Trên đường, rất nhiều người đang chạy theo xe hoa, mà những màn biểu diễn miễn phí đó hiển nhiên có mục đích riêng, xe hoa thuộc về mỗi tụ điểm ăn chơi khác nhau, một khúc hát vừa dứt, du khách đi theo xe hoa tự nhiên đã bị đưa đến cửa một tòa nhà.
Ôn Loan cố sức chen qua giữa biển người chật chội, liên tiếp tránh thoát khỏi ba đợt ùn tắc.
"Quỷ thật, nơi này ngày nào cũng vậy à?" Ôn Loan lau mồ hôi trên trán, cực kỳ thắc mắc, "Dưới hoàn cảnh náo nhiệt như vậy, nhóm điệp viên không kiếm được tình báo nào hay sao? Không thể nào?"
"Đừng bị vẻ ngoài lừa gạt."
Seere đang nghe khúc nhạc ngẫu hứng biểu diễn cạnh hồ phun nước, đối với thể loại có vần có điệu này nó cực kỳ hứng thú, nhưng thiết lập ban đầu của nó không có lựa chọn nâng cấp trên phương diện này, chỉ đành bực tức nói: "Chủ nhân của tôi, trước mắt ngài nhìn thấy gì? Thành phố không đêm hoan lạc? Mọi người đang say mê âm nhạc và nghệ thuật, còn có du khách tới đây đang hưởng thụ sự cuồng hoan này? Không không, những gương mặt ẩn giấu dưới áo choàng cùng mặt nạ, sự nguy hiểm che lấp dưới ồn ào náo nhiệt và hào nhoáng, ai biết được? Cho dù hai bên ngã tư đường nơi nơi có thiết bị quét năng lượng, giám sát cảnh báo sử dụng vũ khí, nhưng chỉ cần một con dao sắc bén, có lẽ đã giải quyết được vấn đề, bao nhiêu người sẽ đeo vòng kim loại trên cổ để phòng trường hợp bị cắt cổ kia chứ?"
Seere cười giễu: "Ngài không thể phân biệt đâu ai là địch ai là bạn, nếu ngài là một điệp viên, không chừng người chèo thuyền đã xử lý ngài dưới cầu đá, mỗi giây đều có vô số người có cơ hội tiếp cận và giết ngài, nếu như chính phủ vương quốc Dark Blue ra tay, còn dễ dàng hơn nữa, nhìn những ánh đèn pha chói lòa cùng đầy trời biển hoa này đi, ngài làm sao nghe được tiếng súng, làm sao thấy được điểm đỏ chốt mục tiêu?"
Ôn Loan nghẹn họng không đáp được.
"Vào bên trong, bên này..." Seere nói khẽ, chỉ đường Ôn Loan.
"Mày chắc chắn?" Ôn Loan hỏi vậy là bởi bọn họ đã loanh quanh trên con đường này ba lần.
"Tôi không có bản vẽ mặt bằng tổng thể của hành tinh Dark Blue, đó là cơ mật cấp một của vương quốc...!Tôi đang dựa theo logic sắp xếp tổ hợp để tìm đường." Seere phát ra những tiếng ong ong rất nhỏ, Ôn Loan biết đây là tác dụng phụ do cơ giáp kích hoạt chương trình tính toán quá mức, điều này khiến hắn cảm thấy cực kỳ buồn bực.
Không lẽ quốc gia này đem thành phố xấy thành mê cung?
Cái thú vui quái đản gì đây ------
Ngay lúc Ôn Loan đang miên man suy nghĩ, Seere bỗng nhiên kêu hắn đứng lại, né sang bên trái.
Gần một giây sau, liền xảy ra một cuộc tấn công, địa điểm nằm gần ngọn đèn đường cách Ôn Loan không xa, một người đàn ông mặc áo khoác bụng phun máu, đột nhiệt ngã quỵ, du khách xung quanh đều hoảng tới mức sợ hãi kêu to.
Nhưng rất nhanh lại có người tháo mặt nạ, lộ ra khuôn mặt được hóa trang, vừa lớn giọng đọc lời thoại, vừa nhiệt tình biểu diễn dâng trào.
Bọn họ đang diễn kịch, vừa nãy là đoạn người chồng bị tình nhân mưu sát.
Nữ diễn viên quần áo hở hang nọ, thậm chí còn nằm sấp bên thi thể, giả vờ khóc than, rất nhanh cô ta lại ngẩng đầu, ngâm nga cộng thêm xoay vòng một cách hoa lệ, nhào vào vòng tay một diễn viên khác, thanh âm cô ta bi ai biểu tình lại mừng rõ, diễn vai một vị phu nhân quý tộc lòng dạ hiểm độc.
Du khách xung quanh vỗ tay rần rần, ánh mắt dán chặt vào mọi cử động của họ.
Thi thể bị ầm thầm kéo đi, nhìn phương hướng, chính là lối ra của diễn viên, hai người vươn tay giữ, đỡ đi ra, còn giả bộ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.
Ôn Loan ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt hắn luôn rất tốt, hắn đã thừa cơ hội lúc lướt qua của hai người kia, nhìn rõ bộ dáng của người chết ------ chính là người trợ lý không biết của Đại sứ quán nào, buổi tối nay chủ động tiếp cận hắn.
"Quỷ thật, đây là trò chơi giết người sao?" Mu bàn tay Ôn Loan nổi đầy gân xanh.
Seere im lặng, nó nhìn màn biểu diễn vẫn còn đang tiếp tục trên đường.
Kẻ tấn công cực kỳ chuyên nghiệp, thế nhưng lại thật sự có thể kết thúc màn diễn một cách hoàn hảo như vậy, còn cúi đầu chào khán giả, lần nữa đeo lên mặt nạ rồi khoác áo, trong tiếng vỗ tay của đám người, rời đi.
Khiến rất nhiều người đều cho rằng, "Người chết" kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất vừa nãy, chỉ là màn biểu diễn của diễn viên muốn thu hút sự chú ý của người qua đường.
"Cái tên đã chết kia có thể đã bị người trong Đại sứ quán lợi dụng, trong cúc áo hắn có một phần tình báo." Ánh mắt Seere chắc chắn tốt hơn Ôn Loan, nó trực tiếp quét phân tích, "Cúc áo bị nữ diễn viên kia lấy đi trước tiên, thiết bị tình báo này khá hay ho, không có chút dao động năng lượng nào, ngay cả tôi cũng không chú ý tới cúc áo có vấn đề."
Sau nghe xong, Ôn Loan liền khẩn trương sờ trên sờ dưới, dù sao hiện tại hắn đang mặc đồ do Đại sứ quán Moorvia chuẩn bị.
Cũng may hắn nhanh chóng đã bình tĩnh, nếu ngay cả Seere cũng quét phân tích không ra, cho dù hắn ném toàn bộ cúc áo cũng vô dụng.
Lại nói hắn là ngày đầu tiên đên đây, không ai biết hắn sẽ gặp ai, làm sao có thể làm công cụ truyền tin tình báo cho điệp viên được?
"Kế hoạch giả chết của mày rốt cuộc ra sao?" Ôn Loan nghiến răng, "Đừng nói rằng, tao cũng phải biểu diễn một màn "đặc sắc (nhấn mạnh)" như vậy nha!"
"Thực ra thì ------"
Seere nói phân nửa, bỗng nhiên ngừng bặt.
Ôn Loan nghi hoặc đẩy đẩy máy tính quang trên đầu.
"Có chút...!lỗi, có...!" Âm thanh máy móc ngắt ngứ.
Ôn Loan ngu người nghĩ, cái tình huống gì đây? Ngay cả âm thanh cũng kẹt cứng luôn?
"Seere?" Ôn Loan lo lắng dùng liên hệ sóng não kêu tên Seere, hoàn toàn không chú ý tới đằng sau chiếc xe hoa đối diện hắn, xuất hiện một người đeo mặt nạ ngà voi.
Áo khoác nhìn cũng đặc biệt nặng, cổ áo viền bằng lông hải ly tối màu.
Cách ăn mặc như vậy cũng không phải quá đặc biệt, chỉ có du khách mới đến hành tinh Dark Blue mới có thể được nhận miễn phí áo khoác thô ráp cùng với mặt nạ lông vũ nhuộm màu.
Người hơi có tiền, đều tình nguyện đi cửa tiệm mua mấy đồ đắt tiền hơn chút.
Khác biệt giữa chúng, tựa như trang phục diễn viên trên xe hoa và một quý tộc thật sự, dù về mặt chất liệu, đường may, kiểu dáng, màu sắc, trang sức đều kém rất xa.
Một bộ quần áo tinh tế, có thể nhận được đãi ngộ khác nhau, giống như Ôn Loan, căn bản không có cô gái nào nhiệt tình tiếp hắn.
Cho dù tại con đường ồn ào, chật ních người này, người đeo mặt nạ ngà voi kia, cũng có vẻ có chút không giống người thường.
Trên ban công tòa nhà mái vòm gần đó, có vũ nữ mặc đầm đỏ vẫy vẫy tay về bên này, cố ý ném một chiếc lông vũ có đính trân châu của cây quạt về phía người kia.
Chiếc lông vũ đính trân châu kia nhẹ nhàng rơi trên tấm áo choàng.
Một bàn tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng nhặt lên, bên dưới áo choàng đồng tử kim sắc chầm chậm nâng lên, nhìn về hướng ban công.
Ôn Loan vừa nhìn sang bên này, bởi vì chưa chạm mắt với người nào đó, cho nên không nhận ra được sự khác thường, Ôn Loan nhanh chóng quét mắt một vòng, sau khi xác nhận an toàn, nhỏ giọng hỏi Seere: "Mày đang làm gì đó?"
"Tình báo ngoài ý muốn dẫn đến chương trình tự hỏi bị lỗi." Âm thanh máy móc nói một cách không cảm xúc, "Hệ thống đang tự kiểm tra, xin đừng làm phiền."
"..."
Nếu không phải đã quá quen, Ôn Loan có thể đã tháo xuống, vứt quách Seere luôn cho rồi.
- ------- Thời điểm quan trọng, mày lại rớt mạng!!
Quả nhiên, xảy ra chuyện vẫn nên dựa vào chính mình, Ôn Loan quyết đoán buộc chặt áo choàng đi theo một đám người đầy mùi rượu hướng vào chỗ tối.
Bất quá vận may tối nay của hắn không ra làm sao.
Còn chưa đi được mấy bước, sống lưng Ôn Loan bỗng nhiên phát lạnh, hắn tuân theo giác quan phát hiện nguy hiểm, ôm đầu lăn một vòng về trước.
Theo sau chính là tiếng nổ cực lớn, làn sóng chấn động khiến toàn bộ người gần đó ngã sấp, lưng Ôn Loan mạnh mẽ và vào pho tượng của tòa nhà bên cạnh, phát hiện tay mình đang ấn vào mặt của pho tượng, sợ tới mức lập tức rút về.
Mùi máu tươi ngập đường, thi thể rải rác khắp nơi.
Ôn Loan bỗng cảm thấy cánh tay hơi nặng, cả người đã bị kéo sang bên cạnh.
"Đi nhanh!" Vừa định giãy ra, Ôn Loan nghe được giọng nói khẽ khàng của người nọ.
Trầm thấp, từ tính đầy lôi cuốn.
Ôn Loan không tự chủ, đầu óc choáng váng, chạy theo ra ngoài vài bước, sau đó hắn mới tỉnh hồn, nghi hoặc quay đầu lại nhìn hiện trường xảy ra vụ nổ, còn chưa kịp nhìn rõ người kéo hắn chạy, bỗng nhiên đập vào mặt một cơn gió lạnh.
Bản năng của thân mình Ôn Loan lớn hơn tốc độ phản ứng, hắn vừa định xoay người tránh, lại bị mạnh mẽ ôm ngang, lăn vào phía sau một chiếc xe hoa, diễn viên đứng trên tựa như bị tình trạng thảm thiết tại hiện trường dọa hãi hùng, ào ạt nhảy xuống xe chuẩn bị chạy trốn.
"Còn có kẻ tấn công, hướng bên này."
Ôn Loan nghe xong hơi do dự, lại nghĩ đến thân phận trợ lý nhân viên ngoại giao xui xẻo kia của mình, lập tức vứt bỏ nghi ngại, chạy theo đối phương vào bên trong một cửa tiệm ven đường.
"Leng keng."
Chiếc chuông gió treo trên khung cửa vang lên âm thanh trong trẻo.
Một luồng gió mang theo không khí rừng rậm tươi mát, được thổi đến từ khe trống giữa khoảng cách những đồ vật trang trí, làm cho đầu óc Ôn Loan thoáng rung lên, hắn nhanh chóng nhìn thoáng qua người bên cạnh.
Áo choàng dày cộm buộc một cách chặt chẽ, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ ngà voi.
"Cám ơn, vừa rồi cái đó ----- không phải biểu diễn?" Ôn Loan cố ý giả bộ chưa hết hoảng sợ hỏi.
Kết quả so với hắn, đối phương lời ít ý nhiều, chỉ nói một từ: "Hiển nhiên."
Cách cánh cửa, Ôn Loan nhìn lướt ra đường phía ngoài, phát hiện một đội robot võ trang không biết từ đâu xuất hiện, đang dùng tia hồng ngoại quét phân tích hiện trường vụ nổ.
"Chỉ có hai người chúng ta còn sống." Người đeo mặt nạ ngà voi tựa như nhìn thấu suy nghĩ Ôn Loan, ý tứ hàm xúc nói.
Ôn Loan da đầu run lên, hắn đã tính đến, ngộ nhỡ bị chính phủ vương quốc Dark Blue phát hiện, bị bắt phối hợp điều tra gì đó, sẽ xuất hiện bao nhiêu rắc rối.
"Đi vào trước đi." Ôn Loan quyết đoán kéo tay đối phương, bước vào trong tiệm.
Trà trộn vào một đám khách đến tầm hoan mua vui, tương đối dễ che giấu.
Ôn Loan phát hiện đối phương không có tránh thoát, xem ra là đồng ý đề nghị này, vì thế hắn buông tay ra, chủ động choàng vai, giả bộ như những người bạn cũ cùng nhau đi uống rượu.
Người đeo mặt nạ ngà voi hơi chút chấn động, quay đầu.
"Giả cho giống chút, bạn tốt của tôi." Ôn Loan đang căng thẳng đây nè, căn bản không còn tâm tình cẩn thận nhìn rõ người bên cạnh đang bị áo choàng che khuất, khuôn mặt bị mặt nạ ẩn giấu, nhiều nhất chỉ có thể ngắm cổ và cằm, có gì mà đẹp.
Đối phương hình như hơi cười, cánh tay trượt xuống, ôm eo Ôn Loan.
Tư thế này hình như có chút kỳ quái ---------
Ôn Loan theo bản năng nghĩ, bất quá tình hình nguy cấp, hắn không hơi đâu nghĩ nhiều, vì thế rất phối hợp giả bộ kẻ say rượu nghiêng ngã lảo đảo, được bạn tốt dìu đi.
Cửa hàng này có bảng hiệu, nhưng Ôn Loan không biết chữ vương quốc Dark Blue, hắn chỉ biết ngôn ngữ thông dụng hệ hành tinh White Whale.
Trên thực tế, trên tấm huy chương đồng cổ điển sặc mùi kim loại treo trước cửa tiệm kia, phía trên viết chính là tên tiệm: Shax - Khu rừng diễm ngộ.
Mặt trái lại thêm một câu: Cho bạn kích thích trước nay chưa từng có..
Danh Sách Chương: