• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đại nhân dụng binh coi như thần quỷ cũng khó dò!" Ở trong soái trướng của Tiền Bất Ly, Đỗ Binh với vẻ mặt sùng bái, miệng lưỡi lưu loát: "Dùng binh lực ở thế yếu, kỳ chiêu, đánh cho Trát Mộc Hợp chật vật chạy thục mạng, hiện tại sinh tử không biết, thiên cổ đến nay. . . . ."

"Câm miệng!" Sắc mặt Tiền Bất Ly trầm xuống, lạnh lùng cắt ngang lời Đỗ Binh: "Có phải Vương Thụy đã xảy ra chuyện hay không?"

Đỗ Binh thoáng cứng đơ, hắn vội vàng cười nói: "Còn không có tin tức xác thực. Không phải mạt tướng không tận lực, Trát Mộc Hợp chỉ huy đại bộ phận đội ngũ rút lui vào trong Lạc Nhật Hạp Cốc, mạt tướng thật sự không dám mạo hiểm." Đỗ Binh vừa mới trở lại Tuyết Nguyên thành thì nhận được mệnh lệnh duyệt binh, còn không có cơ hội gặp mặt riêng Tiền Bất Ly, thế nhưng hắn biết rõ, con dâu dù xấu thì khó tránh khỏi gặp mặt cha mẹ chồng. Bất kể như thế nào đi nữa cũng phải nói rõ. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn cố hết sức nịnh hót Tiền Bất Ly, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, bản thân vừa mới lên tiếng đã bị thống lĩnh khám phá được dụng ý của mình.

"Chuyện này cũng không thể trách ngươi, là do ta đoán sai, không nghĩ tới Trát Mộc Hợp còn có thể nhẫn nhục chịu được được." Tiền Bất Ly nói vẻ thản nhiên: “Còn sống hay là chết, cần phải xem vận khí của Vương Thụy hắn"

"Đại nhân, ta để lại một tiểu đội, cho bọn họ chia làm hai đường đi tìm tòi. Hơn nữa, Vương Thụy cũng có thể mang người thối lui đến cửa ải Liên Thành, ta đoán chừng hắn không thể có chuyện gì."

"Cửa ải Liên Thành?" Tiền Bất Ly như có điều suy nghĩ, hắn cười nhạt một tiếng, nói: "Điều khiến ta lo lắng chính là cái này."

Đỗ Binh cùng Nhiệm Soái đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn không thể đoán ra huyền cơ trong lời nói của Tiền Bất Ly, bầu không khí có vẻ nhạt nhẽo, Đỗ Binh thoáng đánh mắt ra hiệu cho Nhiệm Soái.

"Đại nhân, ngài dụng binh thật sự lợi hại. . . ." Nhiệm Soái suy nghĩ. Thế nhưng cho tới nay hắn không từng ninh hót người khác, kinh nghiệm của hắn trong chuyện này rất ít, hắn không biết cần phải nói cái gì cho phải: "Thật sự là. . . Thật là thật lợi hại!"

Tiền Bất Ly cười nhạt một tiếng, nói: "Dùng kỳ mưu chiến thắng không tính là thể diện, không tính là cái gì. Ta nói cho các ngươi biết, chính đạo mới là vương đạo!"

"Đại nhân ngài quá khiêm nhường." Đỗ Binh lắc đầu nói: "Đánh một trận đã đánh cho Trát Mộc Hợp tung hoành thảo nguyên chạy trối chết, khinh kỵ cận vệ mười đi sáu, bảy. Nếu như ngay cả chiến tích này mà ngài cũng không tính là gì, vậy mạt tướng. . ." Đỗ Binh nói đến đây, hắn không thể nói được nữa, trên mặt lộ ra cười gượng gạo.

"Ý nghĩ của ngươi có phần không công bằng, ngươi đã quên một điều kiện tiên quyết." Ánh mắt Tiền Bất Ly trong mà mạnh mẽ. Có lẽ trên cái thế giới này có rất nhiều tướng lãnh bởi vì thắng mà kiêu, thế nhưng người đó quyết sẽ không là hắn. Tiền Bất Ly nói: "Đúng vậy, ta dùng kì binh đánh bại Trát Mộc Hợp, nhưng đây là vì có điều kiện tiên quyết Trát Mộc Hợp dùng kì binh đánh lén Tuyết Nguyên thành mà mới làm được. Nếu để cho ta mang theo binh sĩ Tuyết Nguyên thành đi thủ Giáp Tích quan, mà Trát Mộc Hợp mang theo người của hắn công thành, các ngươi cho là ta có mấy thành nắm chắc có thể giữ vững Giáp Tích quan?"

Đỗ Binh rơi vào trầm tư, thật lâu hắn mới thở dài nói: "Ta hiểu rõ ý của đại nhân rồi."

"Dùng kỳ mưu chiến thắng, bản thân chính là đang mạo hiểm, có bao nhiêu hy vọng thành công, có bao nhiêu khả năng thất bại, đây là đánh bạc. Trên thế giới không thể có người nào là vĩnh viễn không thua trận sao? !" Tiền Bất Ly dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Đỗ Binh: "Nhưng cái khác không cần phải nói, một người am hiểu dùng kỳ mưu nếu như gặp phải tướng trấn thủ luôn tuân theo quy củ, hắn rất có thể bị đánh đến đầu rơi máu chảy."

"Thế nhưng. . . . Đại nhân, chính đạo là cái gì?" Đỗ Binh tập trung tư tưởng suy nghĩ nhìn Tiền Bất Ly, hắn nói: "Chính đạo nhất định phải là đường đường chính chính đánh trận trên chiến trường?"

"Ngươi. . . . Muốn trộm sư?" Tiền Bất Ly lộ ra dáng vẻ như cười mà không phải cười.

Đỗ Binh lại càng hoảng sợ, cười xấu hổ nói: "Không dám. . . Không dám. . . ."

"Chính đạo này không phải là chính đạo đó, tương lai ta sẽ từ từ dạy cho các ngươi, nhưng. . . ." Nói tới đây, Tiền Bất Ly dừng lại một lát rồi hắn lại nói tiếp: "Ngươi là người thông minh, ta nghĩ ngươi nên biết đằng sau là cái gì."

Sau lưng Đỗ Binh toát mồ hôi lạnh, hắn sợ hãi cúi đầu.

Ngoài trướng đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, tiếng người bẩm báo: "Bẩm báo! !" Tiền Bất Ly vừa nói một tiếng 'Tiến đến " Tần Trùng bước vào trong soái trướng, quỳ một gối xuống trước người Tiền Bất Ly. Hắn nói: "Thống lĩnh đại nhân, chúng ta đã tìm được Vương Thụy!"

Tiền Bất Ly bỗng nhiên đứng lên, hỏi: "Người ở nơi nào?" Tiền Bất Ly có hành động đó cũng không phải là bởi vì hắn có tình cảm thâm hậu nào đó, ngắn ngủn vài ngày tiếp xúc chưa thể nói tới cảm tình. Điều tối kỵ nhất của kẻ làm tướng chính là không để ý đến sống chết của binh sĩ. Chỉ cần chuyện này xuất hiện một lần, quân hồn mà hắn khổ tâm chuẩn bị kỹ, suy nghĩ kĩ bồi dưỡng mới ra được sẽ phát sinh dao động. Hơn nữa Tiền Bất Ly xác thực rất thưởng thức Vương Thụy, hắn không muốn nhìn thấy một cá nhân xuất chúng còn không kịp sáng lên đã ảm đạm mất đi.

Nhiệm Soái thì không cần phải nói, khóe mắt Đỗ Binh cũng hiện ra vẻ cảm động. Tần Trùng lớn tiếng nói: "Vương Thụy vẫn còn ở Lạc Nhật Hạp Cốc, bọn hắn. . . Bọn hắn đã không thể đi được nữa, tiểu đội của ta đã dùng ngựa để đưa bọn hắn đi ra ngoài, thế nhưng hiện tại bọn hắn còn không thể cưỡi ngựa được, còn phải có người vịn ở một bên, cho nên bọn hắn đi rất chậm."

"Hay cho một Vương Thụy!" Tiền Bất Ly quát: "Người tới, lập tức chiêu mộ xe ngựa ở Tuyết Nguyên thành, bất kể là xe ngựa của ai, hết thảy chặn lại cho ta! Nhiệm Soái, ngươi mang theo xe ngựa ngay lập tức đi tiếp bọn hắn. Lúc này nếu như không phải có bọn hắn liều chết dẫn phát Tuyết Băng, chúng ta còn có thể ngồi ở trong trướng ấm áp sao? Nhiệm Soái, không thể để cho bọn hắn lại tổn thất!"

"Tuân mệnh, đại nhân!" Nhiệm Soái trả lời một tiếng rồi chạy ra khỏi soái trướng.

"Khá tốt, khá tốt." Đỗ Binh mỉm cười phát ra từ tận đáy lòng, hắn nói: "Ta biết ngay, tiểu tử này vận khí luôn luôn không sai."

Tiền Bất Ly liếc mắt nhìn Đỗ Binh, nói: "Đỗ Binh, nếu như ngươi cả đời thậm chí chỉ muốn ngồi ở chỗ này, như vậy ta có thể nói, ngươi là một tướng quân rất hợp cách, nhưng nếu như ngươi muốn càng ngày càng thăng một bước, ta hy vọng ngươi có thể nhìn nhiều, nghe nhiều, suy nghĩ nhiều!"

Đỗ Binh sững sờ, suy tư cả buổi: "Đại nhân, ý của ngài là. . . ."

"Ngươi suy nghĩ xem địa điểm Vương Thụy bố trí mai phục cách Tuyết Nguyên thành bao xa? Khoảng cách từ đó tới cửa ải Liên Thành bao xa? Hắn vì sao nhất định phải vượt qua Lạc Nhật Hạp Cốc, liều chết trở lại Tuyết Nguyên thành?"

Đỗ Binh lộ ra thần sắc kinh hãi, hắn đã nghĩ tới một khả năng. Thế nhưng điều khiến hắn kinh hãi cũng không phải bởi vì khả năng này có thể xảy ra, mà là thống lĩnh đại nhân trước mặt hắn lại nhìn rõ mọi việc! Hắn đã suy nghĩ lời nói của Tần Trùng mấy lần mà cũng không thể nhìn thấy có điều gì quỷ dị trong này, mà thống lĩnh đại nhân thoáng cái đã bắt được điểm đáng ngờ, đây là sự chênh lệch như thế nào? Nói là chênh lệch một trời một vực cũng không quá đáng a?

Đỗ Binh âm thầm nổi lên một cảm giác vô lực trong lòng, hắn ngơ ngác nhìn Tiền Bất Ly, một câu cũng nói không nên lời.

"Một lát nữa, ngươi cũng mang theo một trung đội đi nghênh đón. Ta muốn cho bọn họ biết rõ, ta quyết sẽ không để cho anh hùng bị lạnh nhạt"

"Tuân mệnh, đại nhân!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK