Lúc này bầu trời vốn dĩ đang oi bức nắng nóng đột nhiên xuất hiện cơn mưa rào, Chu Quang Viễn nắm lấy tay của Từ Y vân kéo cô chạy dưới mưa băng qua những tán cây dừa cao vuốt rồi lại xuyên qua những hàng hoa giấy rực rỡ.
Đây là cơn mưa đầu mùa hạ không thể nào tắm mưa được nên hai người chạy như bay đến căn homestay mà Chu Quang Viễn định đến để kịp trú.
Cơn mưa bất chợt giữa ngày hè nóng bức ấy, những giọt mưa rơi xuống nền cát nóng dính lên chân của hai người. Từ Y Vân chạy phía sau Chu Quang Viễn, cô nhìn bàn tay to lớn của anh đang nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của mình làm cô đột nhiên cảm thấy nếu dù là có giông bão mưa sa, chỉ cần đôi tay này còn được anh nắm lấy thì trời có sập xuống cô vẫn nguyện nép sau lưng anh.
Chu Quang Viễn là tình yêu đầu đời của Từ Y Vân cô, cũng là người đầu tiên nắm lấy tay cô chạy băng qua cơn mưa đầu mùa. Người đầu tiên mà cô trao cho nụ hôn và cũng là người cô bất chấp tất cả để yêu, chính là anh Chu Quang Viễn.
Đoạn đường phía trước cũng khá xa, hai người tuy chạy kịp đến homestay nhưng đồ của cả hai cũng đã ướt gần hết. Cơn mưa đầu mùa rất dễ cảm lạnh, Chu Quang Viễn bỏ ba lô xuống sàn rồi liền dẫn Từ Y Vân vào trong phòng tắm lục lọi lấy khăn lau tóc cho cô. Anh cẩn thận lau đi những giọt nước mưa đọng lại trên mặt của cô rồi dịu dàng xoa tóc.
“Lau nhanh lên, cẩn thận cảm mạo.” Anh nói.
Từ Y Vân nhận lấy khăn tiếp tục lau tóc, miệng thì cười tủm tỉm không che nổi sự phấn khích trong lòng.
Lúc này Chu Quang Viễn cuối người ngồi xổm xuống, anh lấy vòi xịt nước bên cạnh nhẹ nhàng rửa đi những vệt cát dính trên đôi chân của Từ Y Vân làm cô ban đầu có chút ngạc nhiên nhưng sau đó cũng đứng yên mà hưởng thụ.
Từ Y Vân thầm nghĩ Chu Quang Viễn chua đáo như vậy thế sao người phụ nữ trước lại nhẫn tâm rời đi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhờ cô ấy rời đi nên ngày hôm nay Từ Y Vân cô mới có cơ hội.
Nhân cơ hội có một không hai này, Từ Y Vân nũng niệu lên tiếng: “Ây da, chú Chu à em lạnh quá!”
Chu Quang Viễn rửa chân cho cô xong cũng nhanh chóng đứng lên.
“Có phải là cảm rồi không?”
Sao lại nhanh cảm như vậy?
Từ Y Vân bày ra bộ mặt bí xị vô lực dựa vào vòng ngực săn chắc của anh mà nói: “Chắc là em cảm rồi, người ta lạnh quá đi.”
Chu Quang Viễn không nói không rằng trực tiếp bế Từ Y Vân lên bước ra khỏi phòng tắm rồi đặt cô gọn gàng ngồi trên giường. Anh mở cửa rủ ra lấy khăn choàng tắm chuẩn bị sẵn trong mỗi homestay rồi khoác lên người Từ Y Vân.
“Nghỉ ngơi mộ chút đi, ngoài trời vẫn còn mưa.” Giọng nói anh ấm áp mà trầm ngâm như gỗ mộc bên tai cô khiến mọi giác quan liền thức tỉnh rõ ràng.
Nói xong Chu Quang Viễn đứng lên chuẩn bị ra khỏi phòng thì Từ Y Vân vội hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Cầu thang bị hư, tôi đi sửa lại.”
“Đây là homestay của anh nên em làm gì cũng được đúng không?” Cô hỏi.
“Ý của em là sao?” Chu Quang Viễn chưa hiểu lắm cô muốn làm gì.
“Em muốn tắm.”
Sau câu nói đó của Từ Y Vân thì cả hai rơi vào không gian im lặng, anh nhìn cô và cô nhìn anh. Từ Y Vân không biết Chu Quang Viễn đang nghĩ gì mà gương mặt của anh tự nhiên đỏ ửng lên.
Anh quay lưng lại nhanh chóng rời khỏi phòng còn không quên văng lại câu nói: “Em muốn làm gì thì làm.”
Từ Y Vân chu mỏ đứng lên đóng cửa phòng lại, miệng còn lẩm bẩm: “Hứ! Còn giả bộ như thanh cao lắm, Chu Quang Viễn ơi anh động lòng rồi!”
Trong phòng tắm Từ Y Vân ngâm mình trong bồn nước nóng, cơn mưa bên ngoài đột nhiên lại lớn hơn khi nãy, lớn đến mức Chu Quang Viễn đang đóng đinh ngoài cầu thang nhưng vẫn bị tiếng mưa lấn áp.
Từ Y Vân tắm xong sạch sẽ mặc độ rồi nước ra khỏi phòng tìm Chu Quang Viễn, lúc này nhìn thấy dụng cụ đục đẽo đã được cất gọn vào ba lô, mà cầu thang cũng có dấu tích của vừa sửa xong.
Chu Quang Viễn ngồi dựa vào ghế dài nhìn ra ngoài trời mưa đang xối xả, bóng lưng của anh trông rất cô đơn.
Từ Y Vân từ phía sau bước đến nhẹ nhàng ôm lấy cổ của anh, lúc này Chu Quang Viễn hơi giật mình như vừa mới thoát ra từ cõi mộng.
“Tắm xong rồi à?” Anh hỏi.
Từ Y Vân gật đầu, hơi thở nóng hổi của cô phà bên tai anh.
“Anh cũng tắm đi, cơn mưa này có lẽ rất lâu mới dứt.” Từ Y Vân nói.
Đột nhiên Chu Quang Viễn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Từ Y Vân đang đặt trên ngực của mình, đây là lần đầu tiên hiếm hoi anh chủ động như vậy.
Anh cất tiếng, giọng nói trầm thấp của anh trái ngược với tiếng mưa xào xạc lạnh lẽo ngoài kia từ từ từng chữ rót vào tai của cô: “Em đi theo tôi sẽ rất thiệt thòi, cũng giống như cơn mưa này khi nãy, dù chỉ vài hạt rơi nhưng tôi vẫn không thể bảo vệ em khô ráo được.”