• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Mộng cảnh tuần hoàn không dừng, trong hiện thực Lục Tề đang run rẩy nằm trên giường, những giọt mồ hôi to như hạt đậu thấm ướt cả gối.

Cậu ta đã bị cơn ác mộng này vây bắt rồi.

Cái bóng chui ra khỏi người của Lục Tề, không biết nó đã ăn phải cái gì mà lại chán ghét làm ra tư thế nôn khan, chỉ có điều chẳng nôn ra được gì.

Sắc trời tối sầm nhưng chủ trạch Lục gia lại điện đóm rực rỡ, định sẵn đêm nay sẽ không phải một đêm bình thường, chú hề khinh thường nhìn Lục Tề đang nằm trên giường, anh không làm thêm chuyện gì nữa.

Thời gian còn dài, không cần phải vội vàng lấy đi sinh mạng duy nhất còn sót lại này, nhân quả tuần hoàn, nỗi khổ sở nơi nhân gian đôi khi còn đau đớn hơn cả cái ch.ết.

-

Từ khi xuất viện Kì Thời luôn ở trong khu chung cư, không có gấp gáp quay trở về Công Viên Giải Trí.

Đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, Kì Thời ở trong nhà suốt nên cũng dần phát hiện ra có một số chỗ không được bình thường, ví như lúc vừa ngủ dậy vào sáng sớm thì nhìn thấy có một đóa hoa đã được bẻ xuống đặt ở bệ cửa sổ, bên trên vẫn còn đọng hạt sương mai; buổi trưa nằm ngủ trên sofa, lúc dậy thì lại nằm trên giường trong phòng ngủ, cánh cửa sổ vốn mở to cũng được khép nhỏ lại.

Buổi tối có thể nhìn thấy một vùng tối âm u ở nơi không bật đèn trong góc tường, tối tăm hơn những chỗ khác, nếu gặp phải cậu lúc vừa đi tắm ra thì vùng bóng đen đó còn phát ra màu hồng hồng.

Chú hề không biết bản thân đã bị lộ tẩy trước mặt Kì Thời từ lâu, anh cứ âm thầm lén lút trốn trong góc phòng của đối phương, rồi tặng mấy bông hoa và mấy chiếc lá nhỏ cho người ta.

Nếu những người khác gặp phải chuyện này thì sẽ nghĩ nhà mình đã đụng phải thứ không sạch sẽ nào đó, nhưng lúc Kì Thời nhìn thấy bóng đen đang cuộn mình trong góc rồi nhớ lại hệ thống 17 từng nói bây giờ chú hề có thể rời khỏi Công Viên Giải Trí thì cậu liền đoán ra ngay đó chính là chú hề.

Để đề phòng chuyện không hay cậu còn hỏi đi hỏi lại hệ thống không gì không biết, 17 không có trả lời, vậy chính là ngầm thừa nhận.

Nhưng Công Viên Giải Trí là một lồng giam, bọn họ bị giam ở đó, có quy tắc và bị hạn chế không được ra ngoài, ra ngoài lâu rồi không biết có xuất hiện vấn đề gì hay không.

Lúc này 17 lên tiếng: 【Chú hề chính là sự tồn tại đặc thù, dưới tình huống đặc thù nhất định thì Công Viên Giải Trí không thể hạn chế anh ta, dù có rời khỏi thật lâu thì cũng không xảy ra vấn đề được, chỉ là phương diện ngôn ngữ và hành vi sẽ dần giống với con người hơn.】

Chú hề sẽ bị thế giới loài người đồng hóa, so với chú hề trong Công Viên Giải Trí thì hành vi của anh sẽ dần có thiên hướng nghiêng về nhân loại Hứa Dĩ.

Ví như những món quà nhỏ được lặng lẽ đặt ở bệ cửa sổ hay là trong góc bàn, quái vật đã học được cách đáp lễ.

Nhưng chú hề hiện giờ cũng chẳng khác là bao so với lúc còn là con người, nên Kì Thời không thể cảm nhận được gì nhiều qua lời nói của hệ thống về phương diện này.

Sau khi xác nhận chú hề đang ở trong nhà thì Kì Thời cũng đánh bay luôn tia băn khoăn cuối cùng, cậu không gấp trở về Công Viên Giải Trí mà trái lại còn cho bản thân một kỳ nghỉ nho nhỏ, thả lỏng ấy mà.

Mấy ngày nay ánh nắng chói lòa, thời tiết ngày nào cũng tốt cả, Kì Thời nhân lúc nhàn rỗi đi trung tâm thương mại mua vài bộ đồ mùa hè, sẵn tiện cắt luôn mái tóc đã dài ra của mình.

Cậu thanh niên bước ra khỏi tiệm cắt tóc với chiếc áo thun ngắn tay phối với chiếc quần jean kèm đôi giày thể thao, trông tươi mát và sạch sẽ, cứ như một sinh viên đại học vẫn còn đang đi học, khiến cho người qua đường không khỏi quay đầu lại nhìn.

Chú hề đi bên cạnh Kì Thời căn bản không thể dời mắt nổi.

Anh biết bề ngoài của cậu thanh niên cũng được tính là nổi bật nhất so với những nhân loại khác, nhưng khi cậu cắt tóc ngắn đi thì lộ ra ngay phần gáy trắng nõn và vành tai nhỏ nhắn, chú hề nhìn chằm chằm phần gáy bị lộ ra, dù có làm gì cũng không thể dời tầm mắt được.

Dục vọng thèm ăn ngủ say lâu năm bị câu lên, mãnh liệt hơn cả lần đầu gặp gỡ, chú hề nhìn phần gáy đó, âm thầm mài mài răng nanh.

Muốn cắn.

-

Màn đêm buông xuống, Kì Thời theo chân dòng người đi đến chợ đêm được cho là sôi nổi nhất, lúc này sắc trời đã đen kịt, người người tan làm về nhà nghỉ ngơi, mọi người đều đổ ra đường để ăn vặt, chơi bời, đây là lúc náo nhiệt nhất của đêm tối.

Cậu tìm một con đường ít người đi, xuyên qua khu phố tấp nập, trong tay Kì Thời có nhiều thêm một ly nước uống lạnh, uống vào lành lạnh đã khát, không có ngọt lắm, đây là một ly trà lạnh giúp giải nhiệt trong đêm mùa hạ.

Kì Thời cứ như vậy đi qua dòng người, chầm chậm đi dọc theo con đường nhỏ bên dòng sông, làn gió bên sông mang theo hơi nước phả vào mặt rất thoải mái, trên đỉnh đầu có vài ngọn đèn đường sáng tỏ, vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc ở quảng trường từ nơi đây, là các ông cụ bà cụ đang nhảy quảng trường, cách xa con phố ồn ào mà vẫn còn phảng phất nghe được âm thanh huyên náo cùng ánh đèn ngũ sắc sáng rực.

Liếc sang phía chú hề đang bên cạnh mình, Kì Thời bật cười, còn nhớ lần trước khi cậu đi dạo bên sông là một ngày trời mưa, lúc đó Kì Thời vừa mới tiếp nhận nhiệm vụ, trong tay còn cầm đồng xu của chú hề, nhưng bây giờ, chủ nhân của đồng xu đó đã đứng ở sau lưng mình.


Có một ông cụ vác theo đòn kẹo hồ lô đi tới từ phía đối diện, có lẽ là vừa mới đi ra từ chợ đêm, kẹo hồ lô đã vơi bớt còn nhiều, chỉ còn vài cây treo trên đòn gánh.

Những quả sơn tra trên que kẹo hồ lô đó to lắm, bên ngoài được bọc một lớp đường óng ánh, trông rất dụ người mua, nghĩ đến việc chú hề rất thích ăn đồ ngọt, Kì Thời mua hẳn mấy que.

★★Kẹo hồ lô bên Trung hay bọc cái quả này nè, ăn chua chua ngọt ngọt, yum yum.

Cậu đi bên bờ sông, bóng người thưa thớt và yên tĩnh, nhưng cũng đôi lúc nghe được những âm thanh ồn ào hiếm hoi của nhân gian, xung quanh không còn ai nữa, Kì Thời dựa vào hàng rào bên sông, một trận gió mát thổi qua, sảng khoái đến nỗi khiến người ta híp cả mắt, cậu xoay người nhìn chú hề đang cách đó không xa, cuối cùng không tiếp tục phối hợp giả vờ như không thấy anh nữa.

Kì Thời huơ huơ kẹo hồ lô trong tay, trêu đùa nói: "Đi theo lâu như vậy còn không muốn ra đây sao?"

Chú hề đứng trong bóng tối, anh luôn cho rằng Kì Thời sẽ không nhìn thấy mình như những người kia, nên nghĩ rằng Kì Thời đang gọi người khác, nhưng Kì Thời có thể thấy được điểm khác biệt khi chú hề hòa thành cái bóng thì cũng sẽ nhìn thấy được bản thể của chú hề.

To con như vậy muốn không nhìn thấy cũng khó.

Thấy chú hề không đi ra, Kì Thời gọi thẳng tên của anh: "Hứa Dĩ, hoặc là chú hề tiên sinh, tôi biết anh đang ở đó."

Kì Thời huơ huơ kẹo hồ lô trong tay, nhìn về nơi đèn đường không thể chiếu sáng được, chú hề đang đứng ở đó.

Bị gọi thẳng họ tên, chú hề không còn cách nào nấp được nữa, anh khôi phục thân hình trong bóng tối, từng bước từng bước đi đến cạnh Kì Thời, triệt để để lộ bản thân mình dưới ánh sáng.

Kì Thời đưa kẹo hồ lô cho chú hề: "Nè."

Chú hề không trực tiếp nhận lấy mà hỏi trước: "Cho tôi hả?"

Kì Thời cười cười: "Đúng vậy."

Chú hề nhận lấy kẹo hồ lô, bóc giấy gói kẹo ra, anh luôn ở sau lưng Kì Thời nên biết cậu đã đưa hết kẹo cho mình, không để lại một que nào, cho nên lúc bóc xong que đầu tiên thì liền đưa đến môi Kì Thời, để cậu ăn miếng đầu.

Ăn cùng một que kẹo hồ lô gợi lên một cảm giác thân mật khó tả, nhưng Kì Thời lại không quá để ý, cậu áp sát qua cắn một miếng kẹo sơn tra, mùi vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập trong miệng.

Thấy chú hề ăn kẹo, Kì Thời tựa lên hàng rào bảo vệ, hỏi: "Ngọt không?"

Kì Thời ăn qua rồi, kẹo hồ lô rất ngọt, chú hề cũng gật đầu trả lời: "Ngọt."

Đặc biệt là que kẹo ăn cùng với nhân loại, dường như que đó ngọt hơn rất nhiều.

Kẹo hồ lô cùng thịt quả được nhai buốt trong miệng, chú hề nhìn nhân loại đang mỉm cười rồi nghĩ như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK