• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi tầm nhìn hoàn toàn rõ ràng, trần thủy tinh trên đỉnh đầu phản chiếu vào mắt tôi, sau đó là gương mặt phóng đại của Sacalare, ánh mắt sau cặp kinh gọng vàng nhìn chăm chú vào tôi.
“Dessaro tiên sinh, cậu có khỏe không?”
“Tôi…” Tôi bỗng nhiên ý thức được bản thân vẫn còn trong phòng thí nghiệm dưới biển sâu, vội vàng dùng cánh tay mềm nhũn chống lấy thân thể ngồi dậy, lập tức, ánh mắt của tôi liền không kìm chế được hướng về phía sau Sacalare cách đó không xa, trong cột nước hình trụ kia, Agaras cách một tầng thủy tinh, nheo mắt nhìn chăm chú vào tôi, trong nháy mắt khi đối diện với tôi, nhếch môi nở nụ cười.
Toàn thân tôi run lên, không thể động đậy, tình cảnh kinh khủng trong hai ngày nay tràn ngập trong trí óc, đại não của tôi ong ong choáng váng, Sacalare cầm chặt cánh tay tôi.

“Này, Dessaro tiên sinh, cậu có khỏe không? Có cần tôi gọi bác sĩ đến đây không, sắc mặt cậu tái quá, đường huyết có vẻ rất thấp, chẳng lẽ chưa ăn gì sao?”
“Không, đừng gọi bác sĩ! Đúng là tôi chưa ăn gì hết, là… là do nghiên cứu quá nhập tâm thôi.” Tôi đỡ lấy trán, xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt, miệng nói ra mấy lời chống chế, nhưng hai má lại nóng như thiêu đốt vì lời nói dối nhục nhã của mình.
Tôi nghĩ sắc mặt của tôi nhất định đang biến hóa rất rõ ràng, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Sacalare.

hoang mang muốn đứng dậy, lại thấy Sacalare kêu lên một tiếng sợ hãi, quay đầu đi chỗ khác, chỉ chỉ tôi nói.

“Dessaro tiên sinh, ngài… không mặc quần áo.”
“A, a, thật sự rất xin lỗi!”
Tôi đột nhiên ý thức được bản thân đang trần truồng, nửa tấm chăn trượt xuống đến bụng dưới, trong nháy mắt, những dấu hồng ngân lưu lại giữa hai chân khi bị xâm phạm hoàn toàn lộ ra không hề che giấu, tôi nên cảm thấy may mắn vì Sacalare đã nghiêng mắt nhìn qua chỗ khác! Một nỗi xấu hổ kinh hoàng nhất thời chạy thẳng lên thần kinh đại não, chân tay tôi luống cuống cầm lấy đệm chăn vọt mạnh vào phòng tắm, giật lấy một chiếc áo tắm quấn lên người, thế nhưng còn chưa đi ra ngoài, bước chân của tôi đã cứng ngắc ở đó.

— Sách vở dụng cụ tán loạn dưới mặt đất, mà cách đó vài bước, chiếc áo nghiên cứu viên bị tôi vứt bỏ vẫn còn ở đó, dính đầy thể dịch của nhân ngư.
Những “chứng cứ” đó, tôi còn chưa kịp tiêu hủy, bởi vì lúc đó tinh thần tôi đang hoảng hốt cực độ, hoàn toàn không dự đoán được Sacalare sẽ trở về nhanh như vậy, hơn nữa, còn là trong tình huống tôi đang ngủ không hề nhận ra.
Tôi trừng trừng nhìn mấy thứ đó mà không nói nên lời, trong lòng lại như bốc lên một hồi bão táp, mặt xám như màu đất.
Không biết có bị cô ta phát hiện ra không.
Trong não của tôi không ngừng vang vọng mấy lời này như bị trúng ma chú, hai tay hơi hơi run rẩy, ngay cả Sacalare liên tục la lên vài tiếng tôi cũng không đáp lại, cho đến khi cô ta đi về phía tôi, tôi mới hồi phục được tinh thần.
“Ông trời ơi, sao cậu lại còn xấu hổ hơn cả tôi thế? Xem ra Dessaro tiên sinh thật sự là một tiểu học giả mê người a, chẳng trách Rhine coi trọng cậu như vậy.” Sacalare vỗ vỗ bả vai tôi, có chút chế nhạo chớp mắt nhìn tôi, nở nụ cười.

Tôi ra vẻ thoải mái cười gượng hai tiếng, tâm tình lại vô cùng xấu hổ và khẩn trương, trong nháy mắt khi cô ta nhìn về phía Agaras, thần kinh của tôi lại càng thẳng tưng thành một đường.
Nhưng ngoài dự đoán của tôi, trên mặt Sacalare lộ ra thần sắc tán thưởng.

“Bất quá, tôi không thể không bội phục năng lực giao tiếp của cậu.

Nhân ngư này quả thực dịu ngoan không thể tin nổi so với hai ngày trước, cậu làm thế nào để khiến nó ngoan ngoãn ở trong đó vậy? Chỉ mới hai ngày trước thôi, nó còn nóng nảy đến muốn đụng vỡ cả tầng thủy tinh công nghiệp này ra!”
“Không, không, ngài quá khen rồi, đây không phải là công lao của tôi!” Tôi ngẩng đầu lên, xua tay, nói năng lộn xộn đáp, má ầm một cái sung huyết, cảm giác xấu hổ và ủ rũ mãnh liệt đánh tới, tôi biết sắc mặt của mình nhất định đã đỏ như phát sốt, tất cả lỗ chân lông trên người đều điên cuồng đổ mồ hôi.
Mà ánh mắt của tôi lại không kìm được trượt về phía Agaras, nó hạ mí mắt, bình tĩnh kiêu căng nhìn xuống Sacalare, thậm chí còn thân mật gật gật đầu với cô ta, hoàn toàn không thấy bóng dáng vẻ mặt tà ác cướp đoạt khi đối mặt với tôi, chỉ khi giương mắt đảo qua tôi, khóe miệng nó mới như có như không cong lên, chắc chắn là nó đang thầm đắc ý vì đã đạt được âm mưu quỷ kế của mình.

Dối trá! Súc sinh âm hiểm hạ lưu! Cả một bụng toàn ý xấu dơ bẩn!
Tôi siết chặt nắm tay, phẫn nộ và nhục nhã hò hét trong lòng, gần như muốn xông lên đập nát nhừ cả nó và lớp thủy tinh ra.
Lúc này Sacalare vẫn nhất quyết không tha tiếp tục truy hỏi.

“Thật không, nhìn một đống hỗn độn dưới đất này, tôi còn tưởng rằng nơi này mới xảy ra một đợt cận chiến đó, có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Tôi rốt cuộc không thể bắt buộc bản thân duy trì bình tĩnh được nữa, nhanh như chớp đi về phía những thứ giống như chứng cứ phạm tội của tôi kia, thu dọn qua loa một chút, cầm lấy bộ quần áo bỏ chạy đến cửa.
“Dessaro tiên sinh, cậu muốn đi đâu vậy?” Thanh âm của Sacalare bỗng nhiên trầm xuống, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, mà tôi cảm thấy ngữ khí của cô ta giống như chất vấn vậy.
Trong lòng tôi chột dạ, lưng toát mồ hôi, ngay cả động tác đẩy cửa thủy tinh cũng trở nên chậm chạp, tôi nhanh chóng bịa ra một cái cớ trong đầu.

“…… Giáo sư Sacalare, bởi vì trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi phải lập tức về Moscow một chuyến, vé máy bay tôi đã đặt trước trên mạng, đêm nay sẽ khởi hành.”
Tôi lấy cớ lung tung, bởi vì tôi chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này, không muốn ở lại một phút đồng hồ nào nữa, nhớ tới huyễn cảnh chân thực trong mơ vừa rồi, tôi liền sợ hãi đến run cả da đầu.

Cho dù có lẽ đó chỉ là một giấc mơ hoang đường, Agaras tiến hóa thành người là chuyện hoàn toàn không phù hợp với thuyết tiến hóa, nhưng trong lòng tôi vẫn bị sợ hãi lấn chiếm.
Thế nhưng khi tôi vừa bước một bước đầu tiên ra bậc thang, lại nghe được Sacalare ở phía sau nâng cao âm lượng, thanh âm cô ta bén nhọn như muốn ghim vào màng tai tôi.


“Học sĩ Dessaro, chúng tôi cần cậu.

Trong hành trình kế tiếp, tôi hi vọng cậu có thể xuất phát cùng với đoàn thuyền khảo sát khoa học của chúng tôi, cũng như tiếp tục nghiên cứu hạng mục nhân ngư ở trên thuyền.

Đương nhiên, cậu có thể lựa chọn trở về Moscow, nếu, cậu hi vọng nhìn thấy video của mình trên youtube.”
Tai tôi đột nhiên ù ù như bị nện một cú thật mạnh, đại não choáng váng quay cuồng, theo bản năng chống lên tay vịn cầu thang mới có thể ngăn cản thân thể trượt xuống tầng.
Vài phút trôi qua tôi vẫn không thể xác định bản thân vừa nghe được cái gì, tôi thật sự không thể tin nổi những lời Sacalare vừa nói, cả người ngây ngốc đứng ở đó.
— Cái camera kia đã thu được tất cả, toàn bộ những thứ kinh khủng tôi gặp phải hai ngày nay đã bị Sacalare nhìn thấy, mà một sĩ quan kiêm học giả có thân phận và danh vọng như cô ta, thế mà lại dùng thứ đó làm lợi thế, tỉ bỉ uy hiếp tôi.
Không…… Không, tại sao có thể như vậy? Là một nghiên cứu viên của chính phủ, sao Sacalare có thể làm như vậy?
Có lẽ…… Có lẽ bọn họ hoàn toàn không phải là người của chính phủ.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới những lời Rhine nói trước khi ngất xỉu, ý tứ cảnh cáo của anh ta rõ ràng như vậy, mà lúc ấy tôi lại không nghe ra được.

Tất cả những thứ này là……
Là sớm có âm mưu! Sớm có âm mưu!
Đáng lẽ tôi nên nhận ra nhiều manh mối khác thường như vậy từ sớm, là tôi suy nghĩ quá đơn thuần, là tôi quá ngu xuẩn! Tôi chậm rãi hồi phục tinh thần trong khiếp sợ và nhục nhã cực độ, nhưng trước mắt vẫn tối đen, thậm chí không dám quay đầu nhìn thẳng vào Sacalare, bởi vì tôi đột nhiên cảm thấy bản thân chẳng khác nào một con thú bị xích lại mặc người ta làm nhục.
Môi của tôi run rẩy, rít ra vài chữ rời rạc từ kẽ răng.


“Các người…… Rốt cuộc…… Là loại người gì? Rốt cuộc…… Có mục đích gì? Muốn khởi hành đến chỗ nào?”
“Rồi cậu sẽ biết thôi, Dessaro tiên sinh, bởi vì, cậu là nghiên cứu viên mà chúng tôi không thể thiếu a.”
Sacalare cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, ngữ khí của cô ta nhẹ nhàng bâng quơ, giống như đang trần thuật một chuyện không quan trọng, thế nhưng từng chữ đều giống như gọt vào xương cốt, khiến não của tôi chấn động đến phát đau, má lại càng nóng cháy như vừa bị quăng một cái tát.
Ngón tay tôi nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, gân xanh trên mu bàn tay như muốn nổ tung ngay tức khắc, toàn bộ máu trong người đều xông thẳng lên đại não, có loại xúc động muốn bí mật giết chết Sacalare ở trong này.

Nhưng tôi ngay lập tức bị suy nghĩ của mình làm giật mình, tại sao tôi lại nảy sinh ý nghĩ đáng sợ như vậy chứ!
Hóa ra khi con người gặp phải đả kích nghiêm trọng, đều trở nên đáng sợ như vậy.
Thế nhưng, xúc động chỉ là xúc động, tôi không thể xuống tay, cũng sẽ tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy.
“Thật ti bỉ…… Các người…… Tôi muốn rời khỏi nơi này, đêm nay sẽ đi, tôi tuyệt đối sẽ không để các người khống chế!”
Cổ họng của tôi phát ra một tiếng rít gào như rống giận, nhanh chóng vọt từ tầng ba xuống, trước khi lao ra cửa, âm thanh như âm hồn bất tán của Sacalare lại bay tới sau lưng tôi, thản nhiên đáp lại.

“Cứ việc đi đi, Dessaro tiên sinh, cậu cần thời gian để chấp nhận, nhưng tôi tin cậu sẽ nhanh chóng trở về thôi.

Cậu là người thông mình mà.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK