Sau khi nghe Hồ Báo Quốc nói, mặt Lý Thiên Viễn lập tức chảy xuống, lần đầu tiên trong đời cậu ta không thể hiểu được, tại sao người bị hại cũng bị trừng phạt?
- Nhiều người như vậy không đánh, tại sao lại chỉ đánh có mình cậu?
Hồ Báo Quốc tức giận đạp Lý Thiên Viễn một cái, mắng:
- Gọi cái gì mà cán bộ? Học thói hư tật xấu của ai thế hả, có thích ăn đòn không?
Thường thường trong tù phạm nhân trưởng thành đều gọi quản giáo là “cán bộ”.
Mà Trại giáo dưỡng này được xây dựng lại từ nhà tù cũ, trong này có một số tù nhân mãn hạn tù lưu lại, cũng tiếp xúc một chút với bọn nhỏ, cho nên lúc nói chuyện riêng đôi khi bọn họ sẽ gọi “cán bộ.”
Lý Thiên Viễn thấy tiếng kêu oan của mình cũng không khiến Hồ Báo Quốc thay đổi chủ ý, đành ngoan ngoãn theo một quản giáo đi vào phòng giam kín.
Hai đương sự đều đã rời đi, không khí trong căn tin nhất thời dịu xuống, đương nhiên, buổi hóng gió một lần một ngày bị hủy bỏ, không biết có bao nhiêu người mắng nhiếc sau lưng hai tên xui xẻo đó.
Nhìn Lý Thiên Viễn ra khỏi căn tin, đồn trưởng Hồ bỗng nhiên chỉ chỉ Tần Phong đang định quay về giam xá, nói:
- Cậu… theo tôi qua đây!
- Tôi sao?
Tần Phong nhìn nhìn xung quanh, chỉ vào mũi mình, nói:
- Đồn trưởng, ngài… gọi tôi sao? Tôi không làm gì hết!
Lần trước đã chịu tai bay vạ gió rồi, lần này Tần Phong cũng không biết đại nhân đồn trưởng tại sao lại cứ nhắm vào mình như vậy, trông cũng không giống liên quan đến chuyện mình vượt ngục.
- Nói thừa, ông đây thừa biết cậu không làm gì, bằng không đã giam kín cậu lâu rồi.
Hồ Báo Quốc xua tay ngắt lời Tần Phong, nói tiếp:
- Bảo cậu qua đây thì mau qua đây đi, nói nhiều vậy làm gì? Chưa thuộc nội quy sao?
- Dạ, nghe theo quản giáo!
Tần Phong ỉu xìu đáp lời, cúi đầu đi theo sau Hồ Báo Quốc, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển rất nhanh: “Hay là chuyện hôm qua bị phát hiện rồi, nhưng cũng không giống lắm?”
Thân hình của Hồ Báo Quốc không giống với người ngày hôm qua, nhất định không phải ông ta, hơn nữa người nọ nếu muốn hại mình, thì lúc đó đã hô lên rồi, việc gì hôm nay mới báo cáo với đồn trưởng?
Nghĩ đến đây, Tần Phong liền yên tâm, ngẩng đầu nhìn, thấy mình và Hồ Báo Quốc đã đi đến sân thể dục, trong khoảnh sân rộng như vậy chỉ có hai người họ.
Hồ Báo Quốc bỗng nhiên mở miệng nói:
- Người mang đến rồi, nhớ kỹ điều chúng ta đã giao hẹn nhé.
- Giao hẹn cái gì cơ? Đồn trưởng, tôi và ngài đã giao hẹn cái gì?
Tần Phong đi theo sau Hồ Báo Quốc, nghe những lời này của đồn trưởng Hồ mà không hiểu gì hết.
- Không nói với cậu.
Hồ Báo Quốc tức giận xoay người, Tần Phong lập tức nhìn thấy ở phía trước có một ông lão khuôn mặt nhăn nheo, nhìn không rõ đã bao nhiêu tuổi, đang cười tủm tỉm nhìn mình.
- Ông… ông…
Nhìn thấy ông lão này, ánh mắt Tần Phong không khỏi nhìn đăm đăm, bởi vì từ dáng người của đối phương cậu có thể nhìn ra, ông lão này chính là người hôm qua đã dẫn mình về nhà giam.
Từ đêm hôm qua đến giờ này, Tần Phong vẫn luôn đoán già đoán non trong lòng, nhưng cho dù nghĩ nát óc cậu cũng không thể nào nghĩ ra được, vị “cao nhân” kia lại chính là ông lão ngày ngày trồng rau ngay trước mắt mình.
- Ông cái gì mà ông?
Giọng nói của Hồ Báo Quốc khiến Tần Phong hoàn hồn:
- Nhóc con, sau này giờ tập đội ngũ sáng và tự học buổi tối cậu không cần học nữa, theo ông ấy trồng rau, xem như giúp việc, nếu như làm tốt, về sau sẽ có cơ hội giảm án phạt!
- Cái… cái gì?
Tần Phong không thể tin nhìn Hồ Báo Quốc:
- Để… để tôi trồng rau, còn có thể giảm án phạt?
Bất luận là nhà tù hay Trại giáo dưỡng, phạm nhân trong đó đều phải cải tạo lao động, đương nhiên, đãi ngộ của tội phạm thiếu niên vẫn tốt hơn, cứ cách 3-5 ngày mới có một số người đến làm công.
Nhưng trong Trại giáo dưỡng thanh thiếu niên, có một công việc mỗi ngày đều phải có người làm, đó chính là giúp việc bếp núc và chân chạy vặt, xuất phát từ việc tận dụng sức lao động không dùng đến, những công việc này đều là do các thiếu niên làm.
Đương nhiên, bởi vì giúp việc bếp núc sẽ tiến hành ở ngoài khu vực cảnh giới, cơ hội chạy trốn cũng sẽ lớn hơn rất nhiều, cho nên những công việc này bình thường đều để cho những người sắp mãn hạn tù làm.
Bởi vì sắp được phóng thích nên đám trẻ thường không chạy trốn, việc quản lý những tội phạm thiếu niên này cũng cực kỳ lỏng lẻo, thỉnh thoảng bọn chúng còn có thể ra ngoài Trại giáo dưỡng, đi hít thở không khí tự do một chút.
Cho nên đừng nghĩ chỉ là việc chạy vặt, gần như tất cả các tội phạm thiếu niên đều mơ nhận được cơ hội tốt như thế, Tần Phong thế nào cũng không ngờ được đồn trưởng Hồ lại cho mình cơ hội này.
- Được rồi, cậu đi theo ông ấy đi, buổi tối trước khi tắt đèn phải quay về giam xá ngủ.
Tâm tình của Hồ Báo Quốc cũng không tốt lắm, sau khi dặn dò Tần Phong một lúc liền phất tay đi khỏi, có điều ông ta dường như không sợ Tần Phong chạy trốn, thậm chí không thèm cảnh cáo cậu lấy một câu.
- Nhóc con, thấy rất kỳ lạ phải không? Trước tiên hãy cày mảnh đất này một lượt cho tôi.
Lúc Tần Phong còn đang đứng ngẩn người, giọng nói quen thuộc hôm qua truyền đến, Tần Phong chợt bừng tỉnh, nhìn về phía người nọ.
- Ông… rốt cuộc ông là ai? Tại sao đồn trưởng lại nghe lời ông?
Trong đầu Tần Phong có vô số nghi vấn và thắc mắc, cậu nóng lòng muốn biết đáp án, bởi vì chuyện xảy ra trước mắt khiến Tần Phong cảm thấy vô cùng hoang đường.
- Tôi ấy à? Tôi là ai sao?
Ông lão nghe thế liền bật cười, vẫy vẫy tay với cảnh sát vũ trang trên trạm gác cách đó không xa, giọng điệu có chút tiêu điều, nói:
- Tôi ở trong nhà tù này hơn 30 năm, cậu nói xem tôi là ai?
Hẳn đã nhận được chỉ thị nên cảnh sát vũ trang đó không phản ứng gì trước hành động mở cánh cửa nhỏ trên tấm lưới thép của ông lão, có điều ánh mắt vẫn quét qua Tần Phong vài lần.
- Ông là quản giáo ở đây sao? Đã về hưu à?
Tần Phong cho rằng mình đã hiểu, ngoại trừ đáp án này ra dường như không có lý do gì khác có thể giải thích cho việc ông lão có thể tự do ra vào nhà tù.
- Quản giáo cái con khỉ, ông đây là bị quản giáo đấy!
Sau khi nghe được lời Tần Phong nói, ông lão như một con mèo bị giẫm phải đuôi, thiếu điều muốn nhảy dựng lên, sau một lúc, nói:
- Mẹ kiếp, mau làm việc đi, làm xong thì cút về đi ngủ.
- Vâng!
Tần Phong gật gật đầu, mấy năm nay dẫn em gái sống lang bạt, cậu đã học được cái gì gọi là im lặng là vàng, cố gắng nhịn sự tò mò xuống, Tần Phong thực sự cầm cuốc bắt đầu cuốc đất.
Nơi Tần Phong sống trước kia là nơi giao thoa giữa thành thị và nông thôn của Thương Châu, thời kỳ cuối những năm 80, đầu những năm 90, thành thị vẫn chưa quy hoạch đến đó, khắp nơi đều là ruộng đất, cũng chẳng khác nông thôn là bao.
Khi 8-9 tuổi, Tần Phong đã dẫn em gái đi giúp người ta nhặt lúa sót, bản thân cũng đã từng gieo mạ gặt lúa, đối với việc nhà nông không hề xa lạ, sau khi cầm cuốc lên, cũng làm y như thế.
Chỉ là mảnh đất ông lão bảo cậu cuốc đó dường như mới khai khẩn, sau khi cuốc được một phần ba mảnh đất đó, Tần Phong cũng mệt đến đổ mồ hôi đầy đầu, đặt cuốc sang một bên, Tần Phong cũng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ đứng đó.
- Mẹ nó, thật không biết nhóc con cậu là 14 hay là 40 nữa…
Ông lão nhìn Tần Phong chăm chăm lúc lâu, thấy nhóc con này thực sự không có ý muốn mở miệng nói chuyện, không nhịn được hỏi:
- Nhóc con, cậu không muốn hỏi cái gì sao? Cậu không tò mò chút nào sao?
Ông lão xuất thân danh môn, thiếu thời đã bắt đầu bước chân vào giang hồ, từ quan to nhà giàu cho đến dân thường giặc cướp, đã thấy qua vô số hạng người, tuy rằng lúc trước có đánh giá cao Tần Phong hơn một chút nhưng ông vẫn không ngờ một thiếu niên mới có 14-15 tuổi lại có thể trầm ổn đến thế.
- Tò mò chứ, rất tò mò, nhưng cháu hỏi ông không nói, chẳng phải là hỏi vô ích sao?
Tần Phong gật đầu thật mạnh, trả lời tuy ngắn gọn nhưng lời nói ra lại khiến cho ông lão có chút dở khóc dở cười.