Câu cuối cùng nói vô cùng nhỏ giọng, đã xem như rất thành thật rồi.
Nếu không phải nhìn thấy cô Đổng tay chân nhỏ nhắn lại có cống hiến lớn như vậy với đại đội.
Thím Ngô cũng chẳng nhẹ lời mà bảo cô nghỉ ngơi, phải biết rằng ở thời đại quang vinh là lao động này, lười biếng là chuyện rất đáng xấu hổ.
Đổng Gia Anh bị ép cắt đứt hoạt động tầm bảo trong lòng một trận buồn bực.
Hôm nay chính là một cơ hội tốt khó có được! Bình thường đại đội cũng sẽ không để cho các nữ thanh niên các cô tới gần rừng đào, sợ bọn họ ăn vụng đào.
Đáng giận, đồ vật còn chưa đào xong, những người nông thôn đáng ghét này đều tụ tập lại đây.
Vừa rồi rốt cuộc là ai hô hào, thật sự là không có kiến thức, phá hỏng chuyện tốt của cô ta.
Nghĩ đến ngày mai đại đội sẽ bắt đầu phái lao động cường tráng đi thu đá phấn, mặt cô ta lúc trắng lúc xanh, rất giống đèn pin sắp hết pin.
Cô ta gượng cười: “Thím Ngô, con không sao, hơi mệt tí mà, bên ấy xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô ta vừa nói vừa dậm mạnh chân đẩy lá cây và bùn đất lấp lại cái hố nhỏ vừa đào.
Thím Ngô vừa nghe, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt khen ngợi Đổng Gia Anh vô tư tốt đẹp.
Hành động này của cô ta, đã thêm một khoản thu nhập không nhỏ với tất cả thôn dân..
Đổng Gia Anh cảm giác được lỗ hổng dưới chân đã lấp đầy, vội vàng đứng dậy, làm bộ hoạt động tay chân, rồi cùng thím Ngô đi xem chuyện gì, rất nhanh đã tiến đến chỗ Trình Hiểu Yến.
Thím Ngô thấy chất liệu quần áo của Đổng Gia Anh đẹp đẽ sạch sẽ không khỏi cảm thán người thành phố cái gì cũng tốt, mơ ước về cuộc sống trên thành phố với đãi ngộ cực kỳ tốt.
Còn Đổng Gia Anh thấy việc đã hỏng liền mang theo giỏ trúc mà chạy thẳng về nhà thanh niên dưới núi, bỏ cả mấy bạn thanh niên của mình.
Trình Hiểu Yến vốn chỉ muốn thu hút sự chú ý, khiến mọi người tụ về đây để cản Đổng Gia Anh đào đất.
Ai ngờ thật sự đào được một cục đá phấn rất lớn.
Danh Sách Chương: