Hôm qua lúc mới chạy xong dù hơi mệt nhưng vẫn có thể chạy nhảy, tôi cho rằng vấn đề không lớn, nhưng hôm nay khi thức dậy tôi di chuyển cơ thể, phát hiện căn bản không nhấc nổi người…
Không chỉ eo đau, bắp đùi và bắp chân cũng rất đau, đừng nói di chuyển, ngay cả đứng cũng không được.
Tôi lập tức gửi một tin WeChat cho Lam Sơn, nói với cậu hôm nay tôi không đến công ty, không nói nguyên nhân, vì tôi cho rằng hơi mất mặt.
“Anh có thể tự nấu ăn không?”
“Cái gì?”
“Anh có thể đi từ phòng ngủ đến phòng bếp không?”
Tôi ý thức được căn bản không giấu nổi cậu, đành phải nói thật.
“Thực tế thì không thể, bây giờ anh hoàn toàn không thể nhúc nhích.” Sau đó tôi còn gửi một icon “khó chịu”.
Cậu trả lời rất nhanh: “Bây giờ em đang đi học, còn 30 phút nữa mới kết thúc, tan học em sẽ đến ngay chỗ anh.”
Một giây sau khi đọc xong WeChat của cậu, tôi lập tức ngồi dậy trên giường, đương nhiên đau đến nghiến răng nghiến lợi. Dù rất đau, nhưng tôi vẫn bất chấp cơ thể kêu gào cố gắng xuống giường, chậm chạp vào phòng tắm như mắc bệnh Parkinson (1) của người già.
Sau khi chắc chắn không có gì không ổn, cằm rất sạch sẽ, tóc rất gọn gàng, giọng cũng rất trong, tôi hài lòng lại khó khăn lê về giường, tiếp đó lại đột nhiên nghĩ khi Lam Sơn đến tôi còn phải đi mở cửa, dứt khoát một không làm hai không ngừng (2) di chuyển đến sofa trong phòng khách chờ đợi.
Phòng ngủ cách phòng khách không xa, thường ngày tôi chỉ cần mấy giây là có thể đi tới, nhưng hôm nay tôi đi mất mấy phút.
Mỗi một bước đều giống như đi trên mũi đao, tôi nhớ lại khi còn bé từng đọc 《 Nàng tiên cá 》 cho em gái, lúc ấy tôi không sao hiểu được cách làm của tiểu nhân ngư, nghĩ nàng thật là ngốc, vì thế còn đánh nhau với em gái một trận, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn có thể hiểu được.
Vì người mình yêu đau cũng vui vẻ, là chuyện hạnh phúc. : )
May mà sofa của tôi đủ mềm, tôi ngồi phía trên cũng không có gì khó chịu. Pharaoh là chủ nhân của phòng khách, cũng không có việc gì vùi mình trên sofa, giống như quốc vương trên ngai vàng thị sát lãnh thổ. Mà Charlie Chaplin có lẽ vì trải qua lang thang khi còn nhỏ, càng thích nơi bóng tối nhỏ hẹp, nếu như nó không muốn đi ra, không ai có thể tìm được.
Trong chớp mắt chuông cửa vang lên, Pharaoh đột nhiên nhảy xuống từ trên sofa, kêu meo meo quanh đệm mềm ở cửa, mà Charlie Chaplin cũng không biết đi từ đâu ra, nhìn chăm chú về phía cửa, dường như hết sức tò mò với người ngoài cửa.
“Được rồi được rồi, giờ tao cho cậu ấy vào.”
Tôi run rẩy đi mở cửa cho Lam Sơn, tràn vào cùng gió rét còn có mùi thịt.
Cậu ấy đứng ngoài cửa, khóe miệng hơi nhếch lên, nhấc cái túi trên tay: “Bữa sáng.”
Vốn không cảm thấy đói, nhưng vừa ngửi được mùi thức ăn thì hoàn toàn không được, bụng tự động kêu ùng ục.
“Cảm ơn, em mà không đến sợ rằng hôm nay anh phải chết đói.” Tôi khó khăn nghiêng người cho cậu đi vào, giống như người gỗ cứng ngắc, cậu nhìn không nổi, lúc đi qua tôi thì đỡ một cánh tay giúp tôi vào phòng.
Ăn xong cháo thịt nạc cậu mang tới, tôi thỏa mãn chưa từng có, cảm giác như mình sống lại.
Ngay từ lúc Lam Sơn vào nhà, Pharaoh đã bắt đầu tìm được cứ điểm thứ hai trên đầu gối cậu, trường kỳ chiếm đóng không chịu rời đi, khiến Charlie Chaplin ở bên cạnh vô cùng bất mãn.
“Charlie Chaplin đang ghen.” Tôi cảm thấy thật vui.
“Em không thể ôm nó.”
Tôi suy nghĩ một chút, vẫy tay với Charlie Chaplin: “Đứa trẻ ngoan, đến đây ~”
Charlie Chaplin nghiêng đầu, chần chừ một chút vẫn chầm chậm chạy tới, tôi đặt nó lên đùi mình, vuốt ve từ đầu đến đuôi, dễ chịu đến mức nó liên tiếp phát ra mấy tiếng rên.
Tôi như tranh công nhìn về phía Lam Sơn, phát hiện cậu cũng đang nhìn tôi, sau đó liền nghe thấy cậu nói: “Đợi lát nữa em mát xa cho anh, nhưng trước tiên anh phải cởi quần áo đã, vì trên người anh có thể dính lông mèo.”
Mát xa?!
Trong đầu tôi lập tức nhảy ra rất nhiều phục vụ mát xa mập mờ, sắc tình, nhưng vừa nghĩ tới tình trạng cơ thể tôi bây giờ cũng không thể làm gì, lại có chút mất mát.
Lam Sơn bảo tôi cởi chỉ chừa lại quần lót nằm sấp trên giường, tiếp đó tôi nghe thấy cậu đi tới đi lui xung quanh tôi, đến khi cậu không đi nữa, bắp chân tôi đột nhiên nóng lên, khiến tôi giật cả mình.
“Thả lỏng, chỉ là khăn mặt nóng.”
Nghe thấy lời cậu, tôi lại thả lỏng. Cậu dùng khăn mặt giúp tôi chườm nóng, có lúc êm ái như miết nhẹ, đôi khi lại đau nhức, nhưng thời gian dài sẽ cảm thấy rất dễ chịu, dễ chịu đến mức khiến người ta mơ màng buồn ngủ.
Khi xoa bóp đến eo, tôi lập tức tỉnh lại, vì tôi cảm nhận được một cái chân khác của cậu gần bên người tôi, cả người giống như muốn đè lên từ phía sau.
Một giây đó hô hấp của tôi cũng chậm lại, tôi có thể cảm nhận được tay cậu chầm chậm ấn trên eo tôi, cách khăn mặt nóng. Cùng lúc đó tôi còn có thể cảm nhận được một thứ, không chỉ sượt qua bắp đùi tôi, mà còn cả mông tôi.
Chắc chắn cậu ấy đang quyến rũ tôi!
Ngay tại lúc trong đầu tôi trống rỗng, tôi cảm nhận được cơ thể cậu đè xuống, hoàn toàn kề sát sống lưng tôi, giọng nói trầm thấp hỏi tôi: “Dễ chịu không?”
Cổ họng tôi sít đến mức không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể ra sức gật đầu.
“Xoay người lại.”
Tôi nghe lời xoay người, liền thấy một chân cậu chống dưới đất, một chân chống trên giường, nửa cưỡi trên người tôi.
Cậu dùng ngón tay chạm vào bụng tôi: “Nơi này đau không?”
Tôi bị cử động bất chợt của cậu khiến cho trở tay không kịp, lập tức kêu lên, âm thanh kia quá khiến người ta xấu hổ, tôi cũng không cách nào đối mặt với cậu.
“Có vẻ đau.”
Lại nói cậu cũng không thật sự chạm vào tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy cả người nóng lên, nơi cậu chạm vào đều run rẩy.
“Có thể còn hơi đau, nhịn một chút.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng cậu ấy đang nói gì, cậu liền dùng cái chân đang chống trên giường kia chen vào giữa hai chân tôi, sau đó bàn tay chen vào chỗ đầu gối cong lên của tôi, nâng bắp đùi của tôi ép đến bụng.
Trước kia động tác này với tôi cực kì đơn giản, nhưng giờ đây lại vô cùng đòi mạng, không kém bất kỳ một loại hình phạt tàn khốc nào.
Tôi kêu thảm thiết: “Quá, quá đau! Nhẹ chút!”
Lam Sơn không chỉ không dừng tay, còn muốn ép một chân khác của tôi lên. Tiếp theo cho dù tôi cầu xin đến mức nào, cậu cũng không bị thuyết phục, cho đến khi tôi ra cả người mồ hôi mới vừa lòng bỏ qua cho tôi. Sau khi giúp tôi lau người, cậu đắp kín chăn giúp tôi đang phơi thây trên giường, nói với tôi buổi chiều cậu phải đến công ty, buổi tối sẽ lại tới, bảo tôi nghỉ ngơi cho khỏe.
Tôi uể oải nói lời tạm biệt với cậu, kiều diễm lúc đầu đã sớm biến mất gần như không còn trong quá trình mát xa như địa ngục.
“Em cầm chìa khóa đi nhé, bye bye.” Cậu đặt một cốc nước trên đầu giường tôi, sau đó vô cùng tự nhiên cúi người xuống, hôn trán tôi một cái.
Trong nháy mắt, tôi không dám tin đó là thật.
Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi mới phát điên tìm điện thoại gửi một tin WeChat cho cậu.
“Tại sao là trán?!”
“Anh muốn nơi nào?”
Anh muốn đầu lưỡi của em và anh chơi với nhau.
Như vậy có chút quá sắc tình, tôi suy nghĩ một chút vẫn đành xóa đi, sau đó gửi một icon môi đỏ rực.
Qua lúc lâu mới có tin nhắn đến.
“Vậy anh chỉ có thể chờ buổi tối.”
Làm sao đây, thật mong đợi tối nay, nhưng giờ tôi hoàn toàn không thể làm chuyện gì khác…
Đáng ghét, tối nay rốt cuộc có nên bảo cậu ở lại hay không?
№1045☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-17 13:46:57
Người, tư thế, tiếng kêu đều đúng, nhưng tại sao lại là mát xa thuần khiết! (╯‵□′)╯︵┻━┻
№1046☆☆☆ Tức chết tôi ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-17 13:47:23
Ha ha ha ha ha ha cười chết tôi, lầu chủ bạn thật đúng là thảm! Cơ mà tôi cũng không thích mát xa, run rẩy.
№1047☆☆☆ = = ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-17 13:48:43
Nói thừa! Đương nhiên phải mời cậu ấy ở lại! Nếu không tối nay bạn đi WC kiểu gì!
№1048☆☆☆ Thiêu thiêu thiêu ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-17 13:48:56
Thật mong đợi tối nay! Lầu chủ bạn sẽ truyền hình trực tiếp đúng không!
№1049☆☆☆ Xin gọi ta sư thái ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-17 13:49:24