Giờ này khắc này, tình cảnh này, suy nghĩ muốn giết chết anh ta luôn luôn trôi nổi ở trong đầu tôi.
Tôi không hận anh ta cưỡng hôn tôi, tôi chỉ hận đôi môi thuần khiết của tôi ngay cả môi Lương Sâm còn chưa chạm qua làm sao lại năm lần bảy lượt bị anh ta chiếm hời trước.
Tôi dồn sức đẩy anh ta ra, “Mẹ nó có phải anh điên rồi hay không…”
Tôi cho rằng anh ta lại như trước kia, sẽ vu hãm tôi quyến rũ anh ta trước, không ngờ đêm nay anh ta lại rất trịnh trọng nói một câu: “Em chuốc say tôi, chẳng lẽ không phải muốn khiến cho tôi như vậy với em sao?”
“Anh tưởng tôi có bệnh sao? !” Tôi có chút hổn hển bò xuống giường đạp cửa rời đi.
Về nhà, tôi bổ về phía Tần Hương Liên lúc này đang ở trên giường của tôi bình yên đi vào giấc ngủ, giận dữ hét: “Cậu cái đồ khốn khiếp thấy chết mà không cứu…”
Tần Hương Liên mơ mơ màng màng, bị kinh sợ không nhỏ, ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn tôi khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng sau một lúc lâu cũng không thốt nổi một câu.
“Cậu nhất định không phải bạn tôi, bạn tôi tuyệt đối sẽ không đối xử với tôi như vậy.” Tôi tức giận nói.
Tần Hương Liên rốt cục hồi hồn, hoảng sợ hỏi: “Cậu… Thất thân ?”
Tôi phẫn hận gật đầu, “Không khác mấy.”
Ánh mắt Tần Hương Liên bi tráng mà tưởng thật nói: “Thế … Chúc mừng cậu nhé.”
“Cậu…” Tôi nghiêm túc nói, “Cậu đừng ngủ giường của tôi, cút về nhà ngủ cùng tên cầm thú kia đi.”
Tần Hương Liên là ai? Cậu ta sẽ vì một câu nói của tôi mà về nhà thì đó không phải Tần Hương Liên tôi quen biết, đấy là Trần Thế Mỹ vứt bỏ vị Tần Hương Liên kia.
Cậu ta tinh thần hang hái sáp vào tôi, “Kể chi tiết ra nghe một tý đi…”
“Tránh ra!” Tôi không buồn nghĩ lại bắt đầu rống cậu ta.
Tần Hương Liên thấy tôi dường như thật sự tức giận, bèn thu hồi trêu ghẹo, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ biết anh ta có tình ý đối với cậu…” Nói xong, Tần Hương Liên tiến lên nhẹ nhàng nắm bả vai tôi, “Dư Thắng Nam, tôi chỉ là không ngờ cậu quá mức cực nhọc mà thôi, Miêu Thuật có gì không tốt?”
Tôi thở dài, “Anh ta cái gì cũng không tốt, xin cậu đừng làm mối lung tung, được không?”
Tần Hương Liên cũng thở dài theo, “Lương Sâm có chỗ nào tốt?”
“Chỗ nào cũng tốt.” Tôi không cần nghĩ ngợi liền trả lời.
“Nhưng mà… Anh ấy sẽ không thích cậu.” Vẻ mặt Tần Hương Liên đặc biệt đứng đắn.
Tôi gục đầu xuống, “Nhưng mà tôi thích anh ấy.”
“Cậu, cô gái ngốc nghếch …” Tần Hương Liên vỗ vỗ lưng tôi, tôi cũng nhân thể tựa đầu vào bờ vai cậu ta.
Cho tới bây giờ tôi chưa từng coi Tần Hương Liên trở thành người khác phái, ở trên người cậu ta cũng quả thật cho tới bây giờ tôi chưa từng ngửi thấy chút mùi của giống đực, cậu ta luôn sửa soạn bản thân rất gọn gàng, trên người lúc nào cũng xức hương, thậm chí trước khi ngủ còn chú trọng bảo dưỡng khuôn mặt xinh đẹp hơn cả tôi.
Có khi, tôi sẽ thường xuyên tò mò hỏi cậu ta rốt cuộc là ở trên hay là ở dưới, cậu ta lúc nào cũng giậm chân không thèm để ý tôi nữa. Tôi vừa thấy loại động tác thân thể này của cậu ta, ra vẻ hiểu rõ nói: “Ồ, nhìn ra rồi, ở dưới …”
Lúc này, Tần Hương Liên luôn có xúc động muốn nhào đến đập tôi một trận.
Kỳ thật mấy năm nay, tôi nghĩ, nếu không có Tần Hương Liên tôi cũng không thể kiên trì cho tới bây giờ.
Lương Sâm cho tôi tiền bạc, chăm sóc, mà Tần Hương Liên quả thực được gọi là bạn tâm hồn của tôi. Cứ việc xem số lần chúng tôi giận dỗi so với đôi vợ chồng thời mãn kinh chú Từ thím Từ ở tiệm bánh bao còn nhiều hơn, nhưng tình bạn của chúng tôi, cũng có thể nói là tình thân, là bất cứ lúc nào đều không thể dứt bỏ thay thế.
Tôi lại lần nữa nghĩ tới mẹ ruột tôi, người phụ nữ đã cho tôi sinh mệnh, có lẽ thật sự như Lương Sâm nói, bà ấy chỉ là một người trao cho chúng tôi sinh mệnh, chúng tôi thật sự không thể quá khắt khe cái gì về bà?
Tối hôm đó, tôi và Tần Hương Liên tán dóc đến rất khuya, mãi đến khi chúng tôi thật sự mệt mỏi vô cùng mới dựa vào nhau ngủ thiếp đi.
************************
Sáng sớm hôm sau, tôi xách bánh bao Từ gia mở cửa nhà tôi, Miêu Tam đi ra.
Kẻ hành hung Miêu Tam thần sắc bằng phẳng, người bị hại là tôi ngược lại tỏ ra có chút gượng gạo.
“Em cầm cái gì đấy?” Miêu Tam thần sắc tự nhiên vặn hỏi tôi.
Tôi vội dấu bánh bao sau lưng, “Không liên can đến anh.” Nói xong tôi lấy chìa khóa mở cửa.
Không ngờ vẫn chậm, Miêu Tam cướp mất bánh bao trong tay tôi, còn mặt dày nói câu “Cám ơn”.
Tôi cười lạnh, “Ngài là người có thân phận, làm sao còn có thể giành giật với dân nghèo chúng tôi loại thức ăn thô lậu này?”
Miêu Tam không hề gì cười cười, “Tôi ăn thứ này của em, xem như cho em thể diện.”
“Anh…”
Quên đi, không cùng người như thế lãng phí tâm tình tốt đẹp sáng sớm của tôi, tôi quay đầu vào nhà sập cửa.
Tần Hương Liên yếu ớt tỉnh dậy trong cơn rung lắc phát rồ của tôi.
“Mau về nhà trông coi cái tên sao chổi cướp đoạt bữa sáng của chúng ta đi…” Tôi nghiêm túc kiến nghị.
Tần Hương Liên ôm cái gối của mình như du hồn lảo đảo rời khỏi nhà của tôi.
Vài ngày sau Miêu Tam đều chưa từng xuất hiện trước mắt tôi, tôi cũng an tâm bắt đầu bắt tay vào tìm cho mình một con đường kiếm tiền, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nhất định phải có thời gian chăm sóc ba, nhưng mà, thật sự rất khó.
Tôi lại mặt ủ mày ê sống uổng mấy ngày, lúc này Miêu Tam vẫn còn chưa xuất hiện, nhưng không đợi đến khi tôi âm thầm vui vẻ, Miêu Thuật tiên sinh lại từ trên trời giáng xuống, hơn nữa còn mang theo một túi hành lý lớn.
Tôi chắn trước cửa đờ đẫn nhìn anh ta, “Anh muốn làm gì?”
“Đòi nợ!” Anh ta nói đến vô cùng nghiêm túc.
Tôi cười nhạt, “Tam thiếu gia, ngài thật đúng là hài hước.”
Sắc mặt Miêu Tam nghiêm túc như cũ, “Người thiếu nợ không có cách trả nợ, tôi có quyền thu hồi nhà cửa, hiện tại nơi này là của tôi.”
Tôi một đầu dấu chấm than, đầu óc thằng nhãi này chẳng lẽ đột nhiên bị lừa đá sao? Loại lời nói vô căn cứ này, anh ta lại còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Tôi đang buồn bực, Miêu Tam lại bổ sung, “Đương nhiên, tôi sẽ cho bọn em một ít thời gian chuyển nhà, hiện tại em có thể tạm thời ở nhờ tại nơi này.”
“Ở… nhờ? Tôi?” Tôi chỉ vào chính mình hỏi.
Miêu Tam căn bản không để ý tới tôi, lách mình vào phòng. Không đến 2 phút, tôi mới phát giác hành lý anh ta vừa mới tự mang hóa ra chỉ là bàn ăn khai vị, phía sau bốn năm người chậm rãi đi theo, bày biện bao lớn bao nhỏ khiến phòng khách nhà tôi không còn chỗ đặt chân, gà bay chó nhảy. Nếu không nhìn đống hộp giấy lớn nhỏ còn có Miêu Tam đứng bên cạnh tôi, tôi thậm chí hoài nghi hết thảy vừa rồi đều chỉ là ảo giác.
Tôi lắc lắc đầu, “Tam thiếu gia, ngài đừng náo loạn nữa, được không?”
Không đợi Miêu Tam mở miệng, lại một đám người tới, cùng dỡ hộp giấy ra, sau đó lại thần kì ráp lại thành một cái giường.
Nhân viên làm việc ngẩng đầu hỏi Miêu Tam, “Miêu tiên sinh, xin hỏi đặt giường ở đâu?”
Miêu Tam vuốt cằm, lại có thể chỉ hướng phòng của tôi.
Tôi vội ngăn cản, “Không phải anh nghiêm túc chứ?”
Miêu Tam nghiêm mặt nói: “Em thấy tôi giống như nói đùa sao?”
Trong khi nói chuyện, hai người đàn ông lực lưỡng nâng giường của tôi đem ra ngoài.
“Miêu Tam, rốt cuộc anh muốn làm sao?” Lần này, tôi thật sự nổi giận.
“Tôi muốn chuyển vào ở, em không nhìn ra được sao?” Miêu Tam dùng ánh mắt như xem đồ ngốc nhìn tôi.
Bởi vì đối phương không thỏa hiệp, giường của tôi bị chuyển ra ban công, mà Miêu Tam thành công vào ở phòng riêng của tôi.
Kỳ thực tôi thật sự có nghĩ tới kêu cứu, chỉ là vừa cầm lấy điện thoại, Miêu Tam đi qua bên cạnh tôi nhẹ nhàng nói một câu, “Tôi có lẽ có thể bổ sung em một ít tiền thuê nhà…”
“Tiền thuê nhà thêm phí điện nước, anh cho tôi ba ngàn không trả số lẻ.” Tôi buông điện thoại vội vàng nói.
Nháy mắt tôi từ nguyên cáo biến thành tội phạm xảo trá vơ vét tài sản.
“Thành giao!”
Tôi nhất thời đấm ngực dậm chân báo giá quá thấp, đối với loại con ông cháu cha căn bản không hiểu giá cả thị trường thuê mướn này mà nói, tôi rao giá trên trời như thế anh ta đều không cảm giác được, tôi thực nên xuống tay ác chút nữa, con người tôi sao lại mềm lòng như vậy đây?
Vì thế, tôi làm nỗ lực sau cùng, “Còn có phí trông đồ khoảng năm trăm đồng, anh ở nhà của tôi ăn cơm không? Ăn cơm phải tính tiền ngoài.”
Miêu Tam nhíu mày nhìn tôi, “Nếu em lại tiếp tục tính toán chi li, tôi sẽ cho em tiền thuê nhà khấu trừ từ hai ngàn vạn Đô la.”
Tôi vội cười ha ha, “Cùng lắm thì tôi phụ trách bữa cơm, mọi sự từ từ thương lượng.”
Đùa sao, tôi đây thất nghiệp lang thang thật vất vả mới trông thấy đầu mối kiếm tiền, làm sao có thể để loại chuyện tốt này trốn mất từ trong lòng bàn tay mình chứ?
Miêu Tam đi vào phòng tôi, nhìn quanh một vòng rồi nói: “Đây… Thật là phòng của em?”
Tôi ôm cánh tay, “Bằng không thì sao? Của lão Tần ?”
Miêu Tam nói: “Không giống phòng của con gái trong tưởng tượng của tôi.”
Nghe anh ta nói xong, tôi cũng nhịn không được cẩn thận đánh giá phòng mình một chút, “Rất sạch sẽ nha, có vấn đề gì?”
Miêu Tam tự tiện mở tủ quần áo của tôi, “Tôi thật sự không biết tủ quần áo của phụ nữ có thể rỗng không thành như vậy…”
Tôi tỉ mỉ hồi tưởng lại, bản thân hận không thể không ăn không ngủ, một ngày dùng hai mươi tư giờ đi kiếm tiền, ai có tâm tình đi dạo phố đã thâm hụt tiền lại lãng phí.
“Hiện tại gian phòng này anh thuê rồi, tiện nói luôn, tốt nhất trả trước cho tôi nửa năm tiền thuê nhà.” Tôi vẻ mặt nghiêm túc nói.
Miêu Tam không thốt một câu, chỉ dọc theo phòng tôi đi một vòng, dường như cũng rất cẩn thận nhìn một vòng.
Lúc này trời đã tối rồi, Tần Hương Liên tâm tình đẹp đẽ cũng mang ba tôi tản bộ trở về, nhìn đến tình cảnh ở nhà tôi, mỉm cười, cái gì cũng không hỏi đi về nhà.
Ba tôi vội kéo tôi qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Nam, người này là ai vậy? Bạn trai con à?”
Tôi cười thấp giọng nói: “Không phải, ba, anh ta thuê phòng của chúng ta, anh ta ở đây, chúng ta có tiền. Cao hứng không?”
Ba tôi gật đầu, “Cao hứng.” Nói xong, ba tôi chủ động đi đến bên Miêu Tam, lại còn rất phong độ vươn tay qua, “Xin chào, tôi là ba của Thắng Nam, hoan nghênh ngài đến trọ lại nhà tôi.”
Miêu Tam đứng ở nơi đó, tôi lần đầu tiên chụp được khoảnh khắc lo lắng ở trong ánh mắt anh ta, chẳng qua, ngay nháy mắt sau, liền mỉm cười vươn tay cùng ba tôi tiến hành lần đầu tiên gặp mặt hữu hảo. Tôi không nhịn được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Buổi tối, tôi qua phòng ba tôi trải chăn xuống sàn bên cạnh giường ông, sau đó quay đầu lại đi ra ngoài đem giường đệm chiếm hơn phân nửa cái ban công của mình dỡ bỏ, toàn bộ quá trình Miêu Tam bưng cốc nước nhìn tôi, một tẹo ý tứ giúp đỡ đều không có. Có điều, cuối cùng anh ta không quên cho tôi một câu ca ngợi, “Dư Thắng Nam, em thật đúng là chẳng khác đàn ông là mấy.”
“…” Tôi lau mồ hôi, “Loại thú vui trong cuộc sống này, anh vĩnh viễn cũng không lĩnh hội được, thông cảm cho anh.”
Miêu Tam tựa như đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì, đột nhiên lại cười lên tiếng, “Tôi có lẽ thật sự cảm nhận được …”
Tôi liếc mắt khinh thường cũng không nối tiếp lời nói quái lạ của anh ta.
Đợi đến tôi xong việc tính tắm rửa một cái, không nghĩ tới vào phòng tắm, nhất thời như đi vào phòng tắm nhà người khác, tất cả đồ dùng rửa mặt toàn bộ đều đổi thành của khách thuê.
Tôi quay đầu muốn đi tìm khách thuê bàn một chút về vài vấn đề kỹ xảo duy trì quan hệ hữu hảo cùng chủ nhà.
Không ngờ, vừa quay đầu, Miêu Tam lại đã đứng ở sau lưng tôi, làm cho bà đây khiếp sợ toàn thân toát mồ hôi.
Danh Sách Chương: