• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì điều động công việc của bố mẹ, cả nhà Mộ Dung Nguyệt chuyển tới thành phố H.

Hôm nay là ngày đầu cô chuyển tới trường trung học thành phố, sáng sớm đã tới tìm chủ nhiệm lớp báo cáo, sau đó được người giáo viên trung niên dịu dàng này đưa tới lớp 11/3.

Tiết đầu buổi sáng là môn toán, tất cả mọi người đang chăm chú nghe giáo viên giảng ví dụ mẫu.

Lúc vào phòng học, Mộ Dung Nguyệt nhìn thoáng qua đề bài trên bài đen, đang học về tính toán vector trong không gian, cũng may cô có chuẩn bị bài.

"Chào mọi người, tớ là Mộ Dung Nguyệt, mong được mọi người chăm sóc nhiều hơn."

Giọng nói thiếu nữ dịu dàng, tuy rằng rất nhẹ nhưng từng chữ từng chữ chui vào lỗ tai người nào đó, vừa nghe đã khiến hắn... cứng.

Cố Hành là bạn học duy nhất trong lớp đang ngủ, cuối cùng anh ngẩng đầu lên.

"Dễ nghe." Ánh mắt Cố Hành thẳng tắp nhìn về phía thiếu nữ, cô không thấp, có thể là do đồng phục khá rộng mà nhìn tương đối nhỏ xinh.

Cố Hành chỉ nói hai chữ, bên cạnh lập tức có bạn học vỗ tay, cũng không màng tới việc đang lên lớp, Trương Tử kêu lên, "Chào mừng bạn học mới!"

Các bạn khác trong lớp cũng vỗ tay hoan nghênh.



Mấy bạn học vốn dĩ đang cúi đầu đọc sách cũng đồng loạt nhìn về phía cô, vừa rồi bọn họ có nghe lầm không vậy? Cố Hành nói hai chữ 'dễ nghe' sao?

Chủ nhiệm lớp nói với Mộ Dung Nguyệt, "Em qua bên kia ngồi đi, rồi bắt đầu học cùng các bạn."

Vài nữ sinh không khỏi hâm mộ ghen tị, vận may của bạn học mới này cũng thật tốt, chủ nhiệm lớp vậy mà cho cô ngồi cùng bàn với Cố Hành.

Mộ Dung Nguyệt đi tới vị trí của mình, ánh mắt đánh giá của Cố Hành càng trực tiếp hơn, không hiểu sao cô lại cảm thấy bị nhìn đến trần trụi.

Mộ Dung Nguyệt lễ phép gật đầu chào hỏi với Cố Hành, anh cười lên một cái, cô đã không thể rời mắt nổi, bạn học mới của cô thật đẹp... Mà bên cạnh cũng có người nhìn thấy một màn này, Mã Vi Vi âm thầm tiếc hận vì không nhanh tay ghi lại hình ảnh trước mặt, nam thần Cố, cái vị học bá lạnh lùng như núi tuyết này vừa cười với bạn học mới sao?

Tiết toán này Mã Vi Vi hoàn toàn không có tâm tư nghe giảng, trái tim thiếu nữ của cô bây giờ đang nhảy loạn lên rồi.

Bên này, Cố Hành nhẹ nhàng dịch ghế vào trong, Mộ Dung Nguyệt nhỏ giọng cảm ơn rồi ngồi xuống, lấy sách giáo khoa ra nghe giảng.

Ơ, bạn cùng bàn mới hình như không mang sách. Mộ Dung Nguyệt nhìn mặt bàn trống không của Cố Hành, cô khẽ đấy quyển sách ra giữa rồi viết lên giấy, chúng ta xem chung đi.

Tất nhiên Cố Hành sẽ không từ chối, bạn cùng bàn mới của anh thật đáng yêu khiến anh có cảm giác như đã từng quen biết.

Sau này Mộ Dung Nguyệt mới biết, cái người tên Cố Hành này từ cấp hai đã liên tục đạt quán quân Olympic, sớm đã được cử đi đại học P, vậy mà cô còn mượn sách cho anh đọc, đánh giá quá thấp chỉ số thông minh rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK