• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng Hiền chưa bao giờ nghĩ trên mặt mình lại có thể xuất hiện biểu cảm như vậy.

Khuôn mặt vốn dĩ chất phác lạnh lùng giờ khắc này cư nhiên nở nụ cười. Chưa nói nụ cười đó quái dị đến mức nào, chỉ riêng việc cậu duy trì nó liên tục thời gian dài như vậy đã là khác thường lắm rồi, huống hồ kiểu cười kia trong mắt người bình thường cũng chẳng tự nhiên gì cho cam.

Nụ cười ấy tạo thành bởi đôi môi hơi mím, độ cong không lớn nhưng bởi thần thái toát lên trong ánh mắt mà sinh động vô cùng. Nó như một bức họa, như một tấm ảnh nghệ thuật, khiến cho người ta nhìn vào cũng bất giác bị lây nhiễm theo.

Nụ cười vẫn đó, Phòng Hiền nhìn bản thân mình, tầm mắt chậm rãi rời khỏi khuôn mặt, trượt xuống cần cổ với đường cong quen thuộc. Mỗi buổi sáng đều như vậy, đánh răng rửa mặt xong, cậu sẽ dành thời gian chăm chú ngắm gương mặt quen thuộc của mình.

Đường nét tuy không đổi, nhưng khí thế lại thay đổi.

Trên cần cổ tái nhợt lấm tấm những điểm màu đỏ thẫm. Có lẽ vì ánh sáng quá mờ, nên đến tận bây giờ Phòng Hiền mới phát hiện ra nguyên nhân khiến cho toàn bộ hình ảnh trở nên dị dạng… chính là vết máu loang đầy mặt và cổ cậu.

Phòng Hiền không khỏi sửng sốt, đó là máu của ai?

Là của mình, hay là…?

Phòng Hiền nhìn xuống, chiếc sơ mi trắng mặc trên người cậu nhuốm đầy máu tươi. Vết máu loang lổ vấy đầy khuôn mặt vương theo ý cười, làm cho người ta phải rùng mình sợ hãi.

Chuyện gì thế này?

Phòng Hiền không muốn nhìn nữa, cậu cố gắng nhắm hai mắt lại, lại nhận ra mình căn bản không làm nổi.

Hình ảnh vẫn đang tiếp tục, tình tiết vẫn đang diễn ra.

Cả người cậu nhuộm đầy máu đỏ chậm rãi bước đi từng bước một, đi về bên tay phải.

___giọng nam mơ hồ đột nhiên vang lên.

“Phòng… Phòng Hiền…” Nó run run, và đong đầy sợ hãi.

Phòng Hiền nhìn thấy mình nâng tay lên, ngón tay thon dài dính máu làm động tác “suỵt”. Trong màn ảnh loáng thoáng hiện ra một bóng đen.

“Suỵt… Không cho nói ra nha.” Phòng Hiền nhìn thấy bản thân nở nụ cười, cười đến vô hại, cười đến trong sáng ngây thơ, hai mắt cong cong, ánh mắt sáng ngời, “Nếu nói ra sẽ biến thành giống như bọn họ đấy.” Cậu buông ngón tay bên môi, chỉ về phía sau.

Ánh đèn vẫn ảm đạm như cũ…

Thế nhưng Phòng Hiền nhận ra, chẳng những ‘bản thân cậu’ trong màn ảnh mà bóng đen kia tựa hồ cũng hơi động đậy theo nụ cười của… y.

Phòng Hiền đang suy đoán xem ánh đèn kia là thứ gì, nó mờ nhạt, âm u, ái muội không rõ.

Là đèn đường sao?

Trong đầu cậu có một đoạn trống rỗng.

Màn ảnh cắt đến nơi mà “Phòng Hiền thứ hai” đang chỉ.

Đó là một mương nước đen ngòm, Phòng Hiền hoàn toàn có thể tưởng tượng được nó bẩn thỉu ghê tởm ra sao. Mà thứ đang nằm trong mương nước kia… chỉ có một đống thịt.

Chỉ có một đống thịt.

Phòng Hiền choàng tỉnh dậy, thấy cả người đau nhức. Cậu mờ mịt nhìn quần áo trên người, không ngờ lên lớp buổi tối về chưa kịp tắm rửa gì đã gục lên bàn ngủ gật mất rồi.

Phòng Hiền ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ cũ treo trên tường, kim đồng hồ đang chỉ đúng 0 giờ.

Đã muộn thế này rồi sao?

Phòng Hiền đứng lên hoạt động gân cốt một chút, đẩy cửa ra ngoài phòng khách.

Trong phòng khách không một bóng người, bấy giờ cậu mới nhớ ra hôm nay Khương Ly Bạch tăng ca, có lẽ phải ở lại công ti qua đêm.

Phòng Hiền vòng vào bếp lục một lon coca ra uống, tùy tiện tìm đồ ăn lấp đầy bụng rồi bước vào nhà tắm. Cả căn nhà rộng lớn chỉ có một mình cậu, trống trơn, chẳng chút hơi người.

Phòng Hiền đứng bên cạnh vòi hoa sen nhìn luồng nước còn chưa ấm phun ra tung tóe, cảnh trong mơ cứ luẩn quẩn không đi.

Nước ấm.

Phòng Hiền vươn tay thử độ nóng của nước, sau đó nhắm mắt lại để cho dòng nước dội xuống thân mình. Nước ấm chảy từ đỉnh đầu theo từng đường cong cơ thể tản khắp toàn thân, giờ khắc này cậu thoải mái mà hưởng thụ.

Dùng hai tay tẩy rửa cả người, lướt qua mặt, di xuống cổ…

Đột nhiên, Phòng Hiền sững người.

Ngón tay lần đến cổ, cậu chợt nhận ra thiếu thứ gì đó. Lúc trước cậu có tháo bùa hộ mệnh xuống sao?

Có tháo xuống sao?

Phòng Hiền lao ra khỏi phòng tắm, để mặc cả người trần trụi cuống cuồng tìm kiếm khắp nhà. Thứ đó ở nơi nào? Rốt cuộc để đâu rồi?

Túi áo, trên bàn, trong cặp sách… không chỗ nào có dấu vết của túi bùa kia.

Rõ ràng cậu chưa từng tháo nó xuống mà, vì sao lại không thấy?

“Rốt cuộc thì mày ở đâu…” Phòng Hiền thì thào tự nói.

“Em đang tìm gì thế?” Tiếng nói bất ngờ vang lên ngắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Phòng Hiền.

Phòng Hiền quay người lại, lập tức sững sờ. Cậu trần trụi đứng đó không một mảnh vải che thân, dưới chân nước đã đọng thành một vũng. Vừa rồi xông ra quá vội vàng, Phòng Hiền căn bản không để ý tới vấn đề có lạnh hay không, bây giờ tỉnh táo lại rồi mới thấy gió thu hun hút lùa vào qua tấm rèm cửa, cậu rùng mình một cái, khắp người nổi đầy da gà.

Khương Ly Bạch trông thấy Phòng Hiền như thế thì cũng sửng sốt không kém. Anh ngây người ra nhìn mãi nửa ngày mới vội vàng buông cặp tài liệu chạy vào phòng tắm lấy khăn bông ra, “Sao lại không cẩn thận thế này, lạnh ốm thì làm thế nào hả?”

Phòng Hiền đờ người đứng lặng, không hề nhúc nhích.

Nhiệt độ ấm áp từ tay của Khương Ly Bạch thấm qua khăn tắm, anh quấn chiếc khăn một vòng bọc kín Phòng Hiền lại.

Phòng Hiền cảm thấy động tác này rất kì lạ, vội vàng đẩy Khương Ly Bạch ra, phi thẳng vào phòng tắm.

Khương Ly Bạch khó hiểu nhìn đôi tay ẩm ướt của mình, nghiêng nghiêng đầu, sau đó bỗng cười lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK