sâu thẳm dịu dàng của anh thì cảm thấy trái tim đập lỡ một nhịp. Cô vội nhắm mắt cầu nguyện, hai tay lồng vào nhau để trước ngực nhằm che giấu sự khác thường của bản thân. Sau hai phút, cô mở mắt, thổi nến.
" Ước gì? "David nhanh tay cầm khay, đặt chiếc bánh sang chiếc tủ bên cạnh, bật công tắc đèn khiến căn hộ tràn ngập ánh sáng.
" Không cho anh biết! "Tư Phàm bật cười, trong đôi mắt mang theo chút nghịch ngợm hiếm thấy.
" Tại sao? "David nhìn cô, đôi đồng tử như muốn xoáy sâu linh hồn người khác.
" Nói ra sẽ mất linh! "Tư Phàm đưa ngón tay lên môi mình.
" Em.. "David mím môi, trong đôi mắt là sự bất đắc dĩ.
" Ăn cơm được chưa? Tớ đói rồi! "Josh vội chen ngang. Hai người này cho ăn" cơm chó "vừa thôi chứ! Đâu phải ai cũng muốn" ăn "!
" À! Ăn cơm thôi! Mời mọi người ăn cơm. "Tư Phàm ngượng ngùng, khuôn mặt vốn xinh đẹp nay càng ửng hồng dị thường.
Thế là, mọi người lục tục ngồi vào bàn dùng cơm.
" Cậu ăn cái này đi! "David liếc tên bạn thân, nhanh tay gắp một cục thịt nhồi trong một khúc rau củ màu xanh trong tô canh trước mặt vào chén Josh.
" Cảm ơn. "Tuy hơi nghi ngờ, nhưng cơn đói đã chiến thắng, Josh cho vào miệng thưởng thức. Nhưng là, khi cắn vào cái vỏ bằng rau xanh mướt, anh nhăn mặt, muốn nhả ra tại chỗ.
" Sao thế? "David liếc tên bạn thân, mang theo một tia cảnh cáo kèm trêu tức.
Biết mình có chút thất lễ, Josh không thể làm gì hơn là lắc đầu, cố gắng nuốt thứ rau củ đắng nghét kia xuống bụng. Sau đó, anh nuốt vội một miếng nước, nghẹn ngào hỏi:" Đây là loại củ quả gì? Sao lại đắng như vậy? "
" Khổ qua đó chú! "Thanh Khang thành thật trả lời.
" Khổ, khổ qua! "Josh nhăn mặt. Trong đầu anh hiện ra hình ảnh năm tám tuổi, mẹ anh hí hửng đem về một ít củ quả có màu xanh nhạt, xắt lát mỏng rồi hào hứng xào với trứng trên chảo. Khi mẹ bưng ra chiếc dĩa để trên bàn ăn, nhìn ba anh nhăn mặt khi đụng đũa trong khi mẹ cười khúc khích đã khiến anh tò mò. Vốn là một đứa trẻ nghịch ngợm, Josh đã gắp lấy một miếng rau xanh tươi bắt mắt bất chấp sự ngăn cản của ba. Và kết quả là anh ngay lập tức nhả ra, khóc ré lên trong sự bối rối của ông bà. Từ đó về sau, dù rất tiếc nuối nhưng mẹ anh chả bao giờ nấu món đó nữa, và anh gần như quên mất sự tồn tại của loại rau củ này. Cho đến hôm nay, khi một lần nữa ăn lại nó, tuy không đến mức phản ứng thái quá như hồi nhỏ, nhưng cảm nhận của anh về nó chả khá hơn bao nhiêu. Nhìn cậu nhóc còn nhỏ hơn mình khi ấy vẫn ăn ngon lành, anh buột miệng:" Cháu không thấy nó rất khó ăn sao? "
" Không ạ! Mẹ cháu nói món này ăn tốt cho sức khỏe mà! "Thanh Khang cười híp cả mắt, cái khuôn miệng nhỏ xinh dính chút dầu mỡ trông bóng loáng" Chú không thích thì ăn cái này đi ạ! Món này gọi là chả giò, mẹ cháu làm ăn rất ngon! "
" Cám ơn cháu! "Josh nhìn cậu bé tuy còn nhỏ nhưng đã biết tự lập, thoăn thoắt sử dụng đũa gắp thức ăn cho mình mà không khỏi ngạc nhiên. Nhìn không khí bữa ăn gia đình ấm cúng của các thành viên trong căn hộ nhỏ này, anh như hiểu được lý do vì sao tên bạn thân của mình lại thích ăn cơm ở đây như vậy. Nghĩ như vậy, anh cũng gắp chút rau xào trên dĩa vào trong chén cậu nhóc:" Ăn đi cho mau lớn! "
* * *
" Bạn anh không ở lại à? "Tư Phàm đi dạo cùng David trên con đường rải đèn vàng sau khi ăn cơm xong. Bàn chân nhỏ bé đá vài cục đá cuội nằm lăn lóc trên mặt đất.
" Cậu ta có nhà riêng. "David thò tay vào túi quần, ung dung đi bên cô.
" Hôm nay.. "Tư Phàm đẩy nhẹ gọng kính".. rất cám ơn anh. "
" Anh có làm gì đâu mà em phải cám ơn? "David nhếch nhẹ khoé miệng" Anh còn phải cám ơn em vì bữa ăn hôm nay. "
" Anh.. "Tư Phàm bối rối, nếu nói anh tổ chức cho cô thì không phải, nhưng nếu không phải vì anh thì cũng sẽ không có bữa ăn này.
" Em muốn cảm ơn anh cũng được! "David hài lòng khi thấy ánh mắt ngốc nghếch kia nhìn thẳng vào mình" Em ngồi xuống băng ghế kia đi! "
Tư Phàm tuy không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn lại chỗ băng ghế trước mặt ngồi xuống.
" Giơ chân lên. "David ngồi quỳ trước mặt cô, nhẹ nhàng nâng chân trái cô để lên đầu gối mình.
" Anh, anh định làm gì? "Tư Phàm lắp bắp, định rụt chân về nhưng bị anh giữ chặt nên chỉ có thể kháng cự trong vô vọng.
" Yên nào! "Anh vừa níu chân cô vừa vỗ nhẹ như an ủi. Khi thấy cô không phản kháng nữa mới buông ra, đưa tay vào túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh. Và trong ánh mắt ngỡ ngàng của cô, anh lấy ra chiếc lắc vừa mua khi nãy, nhẹ nhàng vòng qua cổ chân nhỏ xinh của cô rồi cứ thế mà gắn chốt lại.
David nhìn lên, ánh mắt mang theo đe dọa:" Không được cởi ra! "
" Nhưng, món quà này quá đắt! Tôi không thể nhận! "Nhìn những viên đá màu xanh xinh đẹp được trang trí trên sợi dây trắng sáng không hề bị ảnh hưởng bởi màu vàng nhạt nhòa của ánh đèn đường mà vẫn tỏa ra hào quang sáng chói, cô có thể đoán được giá trị của chúng không hề nhỏ.
" Chát "Anh vỗ mạnh vào bàn tay không nghe lời muốn tháo chiếc lắc ra của cô. Gạt bỏ cảm giác khó chịu trong lòng khi cô nhăn mày vì bị đau, anh nói:" Em không muốn nợ anh thôi, đúng không? "
" Tôi.. "Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia của anh, những lời muốn nói ra bị cô nuốt ngược vào trong.
" Thế này đi! "Anh hạ thấp âm quãng, khiến chất giọng càng trầm thấp, tạo ra một ma lực vô hình khi lọt vào tai cô" Em hôn anh một cái. Coi như chúng ta không nợ nhau! "Anh dùng ngón tay chỉ vào má trái của mình.
" Không được! "Tư Phàm bật thốt.
" Sao? Không muốn? Sợ bị thiệt? "David cười híp mắt như hồ ly.
" Không phải.. "Nghe cứ thấy sai sai thế nào ấy nhỉ?
" Hử? "Anh nghiêng mặt, đưa tới gần cô.
Như bị mê hoặc, cô lưỡng lự rồi lại khẽ nghiêng về phía trước, nhắm ngay phần má trái anh mà hạ môi. Nhưng là, khi Tư Phàm vừa cúi xuống, David đã xoay mặt qua, ngước lên khiến môi cô không chạm vào má mà lại chạm lên cánh môi mỏng bạc của anh.
Không gian như đóng băng, thời gian dường như bị đóng đinh trong nửa phút. Cô nghe rõ nhịp tim mình đập liên hồi, khuôn mặt bỗng trở nên bỏng rát, đầu óc trống rỗng, tay chân trở nên dư thừa không có chỗ dùng. Ánh mắt cô như bị cố định khi nhìn vào đôi mắt sâu đen thẳm kia, việc hít thở với cô lúc này như không tồn tại.
Chỉ đến khi một tiếng" ting "của tin nhắn điện thoại vang lên, cô mới hoàn hồn, vội vàng đẩy anh ra.
David ngã ngồi trên đất, khuôn mặt điển trai bị ẩn trong bóng tối, không rõ biểu cảm.
" Xin lỗi! Anh có sao không? Tôi, tôi không cố ý! "Tư Phàm vội níu cánh tay anh, muốn đỡ người dậy.
" Anh không sao. "Giọng anh nghe có vẻ điềm tĩnh, không hiện ra khác thường. Nếu chỉ nghe tiếng thì người ta sẽ cho rằng không có gì, nhưng chỉ anh mới biết lỗ tai nóng rát bất thường cùng với trái tim đập liên hồi đang tố cáo tâm trạng thật của chủ nhân. Ngón tay có phần cứng ngắc khi bấm vào màn hình điện thoại, ánh mắt vốn lạnh nhạt, luôn nhìn thẳng người đối diện nay trở nên lảng tránh, anh mấp máy môi:" Josh đã về nhà. Cậu ấy, nhắn tin báo bình an. "
" À, vâng! Chúng ta cũng đi lâu rồi. Nên về thôi! "Tư Phàm mím môi, mất tự nhiên đẩy gọng kính.
* * *
" Cách "- tiếng đóng cửa có phần mạnh mẽ khiến Thanh Khang và bà Duyên đang xem tivi giật mình.
Cu cậu mang theo ngạc nhiên lẫn tò mò nhìn mẹ:" Mẹ, mẹ sao vậy? Sao mặt mẹ đỏ như vậy? "
" Không, mẹ không sao! Trời, có chút nóng thôi! "Tư Phàm mất tự nhiên mà xoa má, chạy vội vào phòng ngủ" Mẹ đi thay đồ đã! "
" Ngoại, trời nóng lắm sao? Con thấy mát mà! "Thanh Khang gãi đầu, quay sang hỏi bà Duyên.
" Ừ! "Bà Duyên mỉm cười, xoa đầu cậu bé, trong đầu là hình ảnh cổ chân sáng lóa của con gái.
* * *
" Bộp "- David bỏ hộp quà trống rỗng lên bàn, ngón tay thon dài khẽ ve vuốt cánh môi trong vô thức, khoé miệng nhếch lên một độ cong rất nhẹ.
Anh đi đến tủ rượu, mở ra, rót một ly Brandy, nhấp trên môi, ánh mắt nhìn lên bức tranh người phụ nữ trên tường, miệng thì thầm:" Mẹ, có lẽ, con tìm được rồi!"
Người phụ nữ trong bức tranh vẫn cười dịu dàng nhưng không trả lời anh. Bên ngoài cửa lan can là tiếng đinh đang của chiếc chuông gió cũ kỹ hòa cùng tiếng lá cây sàn sạt do gió lay cành cây, để lại cái bóng đổ dài trên cửa kính.