Đó là một cây cầm bạch ngọc tinh khiết toát ra hàn khí lạnh thấu xương lệnh người không tự chủ được đánh cái rùng mình.
Trên thân đàn ngoài dây đàn ra bên cạnh khắc hài con lòng thân hình uyển chuyển lại uy phong lẫm lẫm.
Nếu để cạnh với Nguyệt Dạ Phiến hoàn toàn không yếu thế.
Không sai! Đây chính xác là Tử Ngọc Cầm.
Thần khí trấn áp Vạn Yêu Xung sau Nguyệt Dạ Phiến.
Tuy nói là đứng thứ hai , nhưng mức độ tăng phúc không kém Nguyệt Dạ Phiến.
Vốn dĩ đứng thứ hai chỉ là vì ở Vạn Yêu Cung lấy định chế tôn nữ.
Nàng nhìn cầm trước mặt, đột nhiên nhớ đến lúc nàng và hắn sống đấu.
Hắn mặc một thân bạch y ôn nhu như ngọc tay thon dài gảy ra âm thanh ma mị.
Nàng kinh diễm hồng sắc bỉ ngạn thêu đỏ ẩn ẩn hiện hiện.
Nghĩ đến đây nàng cười khổ ,lúc trước còn mạnh miệng cầu sinh lão thiên trên trời dưới đất nơi nơi chốn chốn mong không thấy hắn mặt.
Giờ ước nguyện thành công mà nàng trong lòng nàng cự nhiên có cảm xúc khó chịu.
Khoé miệng nàng động , âm thanh bé nhỏ thổn thức cất lên vừa mang chần chừ nghĩ vấn lại vừa chứa đựng nhỏ nhoi tia móng đợi:
- " Quân Ly "
Tuy âm thanh rất nhỏ nhưng là đối với nam tử trước mặt lại nghe được rõ ràng mồn một.
Vẻ mặt như hoà hơi động, hai mắt nhíu lại nhìn nàng.
Tựa hồ hoài nghi.
Nàng nhìn hắn, quan sát phản ứng của hắn.
Ánh mắt hơi hơi rũ xuống, cất giấu chính mình cảm xúc.
"Không phải hắn, nếu là hắn theo tính cách của hắn sẽ không có phản ứng như vậy ",lòng nàng tự nhủ.
Nàng lạnh thanh âm hỏi hắn:
- "Sao ngươi có Tử Ngọc Cầm?"
Năm tử trả lời:
- " Tình cờ có được."
Nàng lặng một lát sau đó lại hỏi:
- " Ngươi là người của Vạn Yêu Cũng?"
Không sai, hắn có Tử Ngọc Cầm.
Nhưng điều đó không chứng minh được thân phận của hắn.
Biết đâu chừng không phải hắn sở dùng.
Cho dù là hắn sở dùng, cũng có thể là dùng cách nào lấy được trộm cướp đánh dật... cái gì cũng có khả năng.
Nàng cần xác định rõ.
Năm tử mỉm cười:
- " Nửa người có tính không?"
Nhận được đáp án mình muốn, tảng đá nghĩ hoặc nàng trút xuống.
Cho dù liền tính là một nửa người cũng coi như là người mình.
Âm thanh không trở lên lạnh lùng như trước, nhưng vẫn có chút đề phòng nói:
- " Tự ngươi mở!"
Nàng dĩ nhiên chưa thể tin hắn, này là để thử hắn cũng là nàng lười.
Ân, sức lực bây giờ của nàng xác thực không hảo linh lực không có hoàn toàn không thu được chiêu thức của mình.
Ai, còn có người vận số " hảo " như nàng sao.
Trong lúc tự trách bản thân mình , năm tử đã dùng cầm phá xong vây khốn.
Đã đứng tại nàng trước mặt.
Mà mười hai tán phiên quay lại bên nàng hợp lại ấn tĩnh nằm tròng lòng tay.
Đột nhiên xã phía họ, một động tĩnh rất nhỏ.
Kì Lân thông qua khế ước nói với nàng:
- " Chủ nhân, có động tĩnh. Rất nhiều thú tới đây "
Năm tử cũng cảm nhận được, hắn nhìn nàng:
- " Phía kia có động, muốn hay không rời khỏi "
Nàng đầy mặt hắc tuyến, nguyên bản muốn hoàn thành nhiệm vụ lại bị hắn làm mất hết tính lực cùng linh lực.
Thầm oán xong còn liếc nhìn năm tử một cái.
Nàng nói:
- " Ngươi tên gì?"
Nam tử trả lời:
- " Lăng Thiên "
Lam Chí trầm mặc trong chốc lát sau, một hồi lâu mới nói tiếp:
- " Ta phải giết bọn hồ ly trong trấn, ngươi nếu là người Vạn Yêu Cung giúp ta sát.
Dĩ nhiên ngươi sẽ có thù lao,thế nào?"