Gần đây Trác Hiên quả thật rất vui vẻ.
Đương nhiên, trêи mặt Trác Hiên không có biểu tình gì. Người nào cũng có thể phân ra được sự khác nhau giữa thịt thối của động vật biến dị với những mỹ thực mà Mai Lạc Hương tồn trữ.
Gần đây anh thật sự không có tâm tư nào trêи những việc bình thường này, anh đang vào giai đoạn đột phá Tiên Thiên Hậu Thiên, lại cố tình gặp phải đại kiếp nạn của thiên địa, sư phụ ngược lại mượn cơ hội này vượt qua chướng ngại, tiến vào Tiên Thiên, thế nhưng anh lại không nắm lấy thời cơ, chỉ có thể dừng lại ở đỉnh phong Hậu Thiên.
Song điều này không có nghĩa là anh thích những hương vị khó ăn của thịt động vật biến dị.
Ăn cơm xong anh nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó vào trong viện luyện công phu một lúc, anh ngoài luyện công phu tên Phương Thốn Gian*, bất luận là binh khí gì đều có thể sử dụng, mà phạm vi bao phủ của binh khí thì không người nào có thể xâm phạm. Là một loại chiêu thức võ công công thủ vẹn toàn. Mà nội khí của Thôn Vân Quyết thì yêu cầu tư chất tương đối cao. Thôn Vân Quyết này chú trọng nhất chính là nội tức liên tục không ngừng, cho nên sau khi tu luyện thành công nội khí hùng hậu, có thể giữ cho không suy kiệt thời gian dài. Nhưng lực độ bạo phát không đủ, có điều rất tương xứng với chiêu thức của anh.
(*: Trong một tấc vuông)
Một lòng tinh tiến. Anh vẫn chưa tu luyện võ thuật khác, nhưng sư phụ anh sở dĩ đột phá Tiên Thiên khó khăn chính là do võ thuật pha tạp, cho nên bình thường lúc ra chiêu cũng kiến thức qua các chiêu thức khác.
Sau đó chính là kiến thức Đông y mà người tập võ cần biết, bất luận là dưỡng sinh, nối xương, ngoại thương vân vân anh đều phải học, dù sao võ giả nếu muốn có thành tựu, giai đoạn đầu không dựa vào tắm thuốc thì rất không khả thi.
Bản thân tập võ nhiều năm như vậy, đã sớm không ngừng đột phá cảnh giới, vượt qua chính mình trở thành mục tiêu, đã thành một loại quán tính của cuộc sống, cho nên, mặc dù tận thế khó khăn, anh cũng không buông tha.
Cự tuyệt vũ khí nóng, từ chối sống tụ tập, khước từ đội ngũ, đây là kiêu ngạo của một võ giả đỉnh cấp.
"Này, Trác Hiên, anh luyện lâu lắm rồi, ăn chút hoa quả đi, bổ sung thêm lượng nước." Bên cửa sổ một cô gái nhìn lén quang minh chính đại kia hiển nhiên không biết võ giả ghét nhất loại tình huống này, có điều sư môn bọn họ không kiêng kị, cho nên Trác Hiên cũng không quan tâm.
Nhưng mà hoa quả? Bản thân vẫn ưa thích sữa tươi hơn một chút. Không biết cô có thể làm ra một ít đồ ngọt từ sữa không?
"Tôi thích sữa tươi." Trác Hiên chưa bao giờ biết cái gì gọi là khách khí, rõ ràng bản thân ăn nhiều như vậy, cô gái kia lại không hề đau lòng, có thể thấy được đồ cũng không ít. Nhưng đồ có nhiều hơn nữa cũng có ngày ăn hết, đợi chân cô tốt rồi, phải đến thành phố bị bỏ hoang khác thu thập vật tư.
Mình còn cần tìm thêm chút dược liệu dự trữ, thuốc men trong tận thế quá mắc.
—————————Thượng Đế chấm dứt góc nhìn phân cách tuyến ————————
"A, lại là sữa tươi, anh uống không ngán à?" Lạc Hương bây giờ nghe đến sữa tươi đã no rồi, "Tôi sẽ làm chút đồ ngọt từ sữa, anh ăn không?"
Không biết có phải là ảo giác không, Lạc Hương cảm thấy khóe miệng Trác Hiên dường như nhếch lên 3 độ.
Nhất định là ảo giác rồi.
Uống xong hai cốc sữa Lạc Hương lấy ra, Trác Hiên không thay đổi sắc mặt đi phòng luyện công, vừa rồi là chiêu thức, Lạc Hương nghĩ lần này có thể muốn luyện nội công chẳng hạn, cô rất có ánh mắt đóng cửa sổ lại, lại lấy máy tính ra bắt đầu đọc tiểu thuyết, chơi trò chơi. Hiện tại sắc trời còn sớm, cô lại là một người bệnh, ngày mai không cần dậy sớm, hiện tại tự nhiên tiếp tục kéo dài chút thời gian, chơi một lúc.
Trước khi đi ngủ, Trác Hiên còn chưa trở về phòng, Lạc Hương vào không gian, làm chút trứng chiên với Sandwich, nấu chút tương chua ngọt cùng cháo gạo, lại làm phần mì lạnh đặt trong hộp cơm, sau đó để những đồ này lên trêи bàn ở phòng khách.
Cho nên, ngày mai dậy muộn cũng sẽ không có người nào quấy rầy rồi.
Hạnh phúc cọ cọ chăn mền, ngửi mùi hoa thơm trêи chăn, một ý niệm cuối cùng trong đầu Lạc Hương chính là có thể dùng hoa khô làm thêm nhiều túi hương hơn nữa. Làm quà rất tốt.
Chờ đến ngày hôm sau Lạc Hương tỉnh lại, mặt trời đã treo trêи cao, Trác Hiên đương nhiên không ở nhà, dù không biết người đàn ông này đi ra ngoài rốt cuộc làm cái gì, có điều Lạc Hương tạm thời sẽ không tự tìm mất mặt đi hỏi. Đưa mắt nhìn cái bàn trong phòng khách, cháo đã ăn xong rồi, chỉ chừa bát không. Sandwich không còn, hộp cơm cũng không thấy.
Duỗi chân, mặc dù Lạc Hương biết còn chưa thể đi đường, nhưng nó đã bắt đầu phục hồi rồi.
Lạc Hương lấy ra chút cháo gạo cùng bánh nướng đã tồn trữ trước kia, tùy tùy tiện tiện ăn vài thứ. Thu thập xong bát đũa, bắt đầu nâng cằm lên bắt đầu suy nghĩ bản thân muốn làm cái gì.
Tuy tận thế tiến đến, chính mình vẫn kỳ vọng có thể có cuộc sống nhàn nhã làm công việc tìm đủ loại hoa trước kia, không có việc thì lên mạng, nhàm chán thì đi du lịch, lén giấu chút giống hiếm có trân quý, hơn nữa chính mình có không gian, cuộc sống như thế không phải việc khó.
Nhưng hiện tại Lạc Hương phát giác, có những việc giống nhau làm vào thời gian khác nhau, cảm giác vẫn không giống nhau.
Ví dụ như hiện tại, bản thân đọc sách xem phim chơi trò chơi tuy rất vui vẻ, nhưng sau khi chơi xong lại có một loại cảm giác chột dạ, nghĩ tới nghĩ lui, đại khái là Lạc Hương cảm thấy người khác đang cố gắng sinh tồn, bản thân lại ở trong này hưởng lạc cuộc sống, có chút hổ thẹn thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Hương rốt cuộc lại dấy lên ngọn lửa phấn đấu —— mình không thể luôn chơi đùa, cũng phải cố gắng nhiều, đi nhiều chút, hiểu nhiều chút về thế giới hoàn toàn mới này.
Có điều lập tức lại nhụt chí, hiện tại đi đứng không tiện, vẫn để chậm rãi đi.
Nhớ tới thời gian trước mình ném vào không gian vài hạt giống kia, Lạc Hương quyết định đi xem. Dù sao cũng là hạt giống trải qua phóng xạ, tóm lại vẫn có chút không giống nhau.
Tiến vào không gian, Lạc Hương phát hiện hạt giống này đã lớn lên rất tươi tốt, mặc dù không biết rốt cuộc có bao nhiêu mầm, nhưng Lạc Hương đại thể ước chừng một chút, hẳn là không ít.
Cẩn thận kiểm tra xem, Lạc Hương kinh ngạc phát hiện, những thực vật này đích xác bắt đầu biến dị, nhưng dường như loại biến dị này bị ước thúc, chỉ thiếu tính công kϊƈɦ, mà lực sinh mệnh lại cường đại lên. Vốn từ khát vọng của chính thực vật mà khuất phục hoàn cảnh, những thực vật này cũng không nở hoa, dựa theo tốc độ sinh trưởng của không gian, thực vật bình thường đã sớm kết quả mới đúng, hiện tại bọn chúng tuy nhiên lại vẫn là thân thể cùng lá cây lớn, chút xíu nụ hoa cũng không có dấu hiệu nở.
Lạc Hương tạm thời còn chưa rõ ràng mấy thực vật bên ngoài biến dị như thế nào, nhưng hiển nhiên thực vật trong không gian này tuy biến dị lại bị không gian khống chế, biến dị không hoàn thành đầy đủ.
Trong đầu Lạc Hương hiện lên một ý niệm, nhưng không kịp bắt lấy. Luôn cảm giác mình nên bắt đầu làm chuyện gì đó. Không nghĩ ra được coi như xong.
Lạc Hương hái một ít lá cây đặt ở trước mũi ngửi ngửi hương vị, cùng hương vị của thực vật bình thường có chút khác nhau, bọn chúng dường như nhiều hơn chút mùi tà khí thơm ngọt. Lạc Hương tuy cảm thấy những thực vật này không tốt, nhưng tin tưởng chúng nó không thoát khỏi được sự khống chế của không gian, nên quyết định hoàn toàn ngăn cách nơi này, coi như ruộng thí nghiệm.
Lạc Hương vào trong tầng hầm ngầm của tiểu lâu ở không gian đông lật tây tìm, rốt cục ở trong một góc nhỏ lấy ra một cái xe lăn, đã quên bỏ nó vào như thế nào. Hiện tại vừa vặn thích hợp với cô.
Mang cả xe lăn đi ra, Lạc Hương rốt cục không cần mệt mỏi nhảy một chân nữa, có thể ra vào dọn dẹp phòng ở một chút, kiểm tra xem xét địa hình. Quan sát từ xa cùng với cẩn thận nhìn xem rất khác nhau.
Lạc Hương lượn mấy vòng ở trong góc phòng để than phát hiện ra đồ nguy hiểm.
Một đống huyết tinh.
Lạc Hương chỉ vào mấy thứ này mà khóe miệng co giật. Hơn nữa lại nhận ra mình bây giờ đang ở chung với người cường đại.
Lạc Hương tìm một cái bọc nhỏ, đem chứa những huyết tinh này. Cẩn thận kiểm tra một chút, Lạc Hương phát hiện có chừng gần trăm huyết tinh, trong đó người tiến hóa đặc thù cấp một cấp hai chiếm hơn phân nửa, còn lại mới là một ít người tiến hóa tốc độ với tiến hóa sức mạnh cấp hai, còn có mấy chục viên hình dạng đặc thù, Lạc Hương không nhận ra được.
Trừ huyết tinh, còn có một vài thứ hình hột, không nhiều lắm, đại khái bảy tám dạng, hình dạng đều tương đối quy tắc, là hình bầu ɖu͙ƈ.
Lạc Hương cẩn thận suy nghĩ, có thể là những thứ trong đầu của động vật biến dị, lần trước lúc Trác Hiên giết heo biến dị, dường như từ trong óc heo lấy ra đồ gì đó tiện tay ném đến nơi đây.
Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, Lạc Hương đều thu chúng nó lại.
"Cô làm gì đấy?" Sau lưng đột nhiên xuất hiện thanh âm, Lạc Hương hoảng sợ, quay đầu phát hiện Trác Hiên không biết từ khi nào đã trở lại, đầy người đều là vết bẩn, Lạc Hương vẫn là lần đầu tiên chứng kiến bộ dáng chật vật này của anh.
"Tôi nhìn thấy bên này có vài huyết tinh, nên đến thu lại." Lạc Hương từ trong không gian lấy ra một ít quần áo, "Anh mặc quần áo 180 nhỉ. Đi tắm rửa một cái trước đi. Những quần áo này đều là đồ mới."
Trác Hiên gật gật đầu, không nói thêm cái gì, mượn quần áo rồi đi.
Lạc Hương đẩy xe lăn trở lại phòng khách, bắt đầu bày ăn ra.
Chờ Trác Hiên tắm rửa xong, đã không còn nhìn thấy chật vật lúc đầu nữa, Lạc Hương thật sự có chút bận tâm: "Anh không bị thương chứ?"
Trác Hiên ngồi xuống, tiện tay ném cho Lạc Hương một viên huyết tinh, lại có thể lớn hơn những viên mà Lạc Hương đã thấy qua, là hình trái tim đỏ, Lạc Hương lần đầu tiên thấy loại huyết tinh này.
"Anh lại đi săn giết người tiến hóa à?" Lạc Hương nhíu mày: "Đây là cấp ba ha."
"Lúc trước vây công các cô chính là nó." Trác Hiên tuy vẫn không có biểu cảm gì như trước, Lạc Hương lại cảm thấy anh dường như rất hưng phấn.
"Hiện tại người tiến hóa cấp ba có bao nhiêu? Chúng nó tiến hóa quá nhanh rồi?" Lạc Hương có chút lo lắng, tốc độ tiến hóa của nhân loại tuyệt đối không đuổi kịp những người biến dị chúng nó, sau này chẳng phải là sẽ gặp họa à.
Trác Hiên liếc nhìn cô một cái: "Trí tuệ của chúng nó không cao, năng lực mạnh nữa cũng không đáng lo. Lần săn giết hôm nay này chỉ do ngoài ý muốn, nó còn mơ hồ nhớ rõ sự tình trước kia, trí tuệ rất cao, năng lực là khống chế người biến dị khác, thậm chí đã khống chế mười mấy người tiến hóa, rất khó đối phó."
Lạc Hương nghe xong giải thích của anh, ngược lại sửng sốt, đây là lần đầu tiên Trác Hiên kể lại với cô chuyện bên ngoài.
Lạc Hương nhẹ nhàng mỉm cười, cảm giác giữa bọn họ, ở chung không lâu, nói chuyện không nhiều, khoảng cách lại càng ngày càng gần.
Trác Hiên ăn cơm, dường như nhớ ra cái gì, đi trở về phòng, sau đó lấy ra một cái bình sứ, ném cho cô: "Dùng loại thuốc cao này, sớm khỏi một chút chúng ta có thể rời nơi này."
Lạc Hương không nhận ra đây là thuốc cao gì, nhưng cô rất rõ ràng, thực vật biến dị, đại biểu cho hệ thống thuốc Đông y cũng hỏng theo, hiện tại muốn luyện chế loại thuốc trị thương này hiển nhiên không thực tế. Vật trân quý như vậy anh lại có thể lấy ra, nên có qua có lại mới toại lòng nhau sao?
Có điều trong lòng Lạc Hương càng nghĩ về khuynh hướng kỳ thật anh đối với cô vẫn rất quan tâm.