• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta: nohan1929

—————————————————————

"Vị tiên sinh này, chỗ anh muốn dẫn tôi đến chính là chỗ này?" Dạ Bạch ngửa đầu nhìn nhà hàng Tây cao cấp, không khỏi sinh lòng cảm thán, quả nhiên là kẻ có tiền đều sẽ tới những chỗ này.

"Có cái gì không đúng sao?" Tiết Trích Dạ nhìn Dạ Bạch, có chút nghi hoặc, nhưng vẫn ôn nhu nói, "Nếu như em không thích chỗ này, em hãy chọn một quán ăn khác đi."

"Tôi là để ý chuyện tại sao Tiết tiên sinh vì cái gì nhất định phải mời tôi ăn cơm." Dạ Bạch nhìn Tiết Trích Dạ xoay người muốn đi gấp, lại bị Tiết Trích Dạ giữ chặt.

"Đã đáp ứng rồi nên tuân thủ không phải sao?"

Dạ Bạch há miệng không nói nên lời, đối với cái người cố tình gây sự ở trước mắt này có chút bất đắc dĩ.

"Vậy cũng không cần ở cái chỗ này dùng bữa đúng không?" Dạ Bạch lần nữa cân nhắc nhà hàng, cảm thán một câu, "Nhất định rất mắc!"

"Đương nhiên có thể, tới chỗ em yêu thích đi." Tiết Trích Dạ mở cửa xe, đem Dạ Bạch dẫn lên chỗ ngồi.

"Như thế nào, mùi vị không tệ a." Tại một quán bán hàng ven đường, Dạ Bạch kêu bảy tám món ăn rồi cuối đầu chăm chú ăn căn bản không để ý Tiết Trích Dạ ngồi một bên.

Tiết Trích Dạ từ trong ra ngoài phát ra một loại quý khí, trên người khoác bộ tây trang số lượng có hạn kia cùng nơi này khí chất bình dân có chút không hợp nhau.

Nhưng Tiết Trích Dạ lại không hề để ý, tựa hồ bị Dạ Bạch đang phát tán ra loại vui vẻ đơn giản bình thường kia ảnh hưởng, cũng là không để ý hình tượng lấy tay cầm lấy ốc nước ngọt cũ kĩ mà uống, học Dạ Bạch cuối đầu giải quyết thức ăn.

Trong chốc lát hai nam nhân liền đem cả bàn đầy món ăn tất cả xử lý hết.

Dạ Bạch vỗ vỗ bụng, vẻ mặt biểu lộ thoả mãn.

"Ông chủ, tính tiền."

Tiết Trích Dạ đè Dạ Bạch xuống: "Đã nói là anh mời khách mà."

Dạ Bạch cũng cười, đối với Tiết Trích Dạ chăm chú cũng không thể tránh được, giống như anh đối người nam nhân này có loại cảm xúc không thể làm gì được.

"Hảo hảo, anh mời, anh mời khách."

"Một trăm hai mươi sáu khối, khách quen nên tôi chỉ lấy một trăm hai thôi." Ông chủ có chút mập mạp chạy tới tính tiền, mang trên mặt nụ cười hiền lành, có chút giống Phật Di Lặc, "A tiểu Dạ, hôm nay mang bằng hữu đến a."

"Ách... Là một người coi tiền như rác muốn mời khách a." Dạ Bạch cùng lão bản nói giỡn, từ trên tay Tiết Trích Dạ đoạt đến hai tờ tiền mặt màu hồng phấn, "Trương ca, tiền đây."

Lão bản lưu loát thối lại tám mươi, Dạ Bạch nhét vào túi Tiết Trích Dạ, xoay người đưa lưng về phía Tiết Trích Dạ vẫy tay bye bye.

"Uy, anh mời cũng mời rồi, tôi đi cũng đã đi! Hẹn gặp lại "

"Anh tiễn em." Dạ Bạch có loại toả y tự tin mà Trì Duẫn không có, Tiết Trích Dạ trong nháy mắt cũng có chỗ hoài nghi.

Dạ Bạch, đến cùng là đúng là Trì Duẫn hay không...

"Cái này cũng không cần đi." Dạ Bạch trong mắt hiện lên một vẻ bối rối, sau đó lại nhanh chóng biến mất, nhưng Tiết Trích Dạ lại chuẩn xác bắt đến thần sắc bối rối lóe lên rồi biến mất này.

"Không quan hệ, lên xe a, nhà em ở đâu?"

Dạ Bạch bất đắc dĩ lên xe Tiết Trích Dạ, vô lực nói địa chỉ, cách quán ăn không xa lắm, Tiết Trích Dạ rất nhanh chạy đến. Là một gian nhà trọ không cao, tường ngoài có chút loang lổ cổ xưa, nhưng có thể thấy được cũng không quá kém.

"Không mời anh lên ngồi một chút sao?" Tiết Trích Dạ hỏi.

"Không ai mời người vừa quen biết đi vào nhà." Dạ Bạch phản bác.

"Em lại không phải con gái." Tiết Trích Dạ cười cười có chút mập mờ tới gần Dạ Bạch.

"Cùng cái này không có vấn đề gì a." Dạ Bạch không để lại dấu vết cùng Tiết Trích Dạ xích ra một khoảng cách an toàn, trên mặt như trước mỉm cười lễ phép, "Tiết tiên sinh mời trở về đi, từ nay về sau mong anh thường xuyên tới ủng hộ cửa hàng của tôi."

Tiết Trích Dạ nhìn bóng lưng Dạ Bạch rời nhìn thế nào cũng cảm thấy như đang hốt hoảng chạy đi.

Tiết Trích Dạ nhìn kết quả điều tra phòng thám tử gửi tới, khóe miệng có chút giơ lên. Trong lúc này mỗi chữ mỗi câu đều chứng minh suy đoán của hắn, một năm trước, không có một nhà tang lễ nào hoả táng một người tên gọi Trì Duẫn cả. Mà Dạ Bạch, là danh tự Trì Duẫn đã đổi khi đến sống ở A thành. Hơn nữa, tài khoản Thành Vẫn mỗi tháng đều thu được một khoản tiền, mức cũng không nhiều, mà quan trọng là người đem tiền gửi tiết kiệm, chính là Dạ Bạch.

Trên thế giới sẽ không tồn tại trùng hợp như vậy, đem những sự kiện xâu chuỗi lại, sẽ không khó thông suốt. Dạ Bạch chính là Trì Duẫn, năm đó chết đi, bất quá là một hồi kịch diễn cho mình xem, sau đó rời đi, một cuộc sống tự do.

Tình yêu là một loại trói buộc, Trì Duẫn hắn... Muốn tránh xa loại trói buộc này sao?

"A..." Một tiếng rên rỉ hàm ẩn một tia vũ mị, Tằng Chi Thu ôm lấy vai Phùng Vũ Nhật, hứng lấy nhiệt tình của Phùng Vũ Nhật, hô hấp dần dần có chút dồn dập.

Hai người chính trực động tình, lại bị một tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Chi Thu đỏ bừng hai gò má, thúc giục: "Nhanh tiếp."

Phùng Vũ Nhật cường thế tới gần, không khỏi phân trần chế trụ hai tay cự tuyệt của Chi Thu.

"Không cần lo cho hắn, chúng ta tiếp tục."

Chi Thu mặt đỏ đến độ muốn nhỏ ra máu, nhìn điện thoại, lại nhìn Phùng Vũ Nhật, đáng thương nói: "Anh cũng nên tiếp a, có lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì."

Nhìn Chi Thu biểu lộ một bộ không tiếp em liền trở lại Nhật Bản, Phùng Vũ Nhật tâm không cam lòng không nguyện cầm lấy microphone.

"Uy, Vũ Nhật." Microphone bên kia truyền đến thanh âm thất thố có chút vô lực của Trì Duẫn.

Phùng Vũ Nhật bị cắt đứt chuyện tốt tức giận đương nhiên không dám phát đến trên người bạn thân của lão bà, chính là thanh âm vẫn còn có chút đông lạnh.

"Tiểu Duẫn, chuyện gì? Thành Vẫn, hắn không có ở đây?"

Thiệt là, làm gì vậy không đi tìm Thành Vẫn!

"Anh ấy, anh ấy đi Mỹ." Bên kia thanh âm hơi có chút nghẹn ngào, còn có chút bất định cùng bàng hoàng.

"Hắn cùng Trì Mặc tiểu tử kia còn đang chơi ngươi truy ta đuổi a, đều đã lớn như vậy rồi, cũng nên bỏ xuống cố chấp." Phùng Vũ Nhật cảm thán, lại không nghĩ tới lão bà mình đang ôm bom ngầm, "Tiểu Duẫn, có chuyện gì."

"Hôm nay... Tôi thấy, nhìn thấy Tiết Trích Dạ rồi." Trì Duẫn thanh âm càng ngày càng yếu, cuối cùng có chút thoát lực.

Phùng Vũ Nhật cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng, y biết tính Tiết Trích Dạ, đã thấy, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.

"Vậy cậu đã nói gì với hắn, nói cho hắn biết cậu là Trì Duẫn sao?"

"Không có..., tôi nói tôi là Dạ Bạch."

Phùng Vũ Nhật nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Trì Duẫn không có thừa nhận, hết thảy còn có thể cứu vãn.

"Tiểu Duẫn, cậu không sao chớ, ngoan ngoãn ngốc ở nhà, chúng tôi lập tức tới tìm cậu." Chi Thu cướp lời Trì Duẫn, sau đó trừng Phùng Vũ Nhật.

"Ừ..." Trì Duẫn lên tiếng, hoàn toàn vô lực.

"Tiểu Thu... Nhưng, chúng ta đây..." Phùng Vũ Nhật nhìn Chi Thu, trên mặt một bộ biểu tình quyết tâm bảo vệ quyền lợi chính mình.

Chi Thu cúi đầu mấp máy miệng, mặt đỏ còn giống cái cây hồng: "Cho em thiếu nợ, được không?"

Phùng Vũ Nhật đối bộ dạng đáng thương của Chi Thu không có biện pháp, đành phải đem quần áo vừa cởi ra không bao lâu mặc lại, lập tức cảm thấy thật mất mặt.

Ai, vì lão bà nhà mình có thể cao hứng, trông nom sự vụ của nhà người khác cũng không sao. Dù sao đã nói thiếu nợ, một ngày nào đó có thể đòi lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK