Khi đã đi đến mức cảm thấy đôi chân này gần như không còn là của mình nữa rồi, cuối cùng cô cũng nhìn thấy màn đêm bị chiếu sáng trưng bên ngoài biệt thự.
"..."
Ngẩng đầu nhìn ánh đèn chiếu rọi, đâm thủng cả bầu trời đêm, Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng nâng kính mắt lên.
Vẫn còn cách đó hơn trăm mét, nhưng cô đã có thể nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ và tiếng reo hò huyên náo truyền tới từ trong vườn hoa. Nếu như giữa các biệt thự ở đây không có khu trồng cây cảnh rộng lớn ngăn cách thì một khi có tiếng động cỡ này phát ra lúc chín mười giờ đêm, cho dù đó là biệt thự của Du Hoài Cẩn, chắc cũng sẽ phải nhận mấy cuộc gọi khiếu nại từ hàng xóm để phàn nàn về việc làm mất trật tự khu dân cư từ lâu rồi.
Hạ Diên Điệp hiểu điều này, Du Hoài Cẩn giống y như những gì cô nhìn thấy bên ngoài vậy, có thành tích, danh vọng, khen ngợi, vô số tài sản... Toàn bộ những gì vượt quá quy tắc của xã hội loài người, ông ấy có đủ tất cả.
Trên đời này không có phán xét đạo đức nào có thể trừng phạt ông ấy, cũng chẳng gì có thể khiến một người đàn ông như vậy phải hối hận.
Ngoại trừ một điều duy nhất.
Phải chăng Du Liệt đã đi đến kết luận này trong năm ngày sống như ở trong đống hoang tàn đó?
Anh dự định để bản thân rơi vào sa đọa và tự đày ải chính mình, bởi vì bản thân anh là cách duy nhất để anh có thể trừng phạt Du Hoài Cẩn.
[Kẻ cầm đầu gây ra cái chết của mẹ, là cả tôi lẫn ông ta.]
Tựa như Hạ Diên Điệp lại một lần nữa được nghe thấy lời tự giễu đầy mệt mỏi của thiếu niên nọ, ánh mắt cô khẽ run rẩy.
Hoặc cũng có lẽ là từ trước đến giờ, đối tượng trừng phạt anh chọn không chỉ có mình Du Hoài Cẩn, mà còn bao gồm cả chính anh.
Hạ Diên Điệp siết chặt ngón tay, chặt đến mức khiến chúng trở nên hơi căng cứng. Cô hít một hơi thật sâu rồi tiến thẳng về phía căn biệt thự ồn ào, náo động những tiếng reo cách đó không xa.
Cánh cửa biệt thự đang rộng mở.
Ngoài cửa có không biết bao nhiêu là chiếc xe ô tô, xe thể thao và xe máy đậu ngang đậu dọc, hỗn độn khắp nơi. Tất cả đều đủ loại màu sắc, được phủ lên bằng những màu sơn độc đáo, kỳ lạ, chặn hết cả đường đi, đến mức khó có thể chen chân vào làn xe. Trong đó có mấy chiếc người ta đậu xe rất bạo gan, thậm chí còn cán nát hết một vùng cỏ nhành hoa ở ngoài cửa mà chú Du tự mình cắt tỉa hàng ngày. Hạ Diên Điệp chỉ liếc nhìn một cái, sau đó cau mày dời tầm mắt.
Hiển nhiên hôm nay không chỉ có học sinh trường cấp ba Tân Đức tới tham gia bữa tiệc mới có thể lái xe tới đây, chắc hẳn còn có một số cậu ấm cô chiêu nào đó mà Du Liệt không biết được mời tới đây lần này.
Cũng không loại trừ khả năng đó là người do Cao Đằng dẫn theo tới.
Cô gái vừa suy nghĩ vừa đi vòng qua những chiếc ô tô đậu bừa bãi bên ngoài biệt thự, chật vật lắm mới vượt qua được lối vào của biệt thự. Khi cô dừng bước, quay đầu lại nhìn ra xa, thầm nghĩ nếu tối nay chú Du quay lại, chắc là sẽ bị Du Liệt làm cho tức điên.
Hạ Diên Điệp đang định đi qua cổng sân.
"Tiểu Điệp! Sao hôm nay cháu về sớm thế?" Giọng nói của dì Triệu đột nhiên vang lên từ một góc ở ngoài sân trước. Lời vừa dứt, bà ấy rảo bước nhanh tới trước mặt Hạ Diên Điệp.
"May mà dì nhìn qua camera giám sát, chắc cháu không thể vào bằng cửa trước được rồi. Đi, để dì dẫn vào trong qua đường cửa bên." Dì Triệu vừa nói vừa kéo Hạ Diên Điệp sang một bên tòa biệt thự.
Hạ Diên Điệp định thần lại, đuổi kịp rồi hỏi bà ấy: “Bọn họ đang làm loạn dữ dội trong đó lắm ạ?”
"Đâu chỉ dữ dội thôi đâu, quả thật phải nói là điên cuồng luôn rồi. Dì nghĩ lần này A Liệt đã quyết tâm, muốn hoàn toàn trở mặt, bất hòa với ông chủ rồi.”
Dì Triệu thở dài: "Ông chủ cũng thật là, đã biết rõ A Liệt vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện năm xưa Vân Hoan chen chân vào phá hoại gia đình họ, ông ấy lại vẫn còn muốn để Vân Hoan chuyển đến nơi ở cũ của bà chủ. Làm sao A Liệt có thể đồng ý cho được chứ?"
Giọng của dì Triệu vừa ngừng, chợt cảm thấy cô gái mình đang dắt theo đột nhiên khựng lại, thế là bà ấy quay đầu lại hỏi: "Sao vậy Tiểu Điệp?"
"Vân Hoan... chen chân vào?" Hạ Diên Điệp hơi kinh ngạc: "Trước khi dì, trước khi mẹ của Du Liệt qua đời, đã..."
Sắc mặt của dì Triệu hơi thay đổi, bà ấy lập tức phản ứng lại.
Lúc này trong vườn hoa đang tràn ngập tiếng nhạc, tiếng cười đùa rộn ràng trong màn đêm. Sau khi do dự một lát, bà ấy cũng không kiêng dè gì nữa: “Dì quên mất là năm nay cháu vừa mới đến đây, không biết rõ về chuyện của gia đình ông chủ và A Liệt. Trong thành phố Khôn này, chuyện đó cũng không tính là bí mật gì, chỉ là không ai dám làm mất thể diện của ông chủ nên mới không nhắc đến một cách công khai ở bên ngoài.”
Hạ Diên Điệp cắn nhẹ môi dưới, đi theo dì Triệu tới cửa bên: “Vậy mẹ của Du Liệt... Tại sao Du Liệt lại bảo rằng cái chết của bà ấy là do lỗi của cậu ấy và chú Du ạ?”
“Đối với chuyện của chủ nhà, dì không dám, cũng không nên hỏi nhiều, chỉ biết lúc đó hai vợ chồng ông chủ đã ly hôn, không lâu sau họ đi đến sa mạc thì đã xảy ra chuyện. Từ đó về sau, A Liệt lúc nào cũng cau có với ông chủ.”
"..."
Rõ ràng là dì Triệu không dám nói nhiều, Hạ Diên Điệp cũng không muốn làm cho bà ấy khó xử.
Hai người tiến vào khu vườn bên cạnh của biệt thự từ cánh cửa bên hơi tối, dọc trên con đường lát gạch đá nhỏ giữa những bụi hoa, đi theo những ánh đèn đung đưa như đom đóm rải rác tứ tung trong bụi rậm, thẳng đến bên cạnh căn biệt thự.
“Bên này thường là lối ra vào để quét dọn của người giúp việc trong nhà, cho nên cố ý giữ cửa cho cháu vào đấy.” Dì Triệu bước lên bậc thang.
Hạ Diên Điệp sửng sốt: "Giữ cửa cho cháu ạ?"
"Ừ, cũng là do A Liệt nói vậy, cậu chủ bảo sau 11 giờ tối, trước khi cháu về đến nhà sẽ dọn sạch đám người đó đi. Nhưng chưa biết chừng sẽ có kẻ chơi xấu, đùa dai nên là bảo dì nhìn camera giám sát từ trước. Tới lúc cần thì sẽ dẫn cháu tránh khỏi mấy bọn nổi loạn kia, không đi vào bằng cửa chính.”
Hạ Diên Điệp dừng bước trong màn đêm đen, bóng mặt bên cũng không hề thấy có cử động gì.
Vài giây sau, cô mới chớp mắt hỏi: “Cậu ấy còn nói gì khác nữa không ạ?”
Dì Triệu mở cửa, dẫn cô đi vào: “Cậu chủ không có dặn dò gì thêm, hôm nay trông cậu chủ có vẻ mệt mỏi lắm… Trời ơi, nhìn dáng vẻ của A Liệt như vậy, dì thực sự không thể thôi lo lắng mà. Đã chăm sóc cậu chủ nhiều năm như vậy rồi, dì còn chưa từng nhìn thấy một A Liệt bất chấp tất cả như vậy đâu. Cứ như là cậu chủ thật sự muốn làm ô uế phẩm chất của bản thân với đám cậu ấm cô chiêu không nên kết thân đó, nhưng mà đối với chuyện về mẹ của cậu chủ, bây giờ thật sự không ai có thể thuyết phục được cậu chủ... Trời đất ơi."
Hạ Diên Điệp im lặng, cụp mi xuống.
Hàng mi dài mảnh đổ bóng dày xuống, che lấp mí mắt của cô gái, như thể không tài nào xua tan đi được.
"Được rồi được rồi, chúng ta cũng không thể can thiệp, quản lý chuyện của nhà ông chủ được." Dì Triệu xua tay: "Đi thôi, dì sẽ đưa cháu lên lầu từ cầu thang phía đông. Bọn họ ở bên kia vẫn chưa gây rối ồn ào tới đây, mà A Liệt cũng sẽ không để bọn họ lên tầng hai đâu.”
"Dạ vâng ạ."
Hành lang tầng hai quả thực vắng vẻ, lên cầu thang phía đông, cách đó chưa tới hai căn phòng là đến phòng ngủ của Hạ Diên Điệp. Dường như dì Triệu vẫn rất lo lắng, đi cùng cô tới tận khi vào phòng.
Âm hưởng từ làn sóng âm thanh gào thét tựa như địa chấn ở bên ngoài tòa nhà khiến mọi người khó lòng an tâm.
Dì Triệu thở dài, dặn dò: “Tối nay cháu nhớ đừng có xuống lầu, dì thấy trong đám thanh niên ở dưới nhà kia hỗn tạp lắm, hạng người nào cũng có. Cháu là người mới đến, đừng để bọn họ bắt nạt cháu.”
Đầu ngón tay đang cầm nắm cửa của Hạ Diên Điệp hơi khựng lại.
Vài giây sau, bên trong phòng còn chưa kịp bật đèn, cô thiếu nữ đứng trong ánh sáng nửa mờ ảo nửa sáng rõ do ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, tựa như là đang rụt rè nhưng lại hỏi một câu: “Cháu có thể xuống lầu xem thử một chút được không ạ?”
"Cháu nói sao cơ?"
Dì Triệu có vẻ như đã bị sốc, quay người lại, đứng ngẩn người tại chỗ vài giây mới lấy lại được tinh thần: “Dì còn tưởng rằng nhất định là cháu sẽ chỉ mong sao có thể tránh khỏi bọn họ càng xa càng tốt chứ… Cháu thực sự muốn xuống lầu xem sao? Những người trẻ tuổi dưới kia toàn là con ông cháu cha, cô cậu thanh niên nhà giàu cả, trong đó có rất nhiều người hút thuốc, uống rượu, thậm chí còn tệ hơn vậy nữa, người tốt cũng không có bao nhiêu đâu. Cháu, cháu xác định muốn đi xuống dưới thật sao?"
Nghe dì Triệu nói như vậy, Hạ Diên Điệp biết là do đối phương xem cô như con cháu của mình, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng mà kiên định gật đầu: "Cháu vẫn muốn đi xuống xem thử ạ."
Dì Triệu do dự một chút: “Vậy được rồi, nhưng mà cháu phải thay quần áo đi, đừng mặc đồng phục đi xuống dưới, tốt nhất là cũng tháo bím tóc ra luôn. Bằng không, những tên bất cần đời dưới đó nhất định sẽ cảm thấy mới lạ nên hứng thú, muốn làm khó rồi khi dễ cháu đấy."
"Dạ vâng ạ, cháu cảm ơn dì Triệu."
"..."
Hình như dì Triệu còn muốn dặn dò thêm điều gì đó nhưng cuối cùng lại đè ép xuống, không lên tiếng nữa.
Bà ấy xoay người, quay lại chỗ cầu thang phía đông mà hai người họ vừa mới đi lên.
Trong phòng tắm riêng của phòng ngủ, Hạ Diên Điệp đứng trước gương, chầm chậm cởi bỏ bím tóc của mình.
Mái tóc của cô dài và đen nhánh, bởi vì thường xuyên được bện lại nên khi xõa tóc ra, có những lọn tóc uốn xoăn tự nhiên. Từ trước đến giờ, Hạ Diên Điệp chưa từng buộc tóc đuôi ngựa quá cao. Cô sinh sống ở trên núi, buộc tóc đuôi ngựa rất bất tiện, cho nên cô cũng hình thành thói quen tết tóc chân rết gọn gàng mà lại nhanh chóng. Có thể là hơi quê mùa một chút thật nhưng bình thường thì sẽ tiện lợi hơn nhiều, do đó cô cũng không tháo bím tóc ra kể cả khi đã chuyển sang Tân Đức.
Lần trước, đợt đi tham gia ghi hình tuyên truyền giúp đỡ giảm nghèo, sau đó Du Liệt còn dẫn cô đi mua quần áo, đó coi như là lần cô phải buộc tóc đuôi ngựa lâu nhất khi ra ngoài.
Sau khi cố sức buộc lại, thiếu nữ đứng trước gương, hơi nghiêng mặt qua, đuôi tóc dài khẽ lướt qua đôi vai gầy.
Chỗ buộc có hơi lỏng, nhưng Hạ Diên Điệp lại lười quan tâm.
Cô hờ hững ngắm nhìn bộ đồng phục học sinh trên người mình, rồi xoay người đi vào phòng ngủ lấy quần áo khác.
Nếu cô muốn hòa mình vào giữa đám đông dưới kia, bộ đồ duy nhất cô có thể chọn cũng chỉ có chiếc váy nhung đỏ dài này.
Hạ Diên Điệp khẽ cau mày, mất chừng mấy giây nhìn chằm chằm chiếc váy bị cô treo ở nơi sâu nhất trong góc tủ, vốn dĩ trước đó không hề có ý định chạm vào.
Tiếng nhạc ngoài cửa sổ lại vang lên như điên.
Cô gái cụp mắt xuống, đôi bàn tay nhỏ gầy và trắng trẻo cầm lấy chiếc móc áo treo dải ruy băng màu đỏ.
Đêm hôm đó có lẽ là lần đầu tiên trong mười bảy mười tám năm cuộc đời của Hạ Diên Điệp mà cô làm như thế, đây cũng là việc táo bạo nhất, nổi loạn nhất, nhưng lại là lần cô được trút bỏ vỏ bọc bên ngoài, bộc lộ rõ nhất bản tính hồ ly của cô.
Sau khi cô đã rời đi, bên trong căn phòng, chiếc áo sơ mi trắng lót dưới lớp váy nhung, đã bị bỏ lại trơ trọi ở cuối giường.
Cô bước chân vào hành lang dài, chẳng hề ngoảnh đầu lại.
Ở tầng một, tại sảnh sau dẫn ra vườn hoa của biệt thự, cánh cửa đôi bằng gỗ nguyên khối được các nghệ nhân nổi tiếng tự tay chạm khắc đang mở rộng, ánh đèn phách lối từ mảnh sân ngoài cửa chiếu thẳng lên bầu trời.
Ở phía Tây căn phòng, trong bể bơi cũng vang lên tiếng cười nói ồn ào, náo nhiệt.
Một thanh niên kẹp điếu thuốc trên tay, bước ra ngoài từ bể bơi trong nhà cùng với một người phụ nữ trong vòng tay, chai rượu trên tay hai người va chạm vào nhau, phát ra tiếng kêu leng keng.
"Cũng được đó nha, ai bảo ngoại trừ thành tích kém cỏi thì thái tử nhỏ nhà họ Du có thể bị coi là người an phận nhất trong đám nhà giàu chúng ta vậy? Bữa tiệc tại gia này thậm chí còn được tổ chức tại nhà lớn thế này, nếu Du Hoài Cẩn mà biết thì chẳng phải là sẽ cực kỳ tức giận, e rằng bực muốn chết đi cho rồi ấy chứ?"
“Sinh ra với khuôn mặt đó thì sao mà an phận cho được chứ?” Cô gái trẻ khẽ than thở: “Trong vòng quen biết này của các anh, đây thật sự là lần đầu tiên em thấy một anh chàng đẹp trai tới như vậy. Hơn nữa, cậu ấy chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi thôi nên rất khỏe mạnh nhiệt huyết, làm cho hơn nửa số cô gái ở đây đều ngẩn ngơ cả rồi, về sau chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao? Nếu có thể được ngủ một đêm với cậu chàng thì dù có lấy lại tiền em đã nhận cũng được... Đáng tiếc rằng cậu ấy có nhà họ Du phía sau, còn là cháu ngoại lớn của nhà họ Canh nữa, cho nên em mới không dám ra tay.”
"Ý em là gì đây, ngoại tình ngay trước mặt anh hả?"
"Làm gì có, em nói chơi với nhau vậy thôi à."
“Cho dù cậu chàng có thật sự ăn chơi trong vòng này thì cũng không đến lượt em đâu. Chứ em nghĩ thử xem, hôm nay có cô gái nào mà chẳng muốn nhào vào vòng tay của cậu ta chứ? Xét về nhan sắc, như em thì còn phải xếp hàng chờ hai tháng mới tới lượt, hiểu chưa?"
"A, đồ đáng ghét, anh đi ra, đi cho khuất mắt em!"
Khi hai người đang nói chuyện, bước chân đã bước tới ngã rẽ, đối mặt với một cô gái đang đi xuống cầu thang.
Ba người đồng thời dừng lại.
Đặc biệt là thanh niên đang cầm theo chai rượu, gần như là ngay giây phút đầu tiên đã bị hớp hồn.
Đôi bàn tay vịn cầu thang mảnh khảnh và trắng nõn, dưới ánh đèn chói lóa ở sảnh lớn càng trở nên tinh xảo và trơn bóng. Chiếc váy nhung đỏ bó sát tôn lên vòng eo thon gọn, không bằng một nắm tay của cô. Trên người không có trang sức gì thừa thãi, chỉ có hai dây đai mảnh bên cạnh xương quai xanh trắng như tuyết, giữ chiếc váy dài buông thõng.
Nhưng thứ quyến rũ nhất vẫn là khuôn mặt không có chút son phấn kia, các nét vừa trong trẻo, tinh khôi vừa mê hoặc lòng người, đôi mắt chếch tựa như viên đá hổ phách long lanh và tỏa sáng nhất.
Cô chỉ hờ hững quét mắt nhìn hai người họ rồi đưa chân bước xuống nấc thang cuối cùng. Lọn tóc dài, hơi xoăn, lại đen nhánh rủ xuống đầu vai trắng như tuyết của cô. Dưới màn đêm, Hạ Diên Điệp bước từng bậc thang xuống dưới, tựa như yêu tinh hoa bước ra từ câu chuyện cổ tích đen.
Đợi đến tận khi cô đã đi qua vài mét rồi, chàng trai kia mới bị cô bạn gái đứng bên cạnh nổi cáu véo cho một cái, anh ta mới kêu ‘a’ lên, hoàn hồn trở lại.
Cậu chàng kia vội rút tay về: “Em làm cái gì vậy?”
“Mắt anh sắp mọc trên người con gái nhà người ta luôn rồi đấy, lại còn hỏi em cái gì à?" Cô nàng cười khẩy: “Sao anh không tính toán tiếp thử xem, nếu cô gái đó cũng xếp hàng để được ngủ một đêm với Du Liệt thì có cần phải đợi hai tháng không?”
“Đừng có ghen tuông vớ vẩn như vậy," Ánh mắt của chàng trai vẫn còn đang không ngừng láo liên: “Em quen biết cô gái đó à? Cô ấy tới đây với ai thế?”
“Không, quen, biết!”
Cô nàng trợn mắt lườm anh ta một cái, xách túi bỏ đi.
Tới khi Hạ Diên Điệp đi vào trong vườn hoa sau nhà, cô mới phát hiện hình như mình đã tính sai rồi.
Có phải cô không nên buộc mái tóc dài của mình lên không nhỉ?
Tất cả những cô gái trong bữa tiệc đều để xõa tóc, phương án lựa chọn này vốn không hề nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô. Tới mức dọc trên đường đi tới đây, có rất nhiều ánh mắt kỳ lạ đều nhìn chằm chằm trên người Hạ Diên Điệp, muốn gạt đi cũng không được, khiến cô có cảm giác bực bội khó mà kìm nén.
Nhưng mà ít ra, trước khi tìm được Du Liệt, cô vẫn sẽ cố nhịn cho bằng được.
Hạ Diên Điệp vừa nhíu mày, nhìn qua nhìn lại tìm người vừa lòng vòng hết hơn nửa vườn hoa, bị người ta nhìn chằm chằm khắp người.
Thế nhưng, cô vẫn không thấy Du Liệt đâu.
Ngay lúc Hạ Diên Điệp đang không biết phải làm sao thì đột nhiên va phải đôi mắt của một người, đôi mắt đầy vẻ ngơ ngẩn, mê mang và đờ đẫn.
Cao Đằng bị người đứng bên cạnh đập mạnh: “Anh Đằng, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, ngắm con gái nhà người ta kiểu gì mà như mất hồn rồi thế?”
“Không phải vậy... Sao tôi lại cảm thấy... cô gái này nhìn quen thế nhỉ?”
Cao Đằng đang định dời mắt đi thì lại thấy cô gái nọ, người vừa mới tới đã thu hút sự chú ý của gần nửa số người ở đây, vậy mà lại đi thẳng về phía cậu ấy.
Hạ Diên Điệp lướt qua ánh mắt si ngốc đang nhìn chằm chằm vào mình của Cao Đằng, không hề nói vòng vo mà đi thẳng vào luôn vào vấn đề: “Du Liệt đang ở đâu vậy?”
“?”
Cao Đằng: “?”
Có thể thay đổi kiểu tóc, có thể cất đi đôi kính mất, có thể mặc bộ quần áo khác.
Thế nhưng, giọng nói êm ái và mềm mại khó mà thay đổi cho dù cảm xúc của Hạ Diên Điệp có lạnh lùng tới đâu, chỉ một câu của cô lập tức khiến Cao Đằng như bị sét đánh.
“Hạ... Hạ Diên Điệp?”
"Phụt..."
Cậu thanh niên ngồi bên cạnh Cao Đằng cũng là học sinh lớp 11/1, nghe vậy thì bị sặc, phun hết nước trái cây đang uống trong miệng ra.
Thanh niên kia vừa ho sặc sụa vừa trừng mắt, mặt đầy vẻ khó tin nhìn cô gái đứng trước mặt: “Cậu ta? Học sinh nghèo khó kia hả? Anh Đằng, cậu chắc chắn sao? Hạ Diên Điệp mới đi phẫu thuật thẩm mỹ về hả?"
"..."
Nếu như có lựa chọn thứ hai, tất nhiên là Hạ Diên Điệp không hề muốn đứng chung với đám thiểu năng, đại não chưa tiến hoá đầy đủ này lâu thêm một giây nào nữa.
Đáng tiếc là không có nếu như.
Thế là lồng ngực của thiếu nữ khẽ phập phồng, sau khi hít một hơi thật sâu, cô cố gắng hết sức nói to rõ, lặp lại lần thứ hai: “Du Liệt, cậu ấy đang ở đâu?”
Rốt cuộc, Cao Đằng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lúc này, tâm trạng của cậu ấy cực kỳ phức tạp, một lời khó mà diễn tả được hết. Mà điều khiến Cao Đằng cảm thấy choáng ngợp nhất vẫn là đôi mắt của cô, tối hôm nay, sau khi cô tháo cặp kính đen và quê mùa kia ra thì cậu ấy rốt cuộc cũng được nhìn thấy rõ đôi mắt của cô.
Một màu hổ phách thật nhạt, trong veo, sáng long lanh.
Rõ ràng là một học sinh nghèo khó ở trên núi xuống, phí sinh hoạt một năm của cậu ấy cũng đủ trả cho việc chi tiêu của cả nhà cô trong mười bảy mười tám năm cuộc đời. Nhưng mà, khi Hạ Diên Điệp nhìn bọn họ, mặc dù có sự ngưỡng mộ nhưng cũng vẫn có đôi chút vẻ thanh cao, trong trẻo.
Trong lồng ngực Cao Đằng chợt trào lên một cảm xúc thật phức tạp, cuối cùng tất cả hợp lại biến thành nụ cười lạnh trên gương mặt: “Cô gái này nay làm cái gì vậy, đổi sang một cái váy đẹp là cảm thấy bản thân có thể trèo cao, với tới anh Liệt rồi hả? Đừng có ảo tưởng hão huyền nữa, có cô gái xinh đẹp tới mức nào mà anh Liệt chưa bao giờ thấy đâu, cậu có thể đứng thứ mấy trong đám con gái đó đây!”
“Cũng chưa chắc đâu,” Cậu chàng bên cạnh đùa theo: “Chẳng phải anh Liệt đã gọi Thường Hàm Vũ đi rồi sao? Tôi thấy tối nay, Thường Hàm Vũ còn chẳng xinh đẹp bằng cậu ta đâu. Không biết chừng anh Liệt lại sẵn lòng đổi sang một người khác ấy chứ?”
Cao Đằng vừa định phản bác lại thì…
“Cậu ấy kéo Thường Hàm Vũ đi đâu rồi?” Cô thiếu nữ quay đầu, lên tiếng hỏi cậu thanh niên kia, giọng nói và vẻ mặt đều giống y chang nhau, tuy mở miệng nhưng lại hờ hững, gần như là hoàn toàn bình tĩnh.
Cậu chàng sững sờ, theo bản năng chỉ về phía gác mái nhỏ ở phía sau lưng: “Kia kìa, ở trên tầng thì phải?”
"Cảm ơn."
Hạ Diên Điệp khẽ nâng tà váy dài, bóng dáng vội vàng chạy đi, còn chẳng thèm ngoái đầu lại.
Tòa gác mái nhỏ này nằm ở phía tây của vườn hoa sau nhà, từ trước cho tới bây giờ, Hạ Diên Điệp vẫn chưa từng đi tới đó. Trên đường đi, cô cũng trông thấy có mấy cô cậu con nhà giàu tới tham gia bữa tiệc tại gia đang quấn lấy nhau, đứng trước rừng cây bên cạnh ôm hôn.
Hạ Diên Điệp nhíu mày, chậm rãi bước qua bọn họ, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy có chút nặng nề.
Cô bước lên bậc thang, rảo bước tiến vào trong tòa gác mái kia.
Trong sảnh tòa gác mái, có hai người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sô pha. Hạ Diên Điệp chưa từng trông thấy mấy người này, chắc hẳn họ không phải là học sinh, nhìn giống như đám con nhà giàu của thành phố Khôn hơn.
Cậu thanh niên quét mắt liếc qua cô, khẽ nghiêng đầu trầm trồ, rồi kẹp điếu thuốc, mỉm cười hỏi: “Tìm Du Liệt hả?”
Cậu ta mập mờ ôm lấy vòng eo của cô gái kia vào lồng ngực, trắng trợn quan sát Hạ Diên Điệp một lượt từ trên xuống: “Cậu ta ở trên tầng đấy… nhưng đang bận lắm.”
Không biết là tại vì ánh mắt hay giọng điệu của đối phương, nó tựa như một đốm lửa, lọt vào đáy lòng Hạ Diên Điệp.
Thế là làm bừng lên một biển lửa lớn kéo dài.
Nhưng mà trái lại, trên khuôn mặt thiếu nữ lại tăng thêm vẻ lạnh lùng như băng. Cô đưa mắt nhìn khắp xung quanh, xác định diện tích một tầng của tòa gác mái này cũng không quá lớn, hẳn là chỉ có một cầu thang trước mặt cô mà thôi.
Hạ Diên Điệp không hề quay đầu lại, xách tà váy dài chạy thẳng về phía cầu thang.
Dưới ánh trăng dịu dàng, bắp chân cô lộ ra, trắng nõn như tuyết, thậm chí còn át cả sắc tuyết trắng tinh.
Chàng trai nọ đang rung động, tiếc nuối mà dời tầm mắt, ôm chầm lấy cô gái trong lòng rồi hỏi: “Em nói xem sao các cô ấy lại ngốc nghếch như vậy, ngay cả mục đích tại sao Du Liệt lại tổ chức bữa tiệc tối nay mà cũng không nhìn ra được ư?”
Cô gái trong lồng ngực tựa sát vào cậu ta: “Có mục đích gì thế anh, không phải chỉ đơn giản là một bữa tiệc trong nhà thôi à?”
“Đây chính là phát súng đầu tiên mà cậu ta bắn về phía cha mình.” Chàng thanh niên nở một nụ cười độc ác: “Chính cậu ta là người muốn xuống địa ngục, vì cớ gì lại còn có một đống người muốn nhảy theo cậu ta chứ?”
“...”
Góc cuối tầng 2 trong gác mái.
Một khung cửa sổ dài cách mặt đất hé mở ra nửa cánh, tấm lụa trắng bị gió đêm thổi qua, trên mặt thảm được làm thủ công tại nước Ý với những hoa văn vừa thần bí lại mập mờ.
Mà ở cạnh bên phía cánh cửa sổ đóng kín còn sót lại, có hai bóng người đang đứng đó, xếp chồng lên nhau.
Ánh trăng chói lòa khiến lòng người say đắm.
Tối hôm nay, Du Liệt mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân, bóng dáng anh mơ hồ như đã hòa tan vào trong bóng đêm.
Thân trên khoác một chiếc áo sơ mi màu đen giản dị, tuỳ ý mở hai nút áo đầu, yết hầu trên cổ nhô lên tạo thành một đường hơi gấp khúc vô cùng đẹp đẽ, kéo dài tới phần xương quai xanh cùng màu da trắng toát được giấu phía dưới lớp áo sơ mi. Bên dưới là một chiếc quần dài ôm dáng, thắt lưng anh tựa vào bệ cửa sổ, lười nhác gập một chân làm ống quần bị đẩy lên, tạo thành đường cong gợi cảm.
Nổi bật nhất vẫn là khuôn mặt điển trai bên dưới mái tóc bù xù kia, cặp mắt đào hoa vừa cười lên là lập tức hớp hồn người khác, đuôi mắt dài cụp xuống trông đầy lười biếng, sống mũi cao thẳng che khuất ánh sáng tạo nên một cái bóng lờ mờ trên xà nhà.
Đôi môi mỏng khẽ giương lên một nụ cười nhẹ, ý cười không lọt vào đáy mắt, hờ hững như đang tán tỉnh ai đó.
Hạ Diên Điệp quẹo qua cầu thang, bước vào trong hành lang, dù cách xa vài mét nhưng từng đó cũng đủ để cô có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sợi dây ở bên kia càng ngày càng xa rồi.
Cô nhìn Du Liệt lúc này, thấy anh xa lạ tới mức suýt nữa là không thể nào nhận ra. Cô có cảm giác như lồng ngực bị nghẹn lại, khó mà có thể giải tỏa.
Mà cũng chính là vào giây phút này, Thường Hàm Vũ đang đứng trước mặt Du Liệt, dường như là do không chịu đựng được nữa, lợi dụng lúc anh cúi người mỉm cười, cô ta nhón chân đặt tay lên vai anh, như muốn thăm dò để hôn lên đôi môi của Du Liệt.
Dưới ánh trăng, bóng dáng trang nhã và tinh tế kia bỗng khựng lại.
Du Liệt nhíu mày, sự lạnh lùng và chán ghét gần như tràn ra khỏi đôi mắt đen tuyền. Thế nhưng anh cũng không hề có cử động gì, lại còn khẽ cười thành tiếng.
Trong lúc mỉm cười ấy, Du Liệt vô thức ngước đôi mắt hững hờ của mình lên.
Tầm nhìn lướt qua hành lang dài, Du Liệt thoáng thấy Hạ Diên Điệp đang đứng ở đằng xa.
Chỉ một cái liếc mắt, chỉ trong một giây ngắn ngủi, thậm chí Du Liệt còn chưa kịp phân biệt rõ rốt cuộc đó là ảo giác, hình bóng người thiếu nữ cứ liên tục xuất hiện trước mặt anh suốt cả tối nay, không tài nào gạt đi được, hay chính là người thật đang đứng ở nơi đó.
Anh chỉ là làm theo bản năng, dưới ánh mắt nhìn mình của cô, anh vội lùi về phía sau, né tránh cô gái đứng trước người.
So với bản thân thì Du Liệt càng sợ làm ô uế đôi mắt kia hơn.
Thường Hàm Vũ hơi sửng sốt, quay đầu lại thì trông thấy một cô gái lạ mặt đứng cách đó không xa, cô ta lập tức dán sát vào trước người Du Liệt.
Anh vẫn không nhúc nhích, nhưng mặt mày lại hơi cau có, toát lên chút vẻ khó chịu.
Mấy giây này là đủ rồi.
Đủ để cho anh biết cô gái trước mắt này không phải là ảo giác, cũng đủ để anh thấy rõ nếu lấy ra lớp áo sơ mi lót bên trong thì chiếc váy dài đó sẽ gợi cảm và lộ liễu tới mức nào.
Thế là nụ cười phóng túng mà anh đã giữ nguyên trên mặt suốt nửa buổi tối hôm nay biến mất không còn dấu vết.
Giống như ai đó rải những mảnh băng vụn lạnh buốt vào trong mắt anh vậy, nhìn một chút thôi nhưng cũng đủ khiến lòng người lạnh lẽo.
Dưới cái nhìn của anh, Hạ Diên Điệp chầm chậm bước tới.
Cô khẽ ngước cằm, đuôi mắt khẽ xếch lên tựa hồ ly, không biết bị cảm xúc nào nhuộm thấu mà lại có hơi phiếm hồng. Lông mi cũng giống như có cái gì đó đè lên.
Thường Hàm Vũ cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ, suýt chút nữa đã ôm chầm lấy cánh tay của Du Liệt, nhưng sau cùng lại không dám, chỉ có thể giả vờ dựa sát vào anh: “Anh Liệt, cô ta là ai vậy?”
Lúc nói chuyện, cô gái kia như muốn hôn lên trên góc cổ áo sơ mi của anh.
Đôi lông mày thon mảnh của Hạ Diên Điệp khẽ nhướng lên.
Du Liệt không hề để ý tới cô gái ở bên cạnh, còn chẳng nghe lọt tai được tí gì liên quan đến câu hỏi của cô ta. Đôi mắt đen nhánh của anh đã bị cảm xúc trong lòng nhuộm lên một màu u tối, nhìn chằm chằm vào người thiếu nữ đứng trước mặt.
“Lời tôi nói tối hôm qua là vô ích, có phải không?”
Giọng nói của anh toát lên sự lạnh lẽo đến mức khiến người khác cảm thấy ngột ngạt, dường như mưa to gió lớn sắp sửa ập tới.
Thường Hàm Vũ hơi hoảng sợ, nhưng vẫn có chút ý cười trên nỗi đau của người khác. Vốn dĩ, cô ta còn cho rằng cô gái trước mặt là một mối uy hiếp, nhưng quan sát thái độ của Du Liệt với cô gái này thì đúng là hung dữ đến mức dọa người.
Cô ta chưa từng thấy anh thế này bao giờ.
“Trời ơi, anh Liệt, mặc dù cậu đang nổi giận nhưng cũng đừng quan tâm đến cô ta làm gì, bảo cô gái đó rời đi là được rồi, đừng để người khác làm phiền tới chúng ta...”
Hạ Diên Điệp chăm chú nhìn Du Liệt.
Giọng cô cực kỳ nhẹ nhàng, còn nghiêng đầu sang một bên, hỏi: “Ai đi cơ?”
“...”
Yết hầu Du Liệt nuốt nhấp nhô, anh nhìn chằm chằm vào Hạ Diên Điệp, không hề chớp mắt lấy một cái, nửa ngày sau mới khàn giọng lên tiếng: “Cậu đi.”
Thường Hàm Vũ còn chưa kịp hả hê thì đã thấy Du Liệt đột nhiên đứng thẳng người dậy, nắm chặt lấy cổ tay của Hạ Diên Điệp rồi kéo cô ra sau lưng.
Nhìn bóng lưng thiếu nữ yếu ớt bị Du Liệt kéo qua nên có chút lảo đảo.
Thường Hàm Vũ: “?”
Bóng dáng hai người, một trước một sau bước lên cầu thang dẫn tới một tầng cao hơn. Du Liệt nắm cổ tay của Hạ Diên Điệp chặt tới mức trên tay nổi lên cả gân xanh, giống như là đang đè nén một loại cảm xúc nào đó rất đáng sợ.
Cho đến khi lên tới tầng ba, rẽ vào hành lang thì Du Liệt mới vung tay, quay người ép cô vào góc tường: “Cậu có nghe thấy những gì tôi nói với cậu tối hôm qua không hả?”
Cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ bị anh kéo lên giữ lại ngay bên hông, đôi mắt đen nháy kia sâu thẳm tựa bóng đêm: “Ai kêu cậu tới đây?”
Hoàn toàn yên tĩnh.
Hẳn là do ở gần nhau, ở quá gần nên Hạ Diên Điệp ngửi thấy được trên người Du Liệt có mùi nước hoa rất nồng, mùi thuốc lá và còn trộn lẫn với cả mùi rượu. Dường như, cô nghe thấy những đốm lửa trong lòng đó đang nổ tung lên.
Thiếu nữ chầm chậm ngước mắt lên, cố nhấc cổ tay bị nắm chặt trong lòng bàn tay của Du Liệt: “Thả tôi ra.”
Du Liệt cụp mắt xuống, vẻ độc ác, tàn nhẫn khó kìm nén bị anh cố sức ép xuống.
Từng ngón tay của Du Liệt lần lượt rời khỏi cổ tay cô.
Hạ Diên Điệp không còn bị gì giam giữ lại, nhưng cũng không thả tay xuống.
Cánh tay trắng như tuyết khẽ giơ lên.
Cô hờ hững mấp máy môi: “Du Liệt.”
“?”
Du Liệt mở to hai mắt.
Sau đó, anh lại khẽ nheo mắt lại, nhìn bàn tay trắng nõn của thiếu nữ đang được giơ lên.
Từng ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh của cô căng cứng, thẳng tắp lại hơi run rẩy, dường như muốn vung xuống về phía anh.
Du Liệt trông thấy thế, cũng không tránh né gì. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng thuần của cô, vẻ mặt tàn nhẫn vậy mà đã biến mất, nơi đuôi mắt thậm chí còn cố giấu đi chút ý cười vừa hiện ra.
Anh hạ thấp tầm mắt xuống, nhìn thẳng vào đáy mắt cô, giọng nói cũng khàn khàn, đầy mê hoặc: “Muốn đánh tôi à?”
“...”
Hạ Diên Điệp khẽ nghiến răng, tựa như đang chịu đựng cái gì đó.
Du Liệt bật cười khúc khích: “Đã chịu đựng cả đêm rồi sao, hay là một ngày trời rồi hả? Đã tức giận đến mức lông mi cũng run rẩy vậy kia mà sao vẫn còn cố nhịn tiếp.” Anh vừa nói vừa đưa tay lên, dường như muốn lướt nhẹ qua hàng mi mềm mại đang rủ xuống của cô.
Chỉ có điều, đến cuối cùng vẫn không làm gì.
Chút cảm xúc này càng khuấy động sâu hơn, càng đen tối hơn trong đáy mắt Du Liệt, anh vội rủ mi xuống, che giấu đi chúng.
Cảm xúc chân thực bị dồn nén xuống, anh cúi đầu nhưng không nhìn vào mắt của cô, chút ít ý cười trên khuôn mặt trông thoải mái mà hững hờ: “Muốn đánh thì mau lên đi, dưới lầu còn có người đang chờ tôi. Đã hoàn thành xong trách nhiệm rồi, vậy cậu có thể rời khỏi đây được chưa?”
“...”
Bàn tay trắng mịn của Hạ Diên Điệp siết chặt lại thành nắm đấm, cô túm lấy cổ áo sơ mi đang rộng mở của Du Liệt, kéo mạnh người đang đứng trước mặt mình.
“Đòn tấn công” ngoài dự đoán này khiến cơ thể Du Liệt căng cứng lại, cánh tay đang chống vào tường bỗng nhiên duỗi thẳng, sống lưng cũng theo bản năng dùng sức, kéo căng cả lớp áo sơ mi màu đen bên ngoài.
Nhưng chỉ một giây sau, tất cả cảm giác bị tấn công, có tính công kích mạnh mẽ trên người đã bị ý thức của anh làm cho thả lỏng.
Du Liệt mặc kệ cho Hạ Diên Điệp túm cổ áo, kéo thấp người mình xuống, gần như đã dựa vào sát bức tường phía trước.
Du Liệt rủ mắt nhìn cô, ý cười khắc sâu cùng với sự tàn nhẫn lộ ra nơi khóe mắt.
Anh cũng không hề cử động: “Tôi đã nói rồi, đừng có để ý đến tôi. Nếu cậu không muốn bị kéo xuống quăng đi thành thịt nát xương tan thì nhớ cách xa tôi và tất cả những người này xa một chút.”
Hạ Diên Điệp không nghe, mà cũng chẳng thèm nhìn anh, mục đích khiến cô kéo anh tới gần mình chỉ có một…
Cô gái đưa tay ra, ngón tay lập tức chui thẳng vào trong túi quần dài của chàng trai.
Chất liệu vải của cả bộ đồ này đều rất mỏng.
Gần như là ngay một giây sau, Hạ Diên Điệp tức thì phát hiện dưới đầu ngón tay của cô, ngăn cách một lớp vải vóc nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp của anh căng cứng. Sau đó cổ tay của cô bị hung hăng kéo ra, đè mạnh lên tường.
Mí mắt Du Liệt hơi giật giật: “... Hạ Diên Điệp.”
Sự tàn nhẫn đã tan biến nhưng cùng một loại cảm xúc nặng nề khác, càng đen tối hơn lại xuất hiện. Anh nhếch đuôi mắt hẹp dài lên, ánh mắt trở nên sâu thẳm, tựa như muốn đóng đinh cô lên trên bức tường ngay tại đây.
Vậy mà, Hạ Diên Điệp lại dường như chẳng hề để ý.
Cổ tay của cô bị anh nắm chặt, không thể động đậy được nhưng mà bị những ngón tay của anh bao lấy, bàn tay vốn đang siết chặt thành nắm của cô cũng dần dần thả lỏng.
Viên đá màu đen bị cô kẹp chặt giữa hai đốt ngón tay, cứ như là đang học theo dáng vẻ của anh.
Du Liệt xuôi theo sườn mặt cô nhìn sang, trông thấy viên đá thì mí mắt anh bỗng dưng mấp máy.
Hạ Diên Điệp đảo ngược tình thế, hỏi một câu: “Đã tỉnh rượu chưa?”
Trong không khí, giọng điệu của thiếu nữ nhẹ nhàng nhưng lại rét lạnh.
“Tỉnh rồi thì nhìn nó đi, sau đó nói cho tôi biết có phải là cậu định để cho tài năng, cuộc sống và ước mơ mà dì ban cho cậu trở nên đê tiện, hèn hạ như thế này phải không?”
“...”
Trên lầu gác mái.
Trong hành lang yên tĩnh.
Đứng trước bức tường, Du Liệt chẳng hề nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế cúi người dồn ép thiếu nữ, giam cô trước chân tường.
Im lặng được một lúc lâu, Du Liệt chợt cúi đầu cười thành tiếng, sau đó lại nghiêng mặt, quay sang hướng cô. Do đứng cách nhau quá gần, đôi mắt đen như mực kia chỉ nhìn cô một cái mà suýt chút nữa đã dọa thẳng vào tận đáy lòng Hạ Diên Điệp.
Hạ Diên Điệp thừa nhận, trong một giây ngắn ngủi kia, bởi vì cô hơi sợ hãi nên bàn tay nắm cổ áo anh cũng thoáng buông lỏng.
Nhưng một chút cảm xúc này lại bị Du Liệt tóm được.
Thế là anh lại nuốt xuống lời đã tới bên đầu môi, Du Liệt khẽ mỉm cười, hỏi cô một câu: “Hồ ly, cậu báo ơn cho giáo viên dạy kèm tiếng Anh của mình “một cách đầy tôn kính” như vậy à?”
“...”
Không biết là do tiếng cười hay là bởi cái giọng điệu này, chợt khiến trái tim của Hạ Diên Điệp run lên.
“Còn nữa...” Du Liệt kề sát cô thì thầm, để cô không thể nào trốn thoát được ánh mắt của anh: “Ai bảo với cậu là tôi uống rượu hả?”
Hạ Diên Điệp im lặng.
Sau khi im bặt được hai giây, cô hỏi lại: “Cậu thật sự không chạm vào rượu?”
“Không hề.” Du Liệt cúi đầu liếc nhìn cô, cuối cùng vẫn là thả cổ tay cô ra rồi đứng thẳng người dậy. Anh cầm lấy tảng đá trong tay Hạ Diên Điệp, thuận thế nhét vào trong túi quần mình.
“Thẩm tra xong rồi thì lên lầu về phòng đi, tối nay đừng có xuống dưới đây nữa, cậu nghĩ dưới này là nơi thế nào hả?”
Du Liệt nói xong, xoay người định rời đi.
Lần này, tới lượt Hạ Diên Điệp vươn tay ra, nắm chặt lấy cổ tay anh.
Xương cổ tay sắc lạnh nằm trong lòng bàn tay cô, cứng tới nỗi cô cầm cũng thấy hơi cấn tay, Hạ Diên Điệp nhíu mày: “Cậu còn muốn quay lại đó hả?”
Du Liệt cụp hàng mi đen kịt xuống, dường như đang làm phai nhạt đi cảm xúc treo trên đó: “Một lần cuối cùng, chuyện này không hề liên quan gì tới cậu cả, mà cậu cũng không làm gì được đâu. Cậu cứ đi cho tốt con đường của chính mình, đừng có quay đầu lại nữa.”
“Tôi lại cứ muốn xen vào chỗ này đấy.”
“...”
Chút sự tàn nhẫn khó ức chế lại thiêu đốt đáy mắt đen nhánh của Du Liệt.
Anh xoay người lại, nhìn về phía người thiếu nữ đang đứng trước tường.
“Hạ Diên Điệp, cậu đừng có tiến thêm bước nào nữa...”
Át đi cả tiếng nói của anh, thiếu nữ đang dựa sát tường chợt thẳng lưng, đi tới lại gần, hơi thở giữa làn môi cũng áp sát vào người anh:
“Hãy chọn tôi đi.”
Nghe vậy, Du Liệt đột nhiên cứng đờ cả người trong hơi thở ra vào của thiếu nữ, cúi thấp mắt nhìn xuống.
Yết hầu anh chuyển động, đôi mắt trở nên tối đen đến cực độ: “... Cái gì cơ?”
“... Nếu cậu đã nhất định phải nhảy xuống, thế thì hãy chọn tôi đi.” Thiếu nữ lên tiếng nói tiếp, dừng ở phía trước cằm anh, sau đó cô ngước mặt lên, ngắm nhìn đôi mắt đen nhánh và u tối, giống như đang muốn nuốt chửng lấy cô.
“Để tôi đến kéo sợi dây kia, nhất định sẽ không cho phép cậu rơi xuống đáy vực.”