Vương Khánh Thiên nhìn thấy người kia khi nhận ra mình nét mặt bỗng trở nên tối sầm lại, tuy đã cố gắng để tỏ ra bình thường nhưng hắn biết cô đang để tâm tới sự xuất hiện của hắn. Vô thức khóe miệng nhếch cao lên một chút, Vương Khánh Thiên bước tới chào trước.
- Ồ, em dâu hôm nay về nhà à?
Người đàn ông này rất cao lớn, mang khí chất giống như của người châu Âu, nhưng ở trong đôi mắt của hắn lại có gì đó không thành thật. Đấy là những gì Khả Ngân cảm nhận được khi nhìn vào hắn, loại người này vẫn là mang tới cảm giác khó gần. Nhưng dù sao cũng chạm mặt rồi, cậu theo phép giữ lịch sự cũng đành gật đầu.
- Chào anh, anh mới tới chơi à?
Vương Khánh Thiên dừng hẳn lại trước mặt cô, hai tay bỏ trong túi quần.
- Ừ, tôi cũng đang định về đây.
Khả Ngân không hề có ý định giữ người, chỉ gật đầu bước qua.
- Vâng, tạm biệt anh.
Cô cứ như vậy bước qua, một cái quay đầu cũng không có. Vương Khánh Thiên nhìn cô, bất giác cảm thấy thật thú vị, nhếch miệng.
- Vương Dịch Phong dạo này thế nào rồi?
Khả Ngân chợt khựng lại, bóng lưng có chút gượng gạo nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, cô quay đầu mỉm cười.
- Cảm ơn anh đã quan tâm, anh ấy dạo này rất tốt. Có lẽ nhanh thôi sẽ có thể tới công ty được rồi!
Vương Khánh Thiên nhếch miệng, ở trong ánh mắt khẽ rủ xuống của hắn nhìn không ra hàm ý.
- Vậy thì tốt rồi.
Vương Khánh Thiên xoay người bước đi. Khả Ngân nheo mắt nhìn, đúng như anh Vương Vũ đã dặn dò cô, ở trong con người của gã đàn ông đó có gì đó thật nguy hiểm.
Khả Ngân xoay người bước vào nhà, quản gia đang đứng ở ngay ngoài cửa, khuôn mặt hiện lên cực kì lo lắng.
Khả Ngân hỏi ông.
- Mẹ tôi dạo này thế nào?
Lão quản gia hơi liếc mắt về phía sau, có chút lưỡng lự trả lời.
- Sức khoẻ phu nhân dạo này không được tốt!
Khả Ngân mím môi, sau đó đẩy cửa đi vào trong nhà. Vương mama ngồi ở sofa phòng khách, một tay đang giơ lên đỡ trán ngồi tựa vào thành ghế, ngay cả khi Khả Ngân bước vào bà cũng không phát hiện ra. Cô bước tới bàn trà trước mặt bà, buông túi nilon trên tay xuống trên bàn rồi đỡ lấy tay bà.
- Mẹ sao vậy?
Vương mama ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt khiến Khả Ngân phải giật mình. Thần thái bà giống như vừa gặp ma vậy, chỉ một thời gian không gặp mà bà đã tiều tụy đi trông thấy.
Nhìn thấy Khả Ngân, Vương mama vội bấu chặt lấy bắp tay cô.
- Dịch Phong, Dịch Phong dạo này thế nào rồi?
Khả Ngân rũ mi, không có lòng dạ nào để nói.
- Anh ấy vẫn vậy thôi ạ.
Vương mama thất thần, dường như ở trong ánh mắt bà có điều gì lo lắng lắm. Khả Ngân gặng hỏi.
- Có chuyện gì vậy mẹ?
Vương mama lảo đảo đứng dậy, sau đó hoang mang bước lên lầu.
- Không được, mẹ phải làm gì đó mới được.
Vương Khả Ngân mím môi, tuy cô không hiểu được chuyện gì đang diễn ra nhưng dường như là một chuyện không tốt. Mà sau đó Khả Ngân lại chẳng ngờ chuyện không tốt ấy lại khiến cho Vương gia mất đi tất cả. Khả Ngân trở về nhà, Vương Dịch Phong đang ngồi ở phòng khách, cô nhìn hắn một cái sau đó đi vào. Vương Dịch Phong hôm nay kỳ lạ rất tỉnh táo, hắn ngẩng đầu hỏi.
- Vừa đi đâu về vậy?
Khả Ngân giơ túi nilon ra phía trước.
- Về nhà, mẹ cho đồ ăn này.
Vương Dịch Phong đứng dậy, theo Khả Ngân đi vào trong bếp.
- Nấu cơm đi, tôi đói rồi.
Khả Ngân đặt những hộp trong túi nilon ra bàn, quay người mở tủ lấy gạo.
- Biết rồi.
Vương Dịch Phong tựa vào kệ bếp nhìn Khả Ngân tất bật vo gạo, dạo gần đây nhìn Khả Ngân càng ngày càng đúng mực người vợ hiền. Mỗi ngày đều rất ngoan ngoãn dọn dẹp nấu cơm, không cằn nhằn lấy nửa lời. Vương Dịch Phong nhìn bóng lưng bận rộn của cô, khẽ cười.
- Khả Ngân, cô cũng kiên nhẫn thật.
Với tình trạng bỏ bê bản thân hiện tại, mọi thứ đều không màng, Vương Dịch Phong không nghĩ tới Khả Ngân vẫn kiên nhẫn ở lại bên hắn suốt mấy tháng qua. Lẽ nào cô chịu đựng như vậy là để níu giữ cuộc hôn nhân này?
Khả Ngân không nói gì, bắt đầu đo nước cho vào nồi. Vương Dịch Phong biết cô vẫn đang nghe hắn nói, cho nên dù không được cậu hưởng ứng lại vẫn tiếp tục hỏi.
- Nếu một ngày nào đó gia sản của tôi cũng không còn, cô có còn ở lại bên tôi không?
Khả Ngân không quay đầu, động tác tay hơi dừng lại một chút sau đó bình thản cắm cơm, nhàn nhạt trả lời.
- Chuyện này cần phải hỏi sao?
Vương Dịch Phong cúi đầu khẽ cười nhạt.
- Cũng phải.
Một con người yêu vật chất như Khả Ngân, luôn coi tiền là lý tưởng sống mà còn cần phải hỏi câu này sao?
Vương Dịch Phong không cùng cô nói chuyện nữa, nhấc người đi ra khỏi phòng bếp, bóng lưng nhanh chóng khuất sau ngưỡng cửa. Còn lại một mình Khả Ngân vẫn đang đứng ở trong phòng bếp, cơm đã cắm xong mà người vẫn còn đứng yên như vậy, bỗng nhiên cô trầm mặc.
Tự hỏi ở trong lòng chính mình, nếu một ngày nào đó gia sản của Vương Dịch Phong không còn, cô liệu rằng có còn bên hắn nữa hay không?